Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết

Chương 15


Chuyện Ninh Tuy yêu Quý Úc Trình đến chết đi sống lại không biết tại sao lại bị lan truyền ra ngoài.
Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh tất nhiên không nói cho bất cứ người nào biết, như vậy chỉ làm cho lão gia tử càng coi trọng cậu, bọn họ điên mới làm chuyện có lợi cho Ninh Tuy.
Nhưng An Chính Lâm căn bản là kiểu người chuyện bên miệng không thể giữ được, ngày đó sau khi cậu ta uống rượu vào lắm chuyện nói với bạn bè, ai biết bạn mình liền quay đầu nói cho hào môn.
Kết quả, rất nhanh đã lan rộng khắp trong vòng.
Khi chuyện này truyền đến tai Khúc Gia Hàm, đã đã được đánh bóng bằng nhiều phiên bản khác nhau.
Hóa ra ba năm trước Ninh Tuy đã đối với Quý Úc Trình vừa gặp đã yêu, tự biết không thể tiến vào Quý gia cho nên vẫn luôn âm thầm ngủ đông kiên nhẫn chờ đợi, lần gả thay này cũng là cậu cài bẫy, trăm phương ngàn kế gả cho một người thực vật.
Khúc Gia Hàm vừa nghe tin, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Mẹ nó, quả nhiên là vậy! Thật là một tên đàn ông đáng sợ!
Trước khi Quý Úc Trình chưa xảy ra chuyện, mẹ Khúc đã dùng trăm phương ngàn kế muốn hai gia liên hôn, nhưng kể từ khi Quý Úc Trình xảy ra chuyện, ý định gả con gái qua đó của bà lập tức biến mất.
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, làm sao có thể nguyện ý qua đó hầu hạ một người thực vật?
Lúc này cũng nghe được chuyện từ các phu nhân hào môn trong giới, trong lòng có chút phức tạp: "Rốt cuộc cũng.

là một người thực vậy......!Chỉ là Quý đại thiếu gia không thể tỉnh lại."
Sau khi chuyện này được lan ra, những người từng chế nhạo Ninh Tuy khong tiệc cưới là một công cụ của Ninh gia, cũng đột nhiên im bặt.
Tại sao? Bởi vì vốn dĩ cho rằng Ninh Tuy là một cây rau khổ ha ha(1), không những không được Ninh gia công nhận, còn bị ép gả thay, bọn họ còn thêm dầu vào lửa cười cười nói nói nữa.
(1) Khổ ha ha 苦哈哈: Vui vẻ trong khi đau khổ, và nó thường được dùng cùng với poor people để chỉ những người nghèo khổ.

Thường dùng để tự ti, cay đắng vừa rồi.
Kết quả hiện tại hoàn toàn ngược lại, nói cậu kỳ thật là một người mưu mô sâu lắng che giấu một mặt đen tối ba năm, gả thay hoàn toàn do cậu tính kế.
Chuyện này khiến người ra đột nhiên có cảm giác khác lạ.
Thì ra Ninh Tuy đã đạt được như ý nguyện rồi?!
Gả qua rồi được ôm người thực vật của mình không cần mỗi ngày đều trốn trong chăn cười thầm nữa phải không?
Trước đó chính miệng An Chính Lâm nhắc đến chuyện vào đó "Quý Úc Trình anh mang em đi cùng đi Quý Úc Trình", sau đó có bằng chứng của Khúc Gia Hàm, địa vị của An gia và Khúc gia ở trong vòng đều không thấp, tin tức lan truyền càng lúc càng dữ dội.
Hôm sau, Quý Úc Trình được quản gia đẩy ra ngoài sân phơi nắng, nhưng không biết vì sao lại nghe được câu chuyện bát quái của tài xế và người làm vườn.
"Nghe nói thiếu phu nhân đã sớm thích đại thiếu gia rồi, mang cũng đều giao cho thiếu gia."
"Hình như còn lấy nhị thiếu gia làm bàn đạp, khó trách mấy ngày nay nhị thiếu gia không trở về nhà cũ."
Quý Úc Trình: "....."
WHAT, các người đều biết cả rồi?
Quý Úc Trình không thích người làm bát quái về chuyện của mình, nếu như hắn có thể mở miệng, hắn nhất định sẽ ngăn lại.
Nhưng loại chuyện này kỳ thật khó tránh khỏi, những người này và quản gia không giống nhau, thời gian đến Quý gia không lâu, ít nhiều sẽ nói một số chuyện trong lúc làm việc, so với uống trà tám chuyện trong công ty kiểu gì cũng có cùng tính chất.

