Sáng Tạo Chí Tôn Thần Đế

Chương 9 - Vị Hoàng Tẩu Bất Ngờ

Tại sâu trong Thượng Thư Phòng cả bốn con người đang ngồi trầm mặc. Bốn con người ấy lần lượt là Vân Viêm Đế, Linh Linh nương nương, Giang Dương Tướng quân, Quốc Sư Trần Tĩnh.

“Quốc Sư, ngươi cảm thấy nguyên nhân gây ra việc này là từ đâu?” Viêm Đế lên tiếng phá vỡ bầu không khí hỏi Trần Tĩnh. Đột ngột Giang Dương đưa quốc sư tới nói chuyện đại sự làm Thiên Tử như hắn cũng phải một trận hốt hoảng. Nghe được từ chính miệng Quốc Sư nói ra Những gì mà ông tính tới thấy và cả nam tử Chu Gia kia nữa Hắn Khẳng định đây không phải đùa giỡn, với lại với vị Quốc Sư này chưa bao giờ thấy Tính sai qua. Dì có tính sai hắn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để ngăn chặn vì hắn là Thiên Tử Vua của hoàng triêgu này.

Nghe Viêm Đế hỏi Trần tĩnh im lặng hồi lâu, một lát lại lắc đầu. Vấn đề này hắn không thể tính tới được, dù tính tới thì cũng không thể nói ra Thiên Cơ Bất Khả Lộ.

Một bầu không khí lại bắt đầu trầm mặc.

**

Tại Diễn Võ trường Viêm Long hắn đang chạy cùng với mấy vị “Thân Thích” cảm giác thật mỹ diệu. Đối với người khác thì 80 vòng là cực hình nhưng đối với Viêm Long lại khác, Hắn mặc dù là Võ tướng nhưng sức chiến đấu lại có thể đánh bại võ vương nhị tầng a.

“Không phải nghe nói hắn bị phế sao?,”

“Đúng vậy a, thật kỳ quái” chạy một lúc thì một đám “Thân Thích” này lại lên tiếng nghi hoặc hỏi.

“Các ngươi chính là mong muốn Thất Đệ xảy ra chuyện lắm sao?” Tứ Hoàng Tử Lên tiếng quát to. “Các ngươi một đám ruột thịt mà cứ như vậy thì có ngày cũng sinh chuyện”

“Tứ ca kệ bọn chúng đi, nhao nhao hoài đúng là khó chịu thật, nhưng mà để chúng ganh tỵ cảm giác thật thoải mái haha” Viêm Long lên tiếng cười haha nói.

“Tiểu Tử này, hư họng, tính thế là không tốt” Vân Tường cười rội lên.

Xuyên qua có một vị huynh trưởng như thế này thật là may mắn, đặc biệt là trong chốn hoàng triều tranh đấu này.

Chạy một lát thì cũng xong, cả đám dừng lại mà chờ tướng quân.

Chờ một lát lại không thấy Tướng Quân tới. Một vị hộ vệ ngự lâm tới thông báo là Tướng Quân bận việc hủy bỏ buổi Diễn Huấn ngày hôm nay. Cả đám nhao nhao ra về.

“Thất đệ ra ngoài hóng gió với Tứ Ca không” Vân tường đi sát lại gần cười hỏi.

“Đi tức nhiên phải đi” Viêm long hắn không cự tuyệt từ khi xuyên qua hắn chưa một lần ra ngoài hoàng cung, kể từ khi tiếp thu trí nhớ này hắn cũng biết được hoàng đô này to lớn và thật sự rất đặc sắc. Nhưng chưa thấy qua thì hắn khoing thể nào cảm thấy thỏa mãn được Nhân cơ hội này đi tiếp xúc một phen cho mãn nhãn.

“Hắc Hắc Thất đệ đi chúng ta đi thay y phục, cứ mang y phục như vầy chơi không vui gì cả, đặc biệt là y phục của ngươi nha Bắt mắt như vậy... hắc hắc” Vân tường lên tiếng khoing ngừng cười nói.

“Thay tức nhiên phải thay, hắc hắc”

Ngoài hoàng cung cách cửa hoàng thành khá xa bổng xuất hiện 2 nam tử vô cùng thanh bạch một bên mang y phục lam trong vô cùng cao quý thanh nhã thanh ta, một bên thì là chiếm hết điểm soái hơn người bên cạnh thẩm chí còn không thoát khỏi vẻ Hoàng tộc cao ngạo.

“Azzz, Thất đệ a dù là thay bao nhiêu y phục ngươi vẫn toát lên vẻ mặt soát với khí chất như vậy thật là làm tứ ca ta ganh tỵ a” Vân tường thở dài buồn bã nói.

