Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 76.8 - Chương 76.77

Chương 76


Ngay cả tráng hán giết người không chớp mắt như Hùng Thanh Thanh cũng không khỏi hoảng sợ, vỗ ngực một cái, nhìn thiếu nữ lạ lẫm ngây ngô cười với hắn ta trước mắt, lại nhìn sắc mặt Ma tôn đại nhân, gãi gãi đầu: "Tôn thượng, đây là... Nữ nhi của ngài?"

 
Bách Lý Hưu: "?"
 
Hùng Thanh Thanh thành công bị đánh một trận vô cùng ấm ức: Rõ ràng tâm trí nàng chính là một đứa bé! Ma giới có chuyện tu luyện trong cơ thể trưởng thành từ khi còn bé, hắn ta còn tưởng rằng Ma Tôn đại nhân cũng vì người thừa kế của mình mà tìm một cơ thể.
 
Hóa ra đúng thật là đạo lữ.
 
Bách Lý Hưu đi nghiên cứu cách làm bánh ngọt, Hùng Thanh Thanh phụng mệnh ở đây đào ổ kiến với Ma Tôn phu nhân.
 
Bởi vì được Ma Tôn coi trọng, vẫn luôn là trợ thủ đắc lực mà Ma Tôn tin tưởng, Hùng Thanh Thanh không ngừng có được cơ hội tốt, mấy ngày trước đây vừa độ kiếp tu vi tăng lên Đại Thừa kỳ, tu vi cao thâm ngày càng tăng thêm, trông cực kỳ có cảm giác an toàn.
 
Hắn ta đương nhiên nhìn ra thể chất phàm nhân của Phó Yểu Yểu, thầm thấy khó hiểu trong lòng: Sao Ma Tôn đại nhân lại tìm một phàm nhân làm đạo lữ?
 
Phàm nhân có thể sống bao lâu? Sau khi nàng chết, chẳng phải chỉ còn một mình Ma Tôn đại nhân cô độc sống quãng đời còn lại, bị nỗi nhớ nhung giày vò sao?
 
Hùng Thanh Thanh nắm chặt tay. Không được! Thân là thủ hạ đắc lực nhất, hắn ta phải phân ưu giúp Tôn thượng! Hôm nay ở Ma giới, hắn ta xem như là dưới một người trên vạn người, đợi hắn ta trở về, lập tức phân phó cấp dưới tìm kiếm cách thay đổi thể chất phàm nhân của phu nhân! Nhất định phải giúp phu nhân trở thành tu sĩ! Cả đời làm bạn bên cạnh Tôn thượng!
 
Vỗ vỗ nắm đấm to lớn cứng rắn xong, Hùng Thanh Thanh quay đầu, nhìn thấy tiểu phu nhân cười với hắn ta: "Ngươi xòe tay ra đi."
 
Một tráng hán giết người không chớp mắt như Hùng Thanh Thanh lại bị nụ cười này thu phục, lập tức nghe lời mở lòng bàn tay ra. Phó Yểu Yểu thả thứ mình cầm trong tay vào tay hắn ta, vui vẻ nói: "Tặng cho ngươi!"
 
Hùng Thanh Thanh cúi đầu nhìn, là xác một con ong vò vẽ được móc từ trong ổ kiến ra.
 
Tráng hán Hùng Thanh Thanh: "... Đa, đa tạ phu nhân."

 
Phó Yểu Yểu: "Ngươi thích không?"
 
Hùng Thanh Thanh cắn răng: "Rất thích!"
 
Tiểu phu nhân nghiêng đầu: "Vậy lần sau ngươi vẫn đưa ta đến Vạn Yến lâu ăn món ngon được không?"
 
"Vạn Yến lâu..." Hùng Thanh Thanh cẩn thận từng li từng tí cất xác ong vò vẽ đi, gãi gãi đầu: "Phu nhân, Vạn Yến lâu không còn nữa, gia nghiệp của gia tộc Vĩ Thược đã sớm bị Tôn thượng tận diệt rồi. Thuộc hạ dẫn ngươi đến Quân Lâm lâu ăn được không? Chỗ đó mới mở, còn lớn hơn Vạn Yến lâu trước đây nữa!"
 
Phó Yểu Yểu "Ồ" một tiếng, dường như không có hứng thú, cầm nhánh cây dùng để đào ổ kiến lúc nãy quay người rời đi, vừa đi vừa gọi: "Hưu Hưu, làm bánh ngọt xong chưa?"
 
Hùng Thanh Thanh đổ mồ hôi lạnh.
 
Hắn ta vốn muốn đi gặp Ma Tôn đại nhân xin cáo lui, lại nhìn thấy Ma Tôn đại nhân vô cùng bực bội nhìn chằm chằm cục bột trong tay, thế là lập tức rụt cổ lại, lén chuồn đi.
 
Ma Tôn giết người chỉ cần động một đầu ngón tay lại bị đống bột làm cho sứt đầu mẻ trán.
 