Ninh Tuy cả ngày vẫn luôn ở trường đi học, ba năm trước mới được Ninh gia nhận về, không có tiếp xúc gì với đám phú nhị đại trong vòng, không người truyền đến tai cậu.
Buổi chiều cậu còn phải học lớp chuyên, về đến nha khi mặt trời còn chưa lặn.
Thấy Quý Úc Trình yên lặng nhắm mắt ngồi trên xe lăn, ánh chiều tà chiếu xuống phủ lên khuôn mặt như sứ của hắn một tầng ánh vàng, thật giống bức tranh mỹ nhân gội đầu bên dòng sông.
Ninh Tuy nhịn không được tiến lên phía trước sờ mặt hắn.
Người làm vườn và tài xế cách đó không xa: "........"
Tìn đồn là thật! Cậu thật rất yêu hắn!
Không biết tại sao Ninh Tuy cảm nhận được cách đó không xa có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình và Quý Úc Trình, theo bản năng quay đầu lại:?
Hai người làm công nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
Hai ngày này 001 khôi phục được một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được trạng thái như trước kia, số lần xuất hiện cũng ít đi.
Buổi tối tắm rửa xong, vén chăn leo lên giường, Ninh Tuy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Quý Úc TRình, không khỏi suy nghĩ đến làm cách nào có thể khiến 001 khôi phục nhanh hơn, nó yếu ớt như vậy cậu đau lòng.
"Cậu nói nếu tôi tiếp xúc cơ thể với anh ấy nhiều hơn, có thể giúp cậu hồi phục, vậy nếu tôi hôn anh ấy thì sao? Có phải cậu sẽ hồi phục càng nhanh hơn không?"
001: "A Tuy, không phải cậu bài xích việc hôn người khác sao?"
Đối với Ninh Tuy mà nói hôn môi và sờ mó ôm ấp không cùng một cấp độ.

Vì tiền cậu có thể tùy theo nhiệm vụ mà tiếp cận người có "quyền lực ngập trời", nhưng cho dù tiếp xúc thân mật thế nào thì cũng chỉ là tiếp xúc thân mật ngoài da.
Nhưng hôn lại là một chuyện khác.
Ninh Tuy cảm thấy, hôn chỉ có thể xảy ra giữa những người yêu nhau, là một chuyện tương đối tốt đẹp, sẽ để lại dấu ấn trong ký ức đối phương, yêu cần phải thực hiện nghiêm túc.
Điều này cậu đã khăng khăng khẳng định trước khi ràng buộc với hệ thống.
Cho dù ngày trước vì khiến Quý Chi Lâm chết tâm, cậu đã hôn lên khóe miệng Quý Úc Trình, nhưng cũng chỉ là một cái chạm nhẹ không tính là nụ hôn.
"Nhưng cậu vẫn không khỏe, phải làm sao bây giờ?"
Ninh Tuy và hệ thống 001 đã quen nhau vào ba năm trước, tuy rằng 001 chưa từng hăng hái nhiệt huyết như hệ thống khác, vẫn luôn tương đối trầm tĩnh, không thích xuất hiện khi không có chuyện gì xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên trong ba năm qua cậu thấy 001 suy yếu lâu như vậy, hai ngày gần đây nhất luôn trốn sâu trong cơ thể cậu ngồi xổm vẽ vòng tròn, trông bơ phờ y như cây nấm nhỏ ngâm nước.
001 suy nghĩ một chút, nói: "Vậy.....!nếu không cậu thử xem?"
Ninh Tuy chỉ bật đền trên tủ đầu giường, nằm xuống bên cạnh Quý Úc Trình, nhìn khuôn mặt của nam nhân.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên làn da trắng nõn của Quý đại thiếu gia, làm cho hàng lông mi đen của hắn phủ xuống hốc mắt một bóng râm, sống mũi cao, phong thái cao lãnh, thật sự là một gương mặt được thượng đế ưu ái.
Nếu như là Quý Úc Trình, Ninh Tuy sẽ không từ chối.
Thậm chí là ch ảy nước miếng.
Nhan cẩu chính là kiểu người tiêu chuẩn kép.
Vấn đề là, lần trước chạm nhẹ vào khóe miệng hắn thì không sao, không tính, lần này bản thân muốn hôn hắn thật, liệu một ngày nào đó hắn tỉnh lại sẽ giết mình hay không?
Bỏ đi, dù sao bình thường đụng vào cơ bụng hắn cũng đã phạm phải trọng tội rồi, tội này đến tội khác thì cùng lắm mất mạng.