“Hắc hắc tứ ca trêu ta, ngươi cũng không kém ta bao nhiêu a, nãy giờ đi đứng người ngoài nhìn toàn vago ngươi nha, ta chỉ là đi bên cạnh mà kiếm chút hơi lây a, khổ thân ta” Viêm Long giả bộ nói nói nhưng trong lòng lại đắc ý mười phần.

“Ngươi cái gian xảo tiểu tử” Vân Tường làm sao không hiểu được ý hắn, hai Huynh đệ cứ thế mà nói chuyện lâu lâu lại vang lên tiếng cười thục nữ của Viêm Long.

Đi khoảng một lúc thì gặp một ông lão bà lão đang cùng với mấy đứa trẻ ngồi nghỉ bên kia. Nói chuyện mà trông rất vui vẻ. Hai người nghe rõ ràng mấy đứa trẻ kia hô lên

“Gia gia ta nhất định sẽ trở thành như Hoàng Thượng nha” mấy đứa trẻ cũng nhao nhao gật đầu hô to bày tỏ.

“Các ngươi thì muốn Như Hoàng Thượng thì cao xa lắm haha các ngươi không biết đâu ngày xưa hoàng thượng một thân mang theo một vị chiến tướng đó là Giang Dương Thống Lĩnh bây giờ và Trần Tĩnh Quốc Sư mà chinh chiến cả thiên hạ Thiên Tư của bệ hạ rất cao a, là thiên tài a... hắc nhớ năm đó ta đầu nhập dưới quân sĩ của Thống Lĩnh theo chân chiến đấu mà nhớ lại cảm giác vẫn như cũ cảm giác tràn đầy sung túc lực lượng a, bây giờ Hoàng Thượng đã thành công Hoàng triều dưới cai trị của người cực kì tốt, dân no dân ấm. Hazz ước gì được nhìn một lần khuôn mặt của bệ hạ” Ông Lão một hồi kể lệ mà không ngừng tuôn ra cảm xúc nói nói.

“Gia gia ta biết được Giang Dương là Đệ nhất cao Thủ của Hoàng triều ta a, nói thiên tư thì phải nói Giang Dương mới là đệ nhất chứ” một đứa trẻ nghi hoaejc cười phá lên hỏi.

Chợt đứa trẻ kia bị cốc một cái vào đầu mà ứa nước mắt.

“Hỗn xược Đại Thống Lĩnh là ai mà ngươi dám gọi tên không sao”

“Gia gia ta sai a” đứa trẻ ấy mếu máo xin lỗi .

“Hừ, Bệ hạ lo trăm công ngàn việc ngươi nói thử xem Đột phá tới Võ thần cảnh đã là quá thần kỳ rồi” ông lão tiếp tục nói “Hơn nữa Bệ hạ mới Hơn 2000 tuổi a”

Lúc này bà lão kia lên tiếng che miệng cười: “Ông lúc nào cũng nhắc tới Hoàng thượng với mặt tự hào như vậy, làm người ngoài có khi lại nghĩ Hoàng Thượng là đích nhi tử ngươi ấy”.

“Bà thì hiểu cái gì”

Nói một hồi xong. Thì chợt đứa trẻ kia ngước lên về phía Viêm Long thốt lên : “A phía kia có hai vị ca ca thật soái a”.

Ông lão nghe vậy thì cũng ngước đi nhìn theo, cũng từng là quân sĩ nên nhãn lực của ông rất tốt. Nhìn một hồi ông há hốc mồm kinh hoảng căng mắt ra nhìn 2 người trước mắt.

Thật Giống, cả hai đều giống đặc biệt là vị mang y phục lộ vẻ hoàng tộc kia ngoài Viêm Long ra thì còn là ai, giống Bệ Hạ như từ khuôn đúc mà ra.

“Bệ hạ, có tới 2 bệ hạ” ông lão lẩm bẩm nói.

Lúc này thì Viêm Long với Vân tường cũng bước tới chào hỏi.

“Chào các ngươi a, ta tình cơ đi qua không có ý nghe lén hay ý đồ gì đâu nhé” người lên tiếng chính là Viêm Long

“Bẹ Hạ người, người phân thân sao?” ông lão hốt hoảng kinh hỉ hỏi.

Phân thân? Bệ hạ. Đến lúc này thì hai người cũng hiểu. Thì ra là nhầm lẫn vì hai người quá giống Viêm Đế đặc biệt là Viêm Long.

“Lão gia gia hắc hắc ta không phải bệ hạ và ta không có phân thân ra, hai ta là nhi tử của Phụ Hoàng xin tự giới thiệu một chút ta là Tứ Hoàng tử Vân Tường còn đây là Thất Hoàng Tử Vân Viêm Long” Vân tường cười hắc hắc nói nói.