Cô nương ngốc không chỉ không giúp đỡ mà còn đứng bên cạnh chỉ trỏ.
 
Mãi đến chạng vạng tối, một cái bánh ngọt hình thù kỳ quái rốt cuộc đã ra lò. Lúc Bách Lý Hưu đem lên, quả nhiên Phó Yểu Yểu ghét bỏ ra mặt, mím chặt môi, nói thế nào cũng không chịu nếm thử.
 
Bách Lý Hưu nghiến răng nghiến lợi: "Hôm nay nàng dám không ăn một miếng nào thử xem."
 
Nàng ấm ức nhìn hắn, cuối cùng bất đắc dĩ ăn một miếng nhỏ, sau đó tức giận quay đầu đi chỗ khác. Bánh sinh nhật vừa xấu vừa khó ăn! Sau này nàng không bao giờ nói cho hắn biết chuyện sinh nhật nữa!
 
Càng gần vào hạ, Phó Yểu Yểu thấy mặt trời càng ngày càng sáng, không biết sao lại nghĩ tới mảnh mạ trước cửa, tìm Bách Lý Hưu, nghiêm túc nói: "Chúng ta nên về cắt lúa rồi!"

 
Đi lâu như vậy, cũng nên về thăm nhà nhỏ một chút.
 
Chẳng qua trước khi quay về, hắn tranh thủ thời gian đến Phách Thiên cốc một chuyến, lấy hết sách liên quan đến trận pháp ở chỗ ở của Trì Trúc đi. Bày trận thuật của phu nhân Giải Hải Lam đã gợi mở cho hắn rất nhiều, Bách Lý Hưu đã có chút manh mối.
 
Rời núi Ngọc Đỉnh xinh đẹp tĩnh mịch, trở lại nhân gian đông đúc náo nhiệt, nhiệt độ thoáng cái tăng lên không ít. Phó Yểu Yểu quả nhiên thích nhà của mình hơn, nhào vào tiểu viện được Tinh Viên quản lý tốt, vừa tự tại lại vui vẻ.
 
Tiểu Mã bên cạnh nghe thấy động tĩnh, leo thang lên đầu tường, nhiệt tình chào hỏi: "Mục công tử, Mục phu nhân, các ngươi đã về rồi! Đúng rồi, ta và Tinh Viên đã cắt lúa giúp nhà các ngươi luôn rồi, chất ở góc tường đấy. Có thấy không?"
 
Phó Yểu Yểu cũng leo lên thang, gặp Tiểu Mã ở đầu tường: "Tiểu Mã! Ta mang cho ngươi một món quà! Xòe tay ra đi!"
 
Tiểu Mã chà xát tay, ngại ngùng: "Thật sao? Đa tạ Mục phu nhân!"
 
Hắn ta vui thích vươn tay ra, nhận được xác một con ong vò vẽ.
 
Trước khi đi, Phó Yểu Yểu vẫn chưa nhớ ra Tinh Viên, hôm nay quay về đã có thể đứt quãng nhắc tới chuyện của các nàng ở Huyền Y tông. Tinh Viên nghe vậy rất vui mừng, thấy Bách Lý Hưu dọn một gian phòng, bày sách vở, giấy mực, ngày ngày nghiên cứu thì cũng tự giác giúp hắn dọn dẹp và mài mực hàng ngày.
 
Bách Lý Hưu phái ma tướng đi nghe ngóng, sư phụ của Giải phu nhân - Vân Dương, đến nay vẫn còn sống. Chẳng qua là với tính cách điên điên khùng khùng của ông ta, có lẽ uy hiếp dụ dỗ đều không có hiệu quả. Đối với tông sư người nghiên cứu trận pháp, luyện trận đến mức tẩu hỏa nhập ma thì chỉ có trận pháp mới có thể đả động ông ta. Chỉ có bộ trận pháp mượn tay Thiên Đạo xóa đi dấu vết của thế gian này của Trì Trúc mới có thể khiến Vân Dương thấy hứng thú.
 
Hắn không chỉ muốn dùng bộ trận pháp này chữa trị thần hồn của nàng mà còn muốn làm Thiên Đạo trả lại dấu vết của nàng. Chuyện quan trọng như thế không được xảy ra chút sai sót nào. Bách Lý Hưu gần như dồn hết tinh lực vào việc này, ngày đêm ngồi trước bàn nghiên cứu, ngay cả thời gian ở cùng Phó Yểu Yểu cũng ít đi.
 
May mà quay lại nhân gian cũng chính là quay lại địa bàn của nàng, tuy ngốc nhưng sở thích hóng chuyện vẫn không thay đổi. Mỗi ngày nàng đều ôm Quán Quán đến dưới gốc cây đa đầu thôn nghe mọi người tám chuyện. Nàng tự tìm thú vui cho mình, mỗi ngày đều trôi qua cực kỳ vui vẻ.
 
