San Ô Độc

Chương 5

Sáng hôm sau, Linh Tử tỉnh dậy mặt trời đã lên cao rồi. Đoán chừng đã gần trưa. Bất quá có cái gì không đúng, từ khi nào gốc cây lại như lụa mịn vậy? Khi ngước mắt nhìn mới thấy mái tóc ai kia đang bay loạn trên mặt mình mới không khỏi giật mình, sau đó lại bực mình mà ở bên dưới hông nhéo hắn một cái.

Các Uý Cẩn bị nhéo mà tỉnh dậy, mơ màng nhìn nàng chăm chú. Hắn đợi nàng nói, nàng đợi hắn nói, thấy tình thế này Các Uý Cẩn thở dài nhìn nàng quần áo không ra gì, trên người vết thương hôm qua vẫn còn, nhăn mày lại.

Hắn bế nàng trên tay bay ra ngoài. Nàng chưa kịp định thần đã nằm trong vòng tay của Các Uý Cẩn. Linh Tử luống cuống muốn nhảy xuống lại đụng phải vết thương đau đến nhăn mặt.

Các Úy Cẩn áp chế nàng trong ngực. Không cho nàng nhúc nhích thấp giọng nói.

"Nằm im".

Mắt thấy hắn muốn đưa nàng đi, không khỏi thắc mắc. "Ngươi đi đâu?"

"Ra ngoài".

Nghe thấy hắn trả lời ngắn gọn cũng không muốn nói nhiều, Linh Tử tự khắc im lặng. Chịu để hắn đưa đi.

Chưa đầy một canh giờ cả hai đã đứng ngoài bìa rừng, nàng bực đến phát cáu.

Ở trong lòng hắn mà không khỏi càu nhàu. "Này ngươi chỉ cần một canh giờ đi ra ngoài tại sao còn lưu lại".

Hắn nhìn nàng. "Đi theo nàng đấy".

"Vậy tại sao không mang ta ra khỏi rừng?"

"Nàng không nhờ ta".

Đơn giản như vậy á? Linh Tử á khẩu, lý lẽ gì vậy.

Thẳng đến một lúc nàng đã ở trong một cái thành tương đối nhỏ. Thật ra đối với Linh Tử thì là thứ mới lạ. Nàng chỉ mở to đôi mắt ra nhìn. Thấy Các Uý Cẩn ở bên cạnh như pho tượng bất di sở động, nàng nghĩ hắn không muốn vào có chút thất vọng.

Các Uý Cẩn nhìn nàng lại nhíu mài. Cái hình dạng này thật gây chú ý. Hắn nói với Linh Tử thuận tiện giúp nàng giấu đi bộ mặt này. Linh Tử nghe ra cũng hiểu, nàng không phản đối gì.

Lập Tức Các Uý Cẩn trong tay ấn ký niệm bùa chú. Linh lực phát ra thoạt nhìn sáng lạng, tinh quang thuần khiết, nhưng bên trong âm khí nặng nề vô cùng. Tuy nàng không biết gì nhưng cũng có thể cảm nhận được. Hắn có linh lực thật kì lạ. Thần tiên gì chứ toàn là cái mã bên ngoài. Bên trong cái tinh quang kia cả một đống hỗn độn khí tức âm oán ma đạo. Nàng cảm nhận được mùi vị cái tử thần bao vây hơi khó chịu.

Sau một khắc Các Uý Cẩn nhìn nàng, hài lòng vuốt tóc nàng. Bây giờ đôi môi tím lạnh cùng đôi mắt đỏ thẫm kia đã biến mất, thay vào là một đôi mắt hạnh màu nâu sẫm. Gương mặt bầu bĩnh nhìn đáng yêu vô cùng nhưng cái hàn khí nhàn nhạt cùng sự hờ hững này thì không ai nghĩ đây là nữ tử hoạt bát.

Hắn dắt Linh Tử vào thành. Trước khi vào thành người gác cổng thành chặn hai người lại. Linh Tử ngỡ ngàng một tí, sau lại thấy Các Uý Cẩn giao ra hai đồng bạc thì hiểu ra. Thì ra chỉ là thu thuế vào thành.

Hai người thoáng cái đi đến một tiệm y phục. Các Úy Cẩn dừng lại. Linh Tử nhìn cái bảng hiệu trước mắt, nhìn qua, nhìn lại như thấy cái mới. Rốt cuộc đi vào trong lại thấy y phục treo ngăn nắp, nhìn tới nhìn lui lại nhìn lại bản thân có chút xấu hổ.