Hơn nữa, coi như hắn thật sự tỉnh lại, mình không nói đã lén lút hôn hắn, còn ai biết được nữa!
Nghĩ đến đây, Ninh Tuy nhẹ nhàng cúi người xuống.
Quý Úc Trình có thể cảm giác được Ninh Tuy vẫn luôn nhìn mình.
Trong gang tấc, hơi thở chỉ cách bản thân vài cm, giống như một chú mèo nhỏ đang nhìn chăm chú vào con mồi nghĩ cách nên ra tay thế nào.
Nhưng hắn không nghĩ tới Ninh Tuy không hề báo trước mà tiếp cận càng ngày càng gần, sau đó hơi thở hai người hòa vào nhau, hắn gần như có thể cảm nhận được lông mi đang run của Ninh Tuy, gò má hơi nóng, và rồi——.
Đột nhiên môi áp xuống.
Loại bất ngờ này khiến adrenaline(2) trong người bỗng chốc tăng vọt.
(2) Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú...!làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh, Adrenalin được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim.
Đầu óc Quý Úc Trình nhất thời trống rỗng.
009 đang ngủ, thình lình giật mình một cái: "A a a a sao cậu ta hôn anh mà không nói tiếng nào vậy chứ!"
Cảm giác ngột ngạt chết tiệt này, giống như đang ngồi trên dòng sông băng đột nhiên bị đốt cháy trong giây lát.
Nó hoài nghi trong cơ thể Ninh Tuy có một linh hồn bi3n thái mà mạnh mẽ đang trú ngụ, nếu không thì nó đường đường là một hệ thống, làm sao mỗi lần đều không rét mà run.
"Câm miệng." Quý Úc Trình đỏ mặt.
Hắn thầm nghĩ, mày thì hiểu cái gì, vợ nhỏ đã nhẫn nhịn từ khi kết hôn cho đến bây giờ mới dám hôn hắn......!Khẳng định là kiềm nén quá lâu nên mới đột nhiên bạo phát!
Tục ngữ có nói con người có ba điều không thể che giấu, tiếng ho, nghèo khổ và tình yêu.
Quả nhiên là vậy.
Ninh Tuy vốn định hôn sâu hơn, cho dù có nguy cơ bị Quý đại thiếu gia đổi đi sau khi tỉnh lại, nhưng cũng phải khiến 001 hồi phục lại.
Nhưng không ngờ, cậu còn chưa kịp tách môi Quý Úc Trình ra, 001 ở trong cơ thể cậu yếu ớt hô: "Dừng dừng dừng, A Tuy, mau dừng lại, đầu càng choáng hơn rồi."
"A?" Ninh Tuy kinh ngạc ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
001: "Không biết tình huống gì, cảm giác như thanh pin của tôi khó khăn lắm mới đầy được lại mất rồi....."
Lời còn chưa nói xong 001 liền "ba" một tiếng tắt máy.
Ninh Tuy: "........"
"A thống?"
001 yếu ớt nằm trong cơ thể cậu: "Tôi không sao, tôi lại bảo dưỡng tiếp, có thể tu sửa lại."
Ninh Tuy hối hận cực kỳ, sớm biết đã không hôn rồi, lẽ nào tiếp xúc cơ thể không tính cùng một loại sao?
Hôn môi sẽ khiến hệ thống quá tải dẫn đến ngắt kết nối?
Cạu nhìn Quý Úc Trình có chút ửng đỏ vì bị cậu hôn môi, đột nhiên nhớ tới ngà đó hệ thống mới suy yếu, cũng là sau khi cậu hôn Quý đại thiếu gia —— lẽ nào còn có một quy tắc mà cậu và hệ thống không biết, cậu không thể hôn mục tiếu sao?
Vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân từ đâu, nhưng Ninh Tuy đã đưa tay chạm vào môi Quý Úc Trình, cực kỳ thương tâm mà dùng tay niết qua môi hắn, quyết tâm sau này nhất định phải tránh xa khu vực này, đó chính là nguồn gốc của mối nguy hại!