Hôm đó vừa nghe xong chuyện của một quả phụ sống ở thôn bên cạnh, nàng nhìn thấy một vị tiên trưởng áo trắng cầm bội kiếm đi đến cửa thôn. Phó Yểu Yểu vừa nhìn thấy y, hai mắt lập tức sáng lên, nhảy đến tảng đá, vẫy tay với y: "Yến Trường Chu!"
 

Yến Trường Chu dừng chân, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy nàng thì tỏ vẻ vui mừng: "Yểu Yểu, ngươi có nhớ ta không?"
 
Phó Yểu Yểu ôm Quán Quán chạy tới, nghiêng đầu nhìn y: "Yến Trường Chu, ngươi tìm đến ta sao?"
 
Nhiều tháng không gặp, so với lúc bọn họ từ biệt, thần trí nàng thanh minh hơn rất nhiều, cũng cao hơn một ít, Bách Lý Hưu chăm sóc nàng rất tốt.
 
Yến Trường Chu rũ mắt cười cười, lấy một hũ mứt quả trong không gian tùy thân ra đưa cho nàng: "Đúng, ta tới tìm ngươi."
 
Quán Quán từ trong ngực nàng leo lên vai nàng ngồi xuống, Phó Yểu Yểu vui vẻ nhận lấy mứt quả, kéo tay y: "Yến Trường Chu, mời ngươi đến nhà ta làm khách."
 
Y hơi mím môi, cụp mắt, hàng mi khẽ run rẩy, hơi nghiêng người tránh được tay của nàng. Phó Yểu Yểu quả nhiên cũng không để ý, y biết rõ đây chẳng qua là thói quen theo bản năng của trẻ con. Nàng xoay người, mở hũ mứt ra vừa đi vừa ăn, tung tăng cả quãng đường.
 
Thần thức của Bách Lý Hưu trải rộng khắp nơi, đương nhiên đã sớm biết y tới đây.
 
Phó Yểu Yểu đi trước dẫn đường, đẩy cánh cửa dưới tường hoa ra, gọi với vào trong: "Hưu Hưu, có khách đến!"
 
Bách Lý Hưu từ trong phòng đi ra, lạnh nhạt nhìn nam tử áo trắng sau lưng nàng: "Tu vi của ngươi tăng lên rất nhiều."
 
Lần trước gặp mặt còn là Nguyên Anh kỳ, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, y đã tiến lên Hóa Thần hậu kỳ, tốc độ tu luyện như thế gần như theo kịp oán khí trong người Bách Lý Hưu.
 
Yến Trường Chu cũng không thấy lạ khi hắn có thể nhận ra, gật đầu: "Ta đã vào Đăng Tiên Cảnh."
 
Bách Lý Hưu hơi bất ngờ, nhíu mày.
 
Đăng Tiên Cảnh chính là nơi Bàn Thần hy sinh, một không gian riêng không bị Thiên Đạo trói buộc, là nơi thiên nhiên khảo nghiệm, mặc dù bên trong có rất nhiều kỳ ngộ, nhưng vô cùng hung hiểm. Đây chính là nơi "chỉ có vào mà không có ra". Tự khi Bàn Thần vẫn lạc đến nay, số tu sĩ tiến vào Đăng Tiên Cảnh mà còn sống sót đi ra chỉ đếm trên đầu ngón tay, sau đó tất cả những người này đều phi thăng thành công.
 
Chẳng qua là khi linh khí suy giảm, Đăng Tiên Cảnh cũng càng thêm hung hiểm. Gần ngàn năm nay không có ai sống sót trở ra, đã trở thành cấm địa mà tu sĩ không thể nhắc đến. Không hổ là thiên tài kiếm tu, tuổi còn trẻ đã luyện đến Thất Tinh kiếm thuật, dùng tu vi Nguyên Anh vào được Đăng Tiên Cảnh.
 
Yến Trường Chu hiển nhiên cũng không muốn nói nhiều về chuyện y vào Đăng Tiên Cảnh, đưa tay lấy từ không gian tùy thân ra một loại quả màu vàng: "Đây là quả Phật Thánh ta tìm được trong Đăng Tiên Cảnh, có thể nuôi dưỡng thần hồn của nàng ấy."
 
Y lại thản nhiên đưa ra báu vật vô giá sớm đã tuyệt tích ở nhân gian như vậy.

 
Bách Lý Hưu nhìn: "Ngươi hẳn cũng biết nếu ngươi ăn Thánh quả này vào sẽ lập tức có thể tiến lên Đại Thừa kỳ."
 
Yến Trường Chu nói: "Ta không cần."
 
Bách Lý Hưu không biểu lộ gì, nhận lấy Phật Thánh quả rồi phất tay một cái, một đống thiên tài địa bảo, tiên khí pháp bảo thế gian hiếm thấy xuất hiện trước mặt Yến Trường Chu: "Bản tôn dùng những thứ này đổi với ngươi."
 
Yến Trường Chu nhíu mày: "Không cần."
 
Bách Lý Hưu nói: "Sao vậy? Yến tiên trưởng ngại chưa đủ?"
 