Các Uý Cẩn một bên thấy nàng như chim lạc bầy, cái gì cũng không biết chỉ phì cười. Chủ tiệm đi ra chào đón khách nhân, hắn chỉ vào Linh Tử đang ngơ ngơ ngác ngác kia rồi đưa cho bà chủ trước năm đồng. Bảo chọn cho nàng vài bộ y phục, giúp nàng tắm rửa sạch sẽ thay đổi diện mạo cho nàng. Sau khi xong việc hắn sẽ thanh toán.

Bà chủ tiệm kia thấy khách quý tới thì vui vẻ hẳn lên, đưa Linh Tử vào trong chọn y phục. Thoáng một chút Linh Tử từ bên trong bước ra, hùng hùng hổ hổ bay tới Các Uý Cẩn. Hắn thấy nàng đi ra mà chưa thay y phục thì tiến lại.

"Ngươi... Các Uý Cẩn đem ta tới đây nhìn y phục làm gì".

Các Uý Cẩn dở khóc dở cười nhìn nàng. Hắn chính là đang mua y phục cho nàng, sao nàng lại không vui? Chẳng phải con gái nào cũng thích y phục đẹp à.

"Ta là đang giúp nàng có vài bộ y phục thôi".

"Ngươi mua cho ta?"

Linh Tử nghi ngờ nhìn hắn. Các Uý Cẩn thở dài.

"Coi như ta chuộc tội hôm qua vậy".

Linh Tử thấy Các Uý Cẩn nói có lý. Nghĩ đến chuyện hôm qua nàng lại càng thấy tức, thôi thì bây giờ lấy lại chút ít.

Linh Tử cố ý chọn tới năm bộ y phục lụa thượng hạng. Nàng được một cô nương đưa vào trong tắm rửa. Cô nương đó giúp nàng lựa trâm cài, sau đó là giúp nàng chảy tóc. Xong hết thảy, Linh Tử nhìn người hiện lên trên chiếc gương đồng, không hổ người đẹp vì lụa, quả thật rất khác.

Linh Tử từ trong bước ra, trên người nàng hiện đang mặc một bộ gấm tử xanh chàm, đầu tóc được bới thành hai búi nhỏ phía sau đầu còn được hắn dặn đính vài cây trâm ngọc lên. Nhìn nàng bây giờ thanh tao thật giống nữ tử trầm tĩnh. Nhìn mà chỉ cười khổ, nếu để nàng cái hình hình dáng kia sợ là kinh diễm.

Các Úy Cẩn thất thần một chút. Trong mắt hắn không còn là cô bé lấm lét người đầy vết thương nữa. Nàng bây giờ cho hắn một cảm giác muốn được gần bên, phá hủy lớp băng lạnh lùng quanh người nàng, phá vỡ sự xa cách hời hợt trong đôi mắt kia.

Linh Tử đắc ý nhìn hắn, tổng cộng là năm bộ y phục mỗi bộ mười đồng bạc tốn năm mươi đồng bạc cùng những cái trang sức như trâm ngọc, vòng tay, lục lạc cùng vòng cổ thêm mười lăm đồng bạc. Tất cả sáu mươi lăm đồng bạc.

Thấy Linh Tử cố ý tiêu tiền mình cho hả giận. Các Uý Cẩn cũng không nói gì chỉ cười cười. Giao cho chủ tiệm một đồng vàng, không lấy tiền thừa mà đi thẳng ra cửa. Hắn lại chọc Linh Tử tức muốn chết. Sao hắn lại có nhiều tiền như vậy?

(E hèm, ta đây giải thích. Trong thế giới này phân chia theo cấp bậc tiền tệ là thấp nhất chính là xu bạc, sau đó tới xu vàng, đồng bạc, đồng vàng, đá bạc, đá vàng, cao nhất là thạch bảo.

Một thạch bảo bằng một ngàn đá vàng, một đá vàng bằng một ngàn đá bạc, một đá bạc bằng một ngàn đồng vàng, cứ như vậy tăng theo đơn vị một ngàn cho tới bậc thấp nhất.

Chị nhà ta mỗi tháng trong phủ chỉ cung cấp hai xu vàng còn bị tước đoạt nên đối với nàng tiêu như thế là lớn rồi).