“A thì ra là hai vị hoàng tử, thất lễ thất lễ, lão ta không biết a. Không ngờ Bệ Hạ đã có 2 nhi tử khôi ngô tuấn tú, chẳng khác gì bệ hạ a” ông lão hưng phấn lên tiếng, không hệ thất vọng vì đây không phati bệ hạ mà ông ta ước muốn gặp mà còn hưng phấn hơn khi gặp nhi tử của Hoàng Thượng thậm chí đến 2 cái.

“Lão gia gia nghe câu chuyện thì có vẻ ngươi rất hâm mộ phụ hoàng ta a” Viêm Long lên tiếng cười hỏi.

“Đúng vậy a, Hai vị hoàng tử Bệ Hạ có khỏe không?”

“Phụ hoàng ta khỏe”

“Nhớ năm đó...” lại một hồi ông lão lại kể chuyện xưa không ngừng lại.

Hai người rốt cuộc không chịu được cáo từ mà cao chạy xa bay.

Đi được một lúc thì Vân Tường lên tiếng nói. “Chúng ta vào đây chơi hắc hắc”.

Viêm Long đứng trước một công trình đồ sộ nhiều người tấp nập ra vào mà thấy vui vui, chợt nhìn lên Bảng hiệu Hồi Xuân Các thì mới giật mình hỏi: “Tứ ca ngươi đưa ta đi chơi cho thoải mái a sao lại vào đây a, đây là...,”

“Thì ta đưa đệ đi tjoari mái a, có sai đâu hắc hắc” rồi một tay kéo cách tay Viẻm Long mà đi vào

Vào tới bên trong thì Viêm Long choáng váng Phong cách các tông màu làm nên sự nổi bật của nơi đây à. Nhiều khách nhân ra vào cho thấy đây là nơi tiêu tiền bậc nhất nhì Hoàng Đô đi. Đâu đâu cũng có người ôm mỹ nữ mà uống rượu. Vân tường thì dắt một mạch tới Phòng cao nhất trong Hồi Xuân các này mà gõ cửa.

Bên trong vang lên tiếng vọng “Ai đấy..” sau đấy thì Tiếng Vân tường trả lời “Là ta”

“A vị hoàng tử cao quý như ngươi cũng biết tới nơi này thăm ta?” nghe thì bình thường nhưng Viêm Long có thể cảm nhận được là đây là thanh âm hơn dỗi. Không ngờ Tứ ca...

Rồi một tiếng mở cửa ra Ngạc nhiên thốt lên.

“Ai đây, Tường...” chưa nói xong thì bị một cánh tay gắt gao ôm lấy cùng lúc đó vang lên một tiếng nói “ Nhu Nhi ta nhớ ngươi lắm a”.

“Uy uy, ta cũng vậy a, nhân gia đã hơn một tháng chưa thâdy ngươi tưởng rằng ngươi lập thê lập thiếp đâu... mà bỏ ta ra, ai đây?”.

Chợt nhớ đến còn vị hoàng đệ bên cạnh mà Vân Tường xấu hổ hẳn lên giống như ăn lén bị bắt gian chẳng hạn. “,Đây là Thất đệ Vân Viêm Long”

“A là thất hoàng tử a” Người mà Vân tường kêu Nhu Nhi kia lên tiếng ngạc nhiên nói.

“Hắc hắc Thất đệ đây là Nhu Nhi Tổng Lão bản Hồi Xuân Các a và là...” vân tường chưa nói hết lời thì Viêm Long cắt ngang nói

“và là hoàng tẩu đi hắc hắc” Viêm Long nói lên làm hai người xấu hổ.

Chợt một giọng nhẹ nhàng Nhu Nhi lên tiếng hỏi Viêm Long: “Ngươi chấp nhận ta sao, trong khi đó ta sống ở trong Hồi Xuân Các a”

“ta không quan tâm, ta tin ánh mắt tứ ca ta, vị hoàng tẩu a ngươi có gì ăn a ta đói” Viêm Long xoa bụng cười cười nói.

Tiểu Tử này, Vân Tường mỉm cười nhìn Hoàng Đệ mình.

“A ta đi sắp xếp ngay” Nhu nhi bất ngờ trước câu trả lời này, lòng thì tràn đầy hạnh phúc. Bên ngoài thì nói nàng ở hồi xuân các phụ vụ biết bao nhiêu đàn ông nhưng có ai biết đâu người mà Nhu Nhi phục vụ chỉ có 1 người fuy nhất Là Vân Tường a.

Thấy Nhu Nhi đi ra ngoài Vân tường kêu lên “ Thất Đệ”

Viêm Long quay lại nhìn “Đây là bí mật của 2 chúng ta được chưa hắc hắc, lúc về phải kể cho đệ nghe về hoàng tẩu a”

hắc hắc.

Bình Luận (0)
Comment