Giọng Yến Trường Chu cứng nhắc: "Đây là ta tặng cho nàng ấy, không liên quan đến ngươi."
 
Bách Lý Hưu cười một tiếng.
 
Tiếng cười kia ẩn ý sâu xa, rõ ràng là đã nhìn thấu tất thảy tâm tư của y. Yến Trường Chu đột nhiên thấy lúng túng, vội vàng xoay người sang chỗ khác: "Đồ đã đưa, ta phải đi rồi."
 
Bách Lý Hưu dù bận vẫn ung dung: "Yến tiên trưởng đi thong thả, không tiễn."
 
Phó Yểu Yểu vừa rót trà bưng ra: "Yến Trường Chu! Uống trà đi!"
 
Yến Trường Chu quay đầu lại nhìn nàng, trong đôi mắt chất chứa bao tình cảm, cuối cùng đều hóa thành hư không. Y nhận lấy chung trà, uống một hơi cạn sạch, có ý tứ ly biệt: "Yểu... Phó cô nương, cáo từ."
 
Cũng giống như lúc đến, bóng lưng thẳng tắp y như kiếm.
 
Phó Yểu Yểu vẫy tay với bóng lưng y rồi bổ nhào vào lòng Bách Lý Hưu: "Hưu Hưu, ta đói bụng rồi!"
 
Hắn mỉm cười hôn nhẹ trán nàng: "Được, ta đi nấu cơm.”

 

Chương 77

Nhân gian đã vào hè, ánh mặt trời chói gắt như thiêu như đốt. Bách Lý Hưu sợ nàng bị nóng nên đã dùng pháp thuật duy trì nhiệt độ xung quanh tiểu viện ở một mức nhiệt độ thích hợp. Ngày nào Phó Yểu Yểu cũng chạy ra chạy vào, mỗi lần trở về trên người đều ướt sũng mồ hôi. Sau khi phát hiện trong nhà còn mát mẻ hơn cả bên ngoài thì nàng không thích chạy ra bên ngoài nữa.

 

Ngay cả Tiểu Mã cũng phát hiện ra hiện tượng này, ngày nào đi làm về hắn ta cũng trèo thang bò lên đầu tường hưởng ké “điều hòa” nhà hàng xóm. Hàng xóm của hắn ta quả không phải là người bình thường! Hắn ta đã sớm đoán ra rồi! Tiểu Mã cảm thấy rất tự hào khi được làm hàng xóm của tiên nhân và giữ kín như bưng thân phận của hàng xóm nhà mình.

 

Hôm nay, hắn ta lại trèo lên đầu tường hóng mát như thường lệ thì thấy có hai người lạ mặt bước vào viện tử nhà hàng xóm, một người cường tráng như núi, một người bướng bỉnh ngang ngạnh, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc vào! Nhưng hai người đó khi nhìn thấy hàng xóm của hắn ta thì lại quỳ xuống yết kiến một cách cung kính.

 

Ôi trời ơi! Hàng xóm của hắn ta quả nhiên là một đại nhân vật khó lường!

 

Tiểu Mã không dám nhìn trộm nữa, hắn ta trượt xuống thang, trong lòng càng cảm thấy hưng phấn hơn.

 

Hai người hắn ta nhìn thấy chính là Hùng Thanh Thanh và Độ Hàn Giang.

 

Khi nhận được mệnh lệnh của Ma Tôn đại nhân, Hùng Thanh Thanh lại nhìn người cũng nhận được mệnh lệnh tương tự là Độ Hàn Giang thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Trước đây, Ma Tôn đại nhân chỉ truyền lệnh cho mình hắn ta, tại sao hôm nay hắn lại cử thêm người khác nữa? Chẳng lẽ là do lúc trước hắn ta không hoàn thành tốt nhiệm vụ khiến Tôn thượng không thích sao?

 

Hắn ta thất sủng rồi?

 

Độ Hàn Giang cũng rất khó hiểu: “Ma Tôn kêu lão tử tới nhân gian để làm gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Hùng Thanh Thanh âm dương quái khí liếc nhìn y một cái: “Ai mà biết được, có thể là đi trồng rau chăng.”

 

Trước đây hắn ta còn chướng mắt cái loại mệnh lệnh làm ruộng trồng hoa này, nhưng bây giờ hắn ta lại ghen tị với người tranh giành nhiệm vụ trồng rau với hắn ta!

 

Kết quả, nhiệm vụ Ma Tôn giao cho bọn họ lần này chính là chơi đùa cùng tiểu phu nhân! Bảo vệ an toàn của tiểu phu nhân chỉ là thứ yếu, dù sao thì Tôn thượng cũng đã để lại thần thức để uy áp, xung quanh tiểu viện này đều thiết lập kết giới nên bọn họ thực sự không có đất dụng võ.

 

Độ Hàn Giang lặng lẽ hỏi Hùng Thanh Thanh: “Ma Tôn có phu nhân khi nào vậy? Hơn nữa lại còn là một phàm nhân?”