Hắn bên cạnh nói cho nàng biết. "Ta không thiếu vật chất".

Nói rồi hắn cười to phẩy quạt đi tiếp, hắn cảm thấy lúc chọc tức nàng thật rất vui. Linh Tử sao lại không nhận ra nàng bị trêu. Nàng cứ lặng lẽ đi theo Các Úy Cẩn.

Tuy hắn luôn thích làm nàng tức, nhưng quả thật hắn rất tốt với nàng. Hắn đem nàng đến thầy lang chữa trị. Được uống đan dược vết thương đang ê ẩm trên người nàng giảm hẳn. Thoải mái hơn lúc trước rất nhiều.

Linh Tử cùng Các Úy Cẩn đi tới một tửu lâu trong thành tương đối náo nhiệt. Linh Tử theo hắn đi lên lầu rồi ngây ngốc ở đó, món ăn đã được đem lên cũng không đụng đũa.

Các Uý Cẩn thấy vậy không khỏi buồn cười. "Nàng không còn muốn tiêu tiền trả thù ta sao?"

"Ta đã đòi đủ không có lý do gì để ăn cơm của ngươi". Linh Tử thẳng thắn nói. Nàng nói như thế là đúng. Hắn trầm mặt. Không khí lập tức ngưng lại, xung quanh lặng xuống.

Linh Tử vừa định mở lời Các Úy Cẩn đã lên tiếng.

"Xin Lỗi."

Âm thanh mang theo sự hối lỗi, nhỏ như tiếng muỗi kêu. Linh Tử nghe ra rất rõ ràng.

Nàng hơi bất ngờ. Từ lúc gặp hắn nàng đã đoán sơ hắn không phải người thường, đặc biệt là khí chất trên người hắn cùng khẩu khí ngạo mạn không che giấu được. Bây giờ lại nghe được tiếng xin lỗi ngượng ngùng của hắn nàng cảm thấy có chút không thích hợp.

Linh Tử sinh ra cảm giác tội lỗi khi để người khác phải làm chuyện trái với chính mình như vậy. Nàng cầm lấy đôi đũa, gắp thức ăn vào bát đưa lên miệng.

"Thật ra ta không nghĩ gì hết, quả thật là do ngươi nhưng ngươi đối xử với ta không tồi. Bù qua đắp lại coi như huề nhau."

Các Úy Cẩn nghe xong, miệng không tự chủ nhếch lên, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn không ít. Chẳng mấy chốc trên bàn đã trống trơn.

Đột nhiên Các Úy Cẩn nhìn chằm chằm vào Linh Tử. Nói.

"Linh Tử. Ngươi làm muội muội của ta đi."

Lời vừa thốt ra, Linh Tử đang uống nước bị sặc, bên tai nàng ong ong nghe không rõ tiếng bên ngoài nhưng lại rõ ràng từng chữ hắn nói. Nàng nhìn lại hắn, trong mắt hắn nghiêm túc mà kiên định. Đã xác định được hắn không đùa mà là kiên quyết, nàng mới trầm ngâm.

"Ta không cần thân nhân nhiều như núi lòng dạ như xà".

Một lúc sau Linh Tử mở miệng. Nàng nhìn ngoài trời xanh chăm chú như nhìn thứ gì đó xa lắm. Hắn bấy giờ mới hiểu ra do hắn đánh giá nàng quá thấp. Nữ hài tử mười tuổi? Trong đôi mắt kia đã sớm không còn nữa.

Hắn lầm tưởng nàng dù sao vẫn là nữ tử non nớt. Bây giờ nghĩ lại mình như mà suy nghĩ thật nực cười, không khỏi chút tự giễu. Các Úy Cẩn mỉm cười không kìm được mà nói.

"Ta thật ra ta từ nhỏ đã không có mẫu thân, cũng không có huynh đệ. Từ lúc có ý thức chỉ biết có phụ thân nhưng ông chưa bao giờ dành bất cứ tình cảm gì cho ta. Thứ ông cần là một người thừa kế gia tộc cường hãn vậy nên ta được huấn luyện khắc khe vô cùng."

Ngưng một chút Các Úy Cẩn nhìn Linh Tử. Nàng vẫn hờ hững như cũ, hắn biết nàng đang lắng nghe. Hắn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn lại nàng thì lại thôi. Cuối cùng là thuyết phục.