Quý Úc Trình chỉ cảm thấy vẫn chưa kịp nếm đủ mùi vị vợ nhỏ đã phải rời đi rồi, không những rời đi còn lướt trên môi hắn, chỉ để lại một tia tiếc nối trên cánh môi.
...........!Ý gì?
Sắc mặt Quý Úc Trình đột nhiên có chút kỳ quái.
009 khó giải thích được cảm thấy lượng năng trong cơ thể mình lại tăng lên lần nữa, nói: "Ý cảu cậu ta có phải muốn nói anh không được không? Hôn một cái như hôn người chết không có cảm giác gì, về sau tôi sẽ không hôn nữa."
Quý Úc Trình: "....."
Trên trán Quý Úc Trình kịch liệt nảy lên hai cái: "Còn nói nữa tao sẽ cấm ngữ mày đấy."
Ninh Tuy cũng giúp không được 001, chỉ có thể khoác tay khoác chân lên người Quý Úc Trình, cố gắng tiếp xúc cơ thể với hắn nhiều nhất có thể, giúp 001 manh chóng hồi phục lại.
Ôm chặt như vậy, nằm chưa được một lúc trong chăn đã rất nóng rồi, nhưng Ninh Tuy vẫn cắn răng tiếp tục ôm Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình cũng có chút nóng, nóng đến mức đỏ mặt tía tai, nhưng cho dù có thể động hắn cũng không động, hắn chỉ muốn hưởng thụ vợ nhỏ toàn tâm toàn ý ỷ lại và dính lấy mình.
Nằm trong nơi ấm áp như này, Ninh Tuy rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Khi chìm vào giấc ngủ mê man cậu tựa hồ mơ thấy một giấc mộng, trong mơ nhìn thấy một người giữ lấy mặt cậu, hôn lên vành tai đỏ hồng của cậu, cạy mở môi cậu, li3m thành trong khoang miệng cậu, m*t lấy khiến da đầu cậu tê dại, còn có một loại cảm giác hồn phi phách tán......!Hôn đến khi cậu a a a vùng vẫy cũng thể thoát khỏi.
Một giấc ngủ đến khi hừng đông.
Ninh Tuy vén chăn lên bóp nơi giữa hai ch ân mày, nhờ giấc mộng kia mà cậu ngủ không ngon chút nào!
Cậu nhìn Quý Úc Trình nằm bên cạnh, Quý đại thiếu gia vẫn nằm đó như mọi khi, giống như người đẹp ngủ trong rừng.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa.
Quản gia nói: "Thiếu phu nhân, mẹ ngài đến rồi."
Bà ta đến làm gì?
Ninh Tuy chun chóp mũi, chỉ muốn giả vờ chưa tỉnh tiếp tục ngủ.
Ở trên giường nằm một lúc.
Ninh Tuy gian nan bò dậy.
Hôm trước mẹ Ninh nhận được một chiếc vòng cổ được đặt làm riêng, hỏi Ninh Viễn Minh và Ninh Thần, đều nói không phải bọn họ tặng, vậy còn có thể là ai, nhất định là Ninh Tuy.
Bà vốn dĩ vẫn còn ở trong niềm xót thương lập tức trở nên tươi tỉnh.
Bà liền biết giữa mẹ con không có bất cứ thù hận gì, bất kể bà làm gì, Ninh Tuy đều sẽ tha thứ cho bà.
Ninh Tuy tặng chiếc vòng cổ này, có lẽ là cử chỉ lấy lòng âm thầm.
Hơn nữa, mấy ngày nay nghe được một số tin đồn Ninh Tuy thích Quý Úc Trình, có thể thấy Ninh Tuy gả thay cũng không nên tức giận.
Bà càng cảm thấy đã đến lúc nên xoa dịu mối quan hệ mẹ con này rồi.
Tháng tới chính là đại thọ bảy mươi của Quý lão gia thử, hôm nay An gia và Khúc gia đến thăm, vì vậy bà đã cùng họ đến.

Nếu không lúc bình thường bà cũng không dám bước chân vào Kỷ gia.
Ông lão đang nói chuyện với ông An, còn có người của Khúc gia ở trong thư phòng.
Bên ngoài còn có mấy hậu bối, quản gia thì đang tiếp đãi.
Từ khi kết hôn, Ninh Tuy vẫn là làn đầu tiên thấy nhiều khách đến nhà như vậy, đa số đều là người trong giới.
Cậu quả thật không muốn xuống lầu.
Bất quá suy nghĩ một lát, vẫn nên đi xuống chào hỏi một tiếng, để không tạo ấn tượng xấu trong mắt lão gia tử, lại ảnh hưởng đến tiền tài của mình.