 

Hắn ta chính là người đầu tiên nhìn thấy tiểu phu nhân đấy! Trong nháy mắt Hùng Thanh Thanh đã lấy lại sự tự tin, hắn ta dương dương đắc ý liếc nhìn y: “Chuyện riêng tư của Tôn thượng ngươi hỏi thăm ít thôi.”

 

Độ Hàn Giang: “...?”

 

Hắn ta rốt cuộc đang chảnh cái quái gì vậy?

 

Khi Phó Yểu Yểu biết được Bách Lý Hưu phải đi ra ngoài, nàng cũng không làm ầm lên mà gói cho hắn một túi đồ ăn vặt và trái cây rồi dặn dò hắn một cách nghiêm túc: “Chàng phải sớm quay lại đấy.”

 

Ngón tay Bách Lý Hưu cọ vào gò má nàng, cuối cùng cũng từ bỏ ý định mang nàng đi theo. Hắn đi gặp Vân Dương, còn không biết có thể thuyết phục được cái tên đại sư điên kia ra tay giúp đỡ hay không. Đến lúc đó có khi hắn vẫn sẽ phải dành thời gian ra lo lắng cho nàng, dẫn nàng theo chung quy sẽ bị phân tâm hơn nữa nơi đó cũng không thích hợp cho nàng chơi.

 

Hắn xoay người thản nhiên liếc nhìn hai người, còn chưa lên tiếng thì Hùng Thanh Thanh đã lập tức hiểu ra: “Tôn thượng yên tâm đi! Thuộc hạ thề chết sẽ bảo vệ tiểu phu nhân, sẽ không để nàng ấy mất bất cứ sợi tóc nào cả!”

 

Độ Hàn Giang khinh thường nhìn gã quỷ nịnh bợ này, y còn chưa lên tiếng thì tiểu phu nhân trong miệng hắn ta đã vui vẻ chạy tới: “Độ Hàn Giang! Ngươi tới rồi!”

 

Ừm? Tại sao tiểu phu nhân này sao trông có vẻ quen thuộc với y quá vậy? Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đúng không nhỉ?

 

Hùng Thanh Thanh, người vừa rồi vẫn còn đang đắc ý ngay lập tức liếc nhìn y với ánh mắt đầy ghen tị.

 

Độ Hàn Giang hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này thì có gì mà phải ghen tị! Nghĩ đến hai người bọn họ đường đường là ma tu, một người là tráng hán giết người như ngóe, một người là luyện khí sư thanh danh lan xa của Phách Thiên cốc, vậy mà hiện giờ lại xếp hàng quỳ ở một góc tường trong viện đào bò đất!

 

Tiểu phu nhân còn chê bọn họ đần độn: “Phải tìm cái loại hố đất có vòng xoáy nhỏ cơ! Ở trong này mới có!”

 

Thực ra không cần bọn họ chơi cùng, tự mình Phó Yểu Yểu chơi cũng có thể tự chơi tự đã. Con rối người hầu Bách Lý Hưu để lại trong viện đến giờ sẽ tự động đi nấu cơm, nàng nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, ngoại trừ việc tối đến nàng ôm Quán Quán nằm trên thuyền Nguyệt Lượng nhớ nhung Hưu Hưu ra thì mọi thứ khác đều ổn.

 

Khi nàng đang ngủ, Hùng Thanh Thanh và Độ Hàn Giang đứng canh cửa giống như hai vị môn thần.

 

Hùng Thanh Thanh rõ ràng là đang đắm chìm trong đó, thiết lập nhân vật người hâm mộ não tàn đã vững vàng không thể lay chuyển, Độ Hàn Giang nhìn những tài liệu luyện khí quý giá mà tiểu phu nhân đưa cho y thì cũng miễn cưỡng chấp nhận thân phận hộ vệ mới này. Chỉ là y có chút nghi ngờ nên đã hỏi Hùng Thanh Thanh: “Ngươi có cảm thấy phu nhân có gì đó kỳ quái không?”

 

Hùng Thanh Thanh hung hăng trừng mắt nhìn y: “Ngươi dám cả gan bịa đặt phu nhân!”

 

Độ Hàn Giang không nói nên lời: “Ý của lão tử là, nàng ấy biết rất nhiều bí mật của lão tử.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ví dụ như y đã bí mật nuôi một con lân thú dưới đàn tế trời trong Phách Thiên cốc và thường cách một đoạn thời gian tâm phúc của y ở trong cốc sẽ bí mật đến cho nó ăn. Cái loại bí mật ngay cả phụ thân y cũng không biết như này mà vị tiểu phu nhân chưa từng gặp mặt kia lại có thể biết được?

 

Trong bình Trữ Vật của nàng có rất nhiều pháp bảo đều từ tay y mà ra nhưng y hoàn toàn không nhớ được chúng được luyện chế khi nào.