"Khi gặp ngươi ta đã rất muốn ở bên cạnh ngươi, đó là một cảm giác rất lạ. Ta chỉ muốn ngươi là muội muội ta để ta có thể che chở cho ngươi. Chỉ có như vậy."

Linh Tử nghe giọng hắn nhỏ dần. Câu cuối cùng hình như chỉ là nhép miệng. Linh Tử nhớ đến những ngày qua có hắn ở bên cạnh, nàng thấy rất cảm kích. Chưa có ai tốt với nàng như hắn, dù lúc trước nàng không biết hắn xuất phát từ mục đích gì chỉ là bây giờ hắn thành khẩn như vậy không thể là giả được.

Bỗng nhiên Linh Tử thấy có một ca ca cũng rất tốt. Hắn đối với nàng có tâm nàng cũng không phụ bạc.

"Được".

Các Úy Cẩn thoáng cái ngạc nhiên.

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta cũng đang cần một ca ca."

Linh Tử thong thả trả lời, trên gương mặt trẻ con có nét cười nhẹ nhàng. Các Úy Cẩn không cần nói cũng biết là vui đến thế nào. Hắn không có cách nào để bày tỏ đành rút cây quạt ngọc bích luôn mang theo bên mình ra để vào tay nàng.

"Quạt. A Quạt này tên Túy Vân, di vật của mẫu thân ta, không rời ta nửa khắc. Giao cho ngươi...ngươi giữ lấy, giữ lấy đi."

Hắn hứng khởi tới nổi nói năng lộn xộn khiến nàng phì cười.

"Không cần phải xoắn xuýt như vậy đâu ca ca. Có điều đây là di vật của mẫu thân ngươi ta sao có thể nhận được chứ? Hay ngươi cất về đi."

Các Úy Cẩn thấy nàng từ chối có chút không vui, hắn để cây quạt lại vào tay nàng rồi nắm chặt lại.

"Ngươi hãy giữ lấy, Linh Tử, ta thật sự rất cao hứng."

Các Úy Cẩn đã nói thế nàng chỉ còn cách nhận lấy. Nàng lục trong túi đồ ra cây trâm cài tóc duy nhất của mình đưa cho Các Úy Cẩn.

"Ca ca, ta chẳng có gì đáng giá cả. Cây trâm này là vật duy nhất ta có, nó đã ở bên ta từ lúc nhỏ rồi. Chỉ có điều lúc trước ta dùng nó để đâm người hại ta. Ngươi không để ý chứ?"

Các Úy Cẩn cầm chặt cây trâm trong tay, cẩn thận cất vào người, miệng tươi cười không ngừng. Dung nhan nam tử như hoa tỏa sáng như nắng ban mai. Hắn ngồi trên lầu vậy mà cũng bị chú ý không ít.

Hai người ngồi trò chuyện một lúc.Nàng hỏi hắn khi nào rời đi. Hắn lưỡng lự, nhanh thôi.

Đã mấy ngày qua nàng cảm nhận thân thể mình quá kém cỏi nhưng chưa có cách để cải thiện. Vốn dĩ nếu không có đơn dược Các Úy Cẩn đưa, nàng thậm chí còn thê thảm hơn nữa. Nàng nghĩ nếu có tiền trong người, mọi chuyện đều được giải quyết. Nàng có thể mua hai ba quyển sách rèn luyện thân thể, còn có thể bổ sung thêm nhiều kiến thức, cho tới nay vì chuyện mù mờ này mà thương tâm nhiều.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng nàng chẳng có một đồng nào trên người. Sinh hoạt toàn là Các Úy Cẩn chi trả. Nàng mở lời hắn sẽ đáp ứng. Nhưng nàng không thể vô sỉ như vậy được.

Không có tiền thì kiếm, ăn rồi nằm có ích gì đâu, ra ngoài tìm việc cái đã.

Nàng từ trong tửu lâu đi ngang qua phòng Các Uý Cẩn thuê, thoáng thấy phòng hắn không có người thì vô cùng vui vẻ bước ra ngoài. Trước khi đi tiểu nhị lại hỏi nàng có nên báo cho ca ca của mình biết không. Nàng bĩu môi đương nhiên là không rồi.