Ninh Tuy tắm rửa xong, liền đi theo quản gia xuống lầu.
Cậu vừa xuống lầu, những người bên dưới nhìn cậu hơi khác so với trong bữa tiệc cưới lần trước.
Nếu như phải nói ra, chính là hai loại cảm thông khác nhau.
Lần trước thương hại hắn thân là thiếu gia thật lại bị ép gả thay, lần này thương hại cậu mặc dù yêu thương thật lòng với Quý Úc Trình nhưng Quý Úc Tình là một người thực vậy không thể tỉnh lại.
Người trong giới này sẽ không thật sự đồng tình với một người nào đó, cái gọi là thương hại hoàn toàn là một trò đùa có chút trịch thượng mà thôi.
Ninh Tuy hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt này, bình tĩnh chào hỏi.
Những người này căn bản không biết được niềm vui kiếm tiền của cậu!
Sau khi chào hỏi xong mấy nhân vật trưởng bối, nhìn thoáng qua thấy mẹ Ninh đang tìm kiếm cậu khắp nơi, muốn đi về phía cậu, trong đầu Ninh Tuy đột nhiên có một ý nghĩ, chỉ muốn quay về phòng ngủ.
Cậu xoay người lên lầu hai.
Còn chưa vào phòng của Quý Úc Trình, cậu lại bị người gọi lại ở trước cửa phòng.
"Ninh Tuy."
Ninh Viễn Minh nhìn cậu, vẻ mặt phức tạp: "Có phải cậu lợi dụng tôi không?"
Từ lúc Ninh Tuy được thông phái phải gả cho Quý Úc Trình, rõ ràng Ninh Tuy đã biểu hiện sự thất vọng, suy sụp, thương tâm — điều này mang lại cảm giác chiến thắng cho y, cho nên y căn bản chưa từng nghĩ tới khả năng Ninh Tuy hận không thể nhanh chóng kết hôn với Quý Úc Trình!
Ninh Tuy biết rõ y biểu hiện ra sự buồn bã, bản thân sẽ đi cầu xin mẹ Ninh, anh trai, Quý Úc Trình, rồi họ sẽ ép cậu thay mình kết hôn.
Vì vậy Ninh Tuy là đang cố ý.
Tốn thời gian hai ngày Ninh Viễn Minh nghĩ thông được chuyện này, bản thân tất nhiên giống như con khỉ tùy người trêu đùa.
Làm thế nào để phản công?
Ninh Tuy vô ngữ nhìn Ninh Viễn Minh: "Cậu muốn nghĩ sao cũng được."
Ninh Viễn Minh lập tức bị loại tra nam này làm cho nghẹn họng.
Sắc mặt y khó coi: "Hiện tại có phải cậu cảm thấy bản thân thắng đến triệt để rồi hay không? Thành công đạt được mục đích của mình, còn lạt mềm buộc chặt khiến Quý Chi Lâm và mẹ tôi đều bị cậu xoay vòng vòng?"
Ninh Tuy ngáp một tiếng, đặt tay lên nắm cửa: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi vào đây?"
Nếu có người cỏ bên cạnh, Ninh Viễn Minh nhất định sẽ giữ hình tượng của mình, nhưng hiện tại tầng hai không người, y và Ninh Tuy đã đến bước này rồi, cần gì phải duy trì vẻ bề ngoài?
Thâm tâm Ninh Viễn Minh hận không thể xé nát mặt nẹ bên ngoài của Ninh Tuy, tức giận nói: "Cậu đừng tự mãn, Quý Úc Trình sẽ không tỉnh lại! Cậu cảm thấy sau khi Quý Úc Trình chết, lẽ nào ông Quý sẽ phân chia tài sạn cho một nên người ngoài như cậu sao?!"
Ninh Viễn Minh vừa bước vào Quý gia, nhìn thấy hoa viên sắc màu rực rõ, xa hoa khí thế, nhất thời cảm thấy có chút hối hận......!Nếu như khi đó bản thân không cầu xin mẹ và Quý Chi Lâm, để Ninh Tuy gả sang, vậy hiện tại chủ nhân căn nhà này, sẽ là của mình rồi.
Không, không có gì phải hối hận, cho dù trước đây y có sùng bái Quý đại thiếu gia cũng không thể hầu hạ một người thực vật.
Càng lay động như vậy, y càng phải nói cho bản thân, người thắng là y.
Ninh Tuy mới là một tên thua cuộc.
Vô luận Ninh Tuy có đạt được như ước nguyện, thì không thay đổi được sự thật rằng cậu gả cho một người thực vật.
Ninh Viễn Minh tức giận nhấn mạnh: "Cậu biết người trong giới cười nhạo cậu thế nào không? Gả cho một người thực vật không thể tỉnh lại, bất quả chỉ là gả qua làm một quả phụ....."
"Cậu nói ai không tỉnh lại?" Cửa đột nhiên không hề một tiếng báo trước bị mở ra từ bên trong.
Người đàn ông đã nằm trên giường hai năm đứng dựa vào khung cửa, tuy khuôn mặt tuấn tú vẫn có chút trắng bệch ốm yếu, nhưng dáng người cao lớn vẫn toát ra khí thế uy hiếp.
Hắn lạnh lùng nhìn người trước mặt..

Bình Luận (0)
Comment