 

Độ Hàn Giang càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Nàng ấy còn nói nàng ấy đã từng đến Phách Thiên cốc, có thể nói ra bên cạnh cửa phòng của ta có một cây Huyền Thiết trường thương đã gãy nửa đầu! Hơn nữa ngay cả chuyện lúc lão tử năm mười tám tuổi từng dạo chơi hoa lâu chọn một hoa nương tên Tiểu Dương Liễu mà nàng ấy cũng biết! Chuyện này lão tử còn chưa từng nói cho ai biết đâu!”

 

Hùng Thanh Thanh gãi gãi đầu: “Nếu như ngươi nói vậy thì đúng là có chút kỳ quái, tiểu phu nhân cũng biết rất nhiều chuyện của ta thế nhưng lúc trước ta còn tưởng rằng là Tôn thượng nói cho nàng ấy biết.”

 

Độ Hàn Giang hừ một tiếng: “Ngươi nói xem, có phải trước kia chúng ta có quen biết tiểu phu nhân hay không?”

 

Hùng Thanh Thanh: “Vậy tại sao chúng ta lại không nhớ rõ?”

 

Độ Hàn Giang với tư cách là luyện khí sư thông minh nhất trong sách rất có sáng ý: “Ma giới không phải có rất nhiều tà thuật có thể gột rửa ký ức của con người sao? Nói không chừng hai chúng ta đã bị gột rửa ký ức rồi, nếu không có nhiều ma tướng mạnh hơn chúng ta như vậy, tại sao Ma Tôn chỉ để chúng ta đi theo phu nhân?”

 

Hùng Thanh Thanh: “Ngươi nói rất có lý, nhưng hai chúng ta là nhân vật quan trọng à? Vì sao lại tẩy sạch ký ức của chúng ta?”

 

Độ Hàn Giang buồn bực ôm đầu suy nghĩ.

 

Sau khi trời sáng, người hầu da trắng đúng giờ thức dậy và tận chức tận trách làm bữa sáng cho nàng. Phu nhân bình thường hoạt bát hay cười hôm nay lại bưng bát cơm rầu rĩ không vui, ăn xong cũng không đào tổ kiến đào bò đất mà chỉ ngồi dưới tàng cây chống cằm ưu sầu nhìn chằm chằm cửa viện.

 

Độ Hàn Giang còn khá thích tiểu phu nhân ngốc nghếch này cho nên đã đi tới bên cạnh nàng, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

 

Tiểu phu nhân tủi thân nói: “Ta nhớ Hưu Hưu.” Nàng nghiêng đầu nhìn y: “Độ Hàn Giang, bao giờ Hưu Hưu mới trở lại?”

 

Độ Hàn Giang gãi đầu: “Cái này, lão... Ta cũng không biết.”

 

Tiểu phu nhân buồn rầu thở dài, cũng không nói chuyện với y nữa mà tiếp tục chống cằm nhìn về phía cửa viện. Độ Hàn Giang cũng dứt khoát ngồi phịch xuống đất bên cạnh nàng, loay hoay tìm hiểu những tài liệu luyện khí mà nàng thu thập được.

 

Ánh mặt trời dần dần rút đi, không biết qua bao lâu bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười lanh lảnh.

 

Độ Hàn Giang quay đầu lại, nhìn thấy tiểu phu nhân đang ngồi ngay ngắn, đôi mắt hơi cụp xuống đang cười với y. Thấy y nhìn lại, đôi mắt nàng cong cong: “Độ Hàn Giang, đã lâu không gặp.”

 

Độ Hàn Giang lập tức phát hiện ra nàng không còn ngu ngốc như thường ngày nữa mà dường như đã khôi phục lại thần trí. Ánh mắt nàng nhìn y giống như nhìn một người bạn cũ đã xa cách lâu ngày không gặp.

 

Y ngẩn người, vô thức hỏi: “Trước đây chúng ta quen biết nhau sao?”

 

Phó Yểu Yểu chớp mắt nhìn y, thanh tỉnh dường như chỉ là trong chốc lát, ánh mắt nàng đã lại dần dần mơ hồ. Nàng buồn ngủ ủ rũ ngáp một cái, cũng không để ý tới y nữa mà chạy đến bên ghế xích đu ngủ trưa.

 

Nàng bây giờ chỉ là một phàm nhân, trong cơ thể không có linh khí nên không thể sử dụng bất kỳ pháp bảo nào. Cũng may là Hùng Thanh Thanh mỗi ngày đều đúng giờ báo cáo tình hình của nàng cho Bách Lý Hưu, truyền đạt cho Tôn thượng những lời tâm tình của phu nhân thì hắn ta cũng thấy rất xấu hổ. Thế nhưng với tư cách là một thuộc hạ tận chức tận trách, hắn ta vẫn chuyển y nguyên không thay đổi những lời của phu nhân cho Ma Tôn đại nhân.

 

“Phu nhân nói nhớ ngài đến ăn không ngon! Nếu ngài còn không trở về thì nàng ấy sẽ khóc!”

 

Hùng Thanh Thanh thề, đây thực sự là lần đầu tiên hắn ta nghe thấy Ma Tôn đại nhân cười.