Đi trên đường lớn quả thật náo nhiệt. Hôm nay so với hôm qua đoán chừng nhiều hơn gấp hai lần. Chẳng lẽ có chuyện gì? Nàng đi dọc đường nghi vấn càng tăng thêm. Đứng trước bản cáo thị đọc đọc. Hài thật, nếu lúc trước nàng không trộm văn tự học tập từ lúc năm tuổi tới bây giờ đoán chừng cũng mù chữ luôn thì thật thảm.

Trên bảng cáo thị ghi rất nhiều a, nào là yêu ma hoành hành nhân dân cần trị gấp, thú ở Lâm Thiên điên loạn nhân tài hảo hảo đến trợ giúp... Linh Tử xem mà lòng chảy đầy nhựa dính cái nào cũng có tiền thưởng cao ngất a một trăm đồng vàng đấy. Nhưng đi chặt chém mấy con quái dị kia thì khác nào nạp mạng cho Diêm Vương.Thật là ức chế.

Nàng xoay người quay đi, vừa lúc đụng phải một nhân bá. Nhân bá thoạt nhìn vừa gầy vừa yếu nhưng khi va chạm người ngã lại là Linh Tử. Nàng không nghĩ mình có thể yếu tới như thế, đứng trước gương nhìn cũng như bảy tám tuổi thì không nói, ngay cả nhân bá đụng phải cũng té không khỏi quá yếu hay sao. Chẳng biết lúc trước lấy khí lực ở đâu mà quật chết hai nha hoàn nữa.

Linh Tử vội phủi quần áo đứng lên nhìn nhân bá khấu đầu một cái, xin lỗi ông ta rồi rời đi.

Về đến tửu lâu lại thở dài thườn thượt. Cả buổi ra ngoài chẳng có tí tin tức gì. Thật phiền não. Vừa vào phòng đã thấy mình thất bại vô cùng. Nàng cũng chẳng biết làm thế nào ngồi ngốc trong phòng gần mấy canh giờ, Các Uý Cẩn bên cạnh gọi nàng, nàng mới hoàn hồn mà đi dùng bữa. Vẫn là dùng cơm trong không khí hài hòa. Linh Tử suy suy tính tính làm Các Úy Cẩn chú ý. Hắn hỏi nàng có việc gì cần hắn giúp thì cứ việc nhờ. Linh Tử giấu nhẹm đi chỉ cảm ơn ca ca rồi ăn tiếp.

Đợi khi nàng cùng hắn ăn xong, hắn đi vào phòng làm một số việc, nàng vẫn ngồi trong sảnh tửu lâu. Bỗng nghe ngóng được tin tốt.

Hai nam tử bàn thứ ba cách nàng hai bàn đang trò chuyện sôi nổi làm nàng chú ý.

"Ngươi biết không? Phủ Quý Hoa mở thọ yến cho đại phu nhân vào bảy ngày nữa mà phái người tìm cho nàng Mây Song Nhành để thanh khí bổ huyết. Nghe nói nếu tìm được sẽ thưởng một đồng vàng một thân mây a. Chỉ là Mây Song Nhành quá khó tìm với nó bị thú rừng chiếm nên rất hiếm khó tìm lắm nha."

"Ây ta cũng đang muốn thử vận may đây..."

"Tốt nhất thử vận may thôi, đừng liều mạng với thú rừng".

Nàng nghe các nam tử nói chuyện thì vui vẻ hẳn lên. Mây Song Nhành, chẳng phải là mấy loại mây song thân trắng tuyết trên đoạn nụ xanh non mà nàng từng ăn trong rừng sao? Rất dễ tìm nha, bất quá nó ở sâu trong rừng vã lại có một số con thú canh giữ cũng thật khó tìm.

Lúc trước nàng không có thức ăn lại có một số kiến thức về cây cỏ trong sách ghi. Dấu hiệu không có độc cho nên tiện tay hái, cũng phải nói là có Các Uý Cẩn bên cạnh nếu không bị thú vồ chết rồi.

Quyết định rồi. Muốn cường đại không mạo hiểm không thành công. Tuy nhiên vẫn phải suy tính cho cái mạng nhỏ này thật kĩ đã. Nàng cũng không còn nghe ngóng được tin tức gì đáng giá nên quay về phòng lại ngây ngốc trong phòng trăm phương vạn tính việc sắp tới đoán chừng sẽ có thể suôn sẻ hơn một tí.
Bình Luận (0)
Comment