 

Tiếng cười trầm thấp, ngay cả giọng điệu nói chuyện với hắn ta cũng trở nên dịu dàng hơn: “Ngươi nói cho nàng ấy là ta sẽ về ngay đây.”

 

Hùng Thanh Thanh rơm rớm nước mắt.

 

Má! Nếu đời này Ma Tôn đại nhân dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn ta thì giờ hắn ta có lập tức chết cũng đáng giá!

 

Bách Lý Hưu nói là nhanh nhưng thực tế phải mất hơn mười ngày. Mắt nhìn thấy mùa hạ dần qua đi và mặt trời cũng không còn chói gắt nữa, Phó Yểu Yểu thì đang bị Độ Hàn Giang dùng pháp thuật nâng nàng bay đến tường viện để hái hoa. Nàng bay lơ lửng trên không trung, trong lòng ôm một bó hoa lớn, vũ y bay phấp phới, thật đúng là giống tiên nữ hạ phàm. Thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn xuống dưới thì thấy Bách Lý Hưu đã lâu ngày không gặp không biết từ lúc nào đã đứng ở dưới tường viện, mỉm cười nhìn nàng.

 

Phó Yểu Yểu cực kỳ vui vẻ: “Hưu Hưu!”

 

Hắn dang hai tay ra, tiên nữ ôm bó hoa rơi vào vòng tay hắn như rơi xuống phàm trần. Xung quanh tràn ngập hương hoa, viền mắt nàng chợt đỏ hoe, dụi dụi vào cổ hắn nói: “Hưu Hưu, ta rất nhớ chàng.”

 

Bách Lý Hưu dịu dàng hôn lên gò má nàng: “Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ma Tôn đã trở lại, Hùng Thanh Thanh và Độ Hàn Giang vốn cho là họ sẽ có thể thành công lui thân trở về thế nhưng ai biết Bách Lý Hưu lại bảo họ ở lại làm hộ pháp.

 

Thấy tiểu phu nhân bị hắn dùng thuật pháp làm cho ngủ mê man thì Độ Hàn Giang căng thẳng nhìn trận pháp đang dần dần thành hình trên mặt đất: “Tôn thượng, ngài thật sự định để phu nhân vào trong đó sao? Ngộ nhỡ...”

 

Bách Lý Hưu ngắt lời y: “Không có ngộ nhỡ.”

 

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, trận pháp cuối cùng cũng thành hình. Bách Lý Hưu bế Phó Yểu Yểu đang ngủ mê man bên cạnh lên, sắc mặt bình tĩnh bước vào.

 

Hắn sẽ không cho phép ngộ nhỡ tồn tại.

 

Hắn sẽ cùng nàng vào trong trận pháp, bất kỳ rủi ro hay cái giá phải trả nào đều do hắn gánh chịu.

 

Cột sáng phóng thẳng lên trời, một luồng sáng trắng hình trụ tròn bắt đầu cuộn xoáy mãnh liệt dữ dội như con sóng lớn màu trắng. Hùng Thanh Thanh và Độ Hàn Giang bị lực lượng mạnh mẽ này ép cho không thể không lùi lại mấy bước, bọn họ kinh hồn bạt vía nhìn bóng người mơ hồ trong cột sáng.

 

Bách Lý Hưu vẫn đứng tại chỗ từ đầu tới cuối. Mặc cho cơn sóng lớn quét qua thì cơ thể hắn không di chuyển chút nào. Mỗi một tia sáng muốn xuyên qua năng lượng hồn thể của Phó Yểu Yểu thì đều phải xuyên qua thân thể hắn trước.

 

Thanh thế khổng lồ và linh khí dâng trào mãnh liệt như vậy đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của tiên môn địa phương - phái Thanh Miểu.

 

Phái Thanh Miểu cũng không hề biết đại ma đầu vẫn luôn ẩn cư tại chốn này. Nam Thầm dẫn một vài đệ tử vội vã chạy tới, khi nhìn thấy Hùng Thanh Thanh đang đứng như một tòa núi nhỏ ở trước cửa thì lập tức hoảng sợ cực kỳ: “Ma tu to gan! Vậy mà dám làm càn ở chỗ này!”

 

Hùng Thanh Thanh khinh thường liếc nhìn mấy tiểu tu sĩ hắn ta không để vào mắt này: “Ma Tôn đại nhân có lệnh, bất cứ ai cũng không được phép đến gần, nếu không muốn chết thì mau cút xa một chút!”

 

Nam Thầm chính là tiểu tu sĩ đang ở Trúc Cơ kỳ, ngay cả một ngón tay của hắn ta mà y cũng không chạm tới nổi. Y nghiến răng đứng lưỡng lự ngoài cửa viện không dám lại gần, ngay lúc đang muốn quay về báo cáo lại chuyện này cho trưởng lão trong môn phái thì có một bóng người chợt lóe lên giữa không trung, Yến Trường Chu bạch y bội kiếm vội vàng chạy tới.

 

Động tĩnh lớn như vậy, không chỉ là môn phái Thanh Miểu mà hầu như tất cả tiên môn trong vực Thanh Đê đều phát giác ra tới. Thất Tinh kiếm phái của Yến Trường Chu cũng ở trong vực Thanh Đê, đương nhiên là y sẽ cảm ứng được trước tiên. Y điều tra thì phát hiện ra động tĩnh vậy mà đến từ trấn Phong Vũ, lập tức đoán được có liên quan đến Bách Lý Hưu nên y đã chạy tới ngay.

 

Nam Thầm nhìn thấy Yến Trường Chu như nhìn thấy cứu tinh, đang mừng rỡ nghênh đón thì đã nghe thấy Yến Trường Chu hỏi: “Bách Lý Hưu đang làm gì vậy?”

 

Nam Thần sửng sốt, làm sao Yến tiên hữu lại biết được ma đầu đang ở đây? Lại còn là dáng vẻ quen thuộc như vậy?

 

Hùng Thanh Thanh nghiêng đầu liếc nhìn Nam Thầm một cái: “Chuyện của Ma Tôn còn chưa tới lượt mấy người tiên môn các ngươi hỏi đến đâu.”

 

Sắc mặt Yến Trường Chu nghiêm túc, y cất bước đi về phía trung tâm năng lượng dâng trào. Hùng Thanh Thanh đương nhiên là sẽ không để cho y tới gần, hai người lập tức giao thủ.

 

Tu vi của hắn ta cao hơn Yến Trường Chu, đương nhiên liếc mắt một cái là nhìn thấu tiểu tu sĩ này chỉ đang ở cảnh giới Hóa Thần. Đường đường là cảnh giới Đại Thừa nên Hùng Thanh Thanh hoàn toàn coi trọng y, ai ngờ vừa mới giao thủ hắn ta vậy mà đã bị tiểu tu sĩ này áp chế khắp nơi không thi triển được, Thất Tinh kiếm pháp giống như vạn kiếm vây quét, đánh cho hắn ta không thể nào chống đỡ nổi.

 

Chẳng trách thế nhân đều nói kiếm tu đều là kẻ điên!

 

Hùng Thanh Thanh bị ép phải lùi lại từng bước một, mắt thấp sắp đến gần cửa phòng hắn ta không thể không tức miệng mắng to: "Độ Hàn Giang! Mẹ nó ngươi đứng xem kịch à! Mau lại giúp đỡ!"

 

Độ Hàn Giang chính là thích nhìn trâu bò mạnh mẽ bị buộc phải nịnh hót nhận thua, thấy hắn ta bị tiểu tu sĩ đánh đủ rồi thì mới chậm rãi lấy pháp bảo ra chuẩn bị giúp hắn ta, ai ngờ động tĩnh lớn như gió nổi mây vần đột nhiên dừng lại.

 

Trời đất vạn vật dường như đều dừng lại, chim nghỉ gió ngừng, giống như có một đôi bàn tay to vô hình đang chậm rãi xoay kim ngược chiều kim đồng hồ. Rắc, rắc, rắc, mỗi một tiếng động thì đều có một bức tranh được vạch trần theo cát bụi, lộ ra diện mạo vốn có.

 

Kim giờ bắt đầu quay cấp tốc trở lại, rất nhiều cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc ập vào tâm trí tất cả mọi người.

 

Hùng Thanh Thanh nghĩ về thiếu nữ đã dẫn hắn ta vào Ma Cung.

 

Độ Hàn Giang nghĩ về Phó bằng hữu của mình.

 

Nam Thầm nhớ lại ngôi viện này là nhà của Yểu Yểu sư muội đã chết.

 

Yến Trường Chu cũng nghĩ đến cô nương đã nói với y câu nói: “Làm sao ngươi biết được nơi ngươi đang ở là bờ”. Dung mạo của nàng dần dần trùng khít với Phó Yểu Yểu hiện tại, y thậm chí còn nhớ tới thật lâu trước đây, y đã đặt một Bất Hủ Châu vào trong miệng một thiếu nữ xa lạ.

 

Hóa ra lúc đó y đã từng gặp được nàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Cột sáng cao vút ngút trời dần tan đi như sương mù, trận pháp trong phòng cũng ẩn xuống mặt đất. Bách Lý Hưu vẫn đứng đó, hắn chậm rãi cúi đầu xuống và nhìn thấy thiếu nữ trong vòng tay hắn đang từ từ mở mắt ra.

 

Đôi mắt trong veo phản chiếu mái đầu bạc phơ của hắn.

 

Nhìn dáng vẻ dịu dàng tươi cười của hắn, Phó Yểu Yểu đột nhiên rơi nước mắt. Nàng vươn tay ra ôm lại hắn, vùi vào cổ hắn cắn mạnh một cái: “Đồ lừa đảo!”

 

Bách Lý Hưu sảng khoái cười to.

Bình Luận (0)
Comment