Săn Hồ Ly

Chương 72

Ngày hôm sau.
Những ánh nắng vẫn soi rọi, mây trắng vẫn trôi nhè nhẹ trên bầu trời Boston. Sau biến cố xảy ra trong rừng Tadami, Xích Triệt đã buộc Tiểu Thúy ở lại ốc đảo nghỉ ngơi vài ngày. Anh cũng đã phân phó người đưa Mei đến đó, chủ yếu là muốn cô ấy bầu bạn với tiểu hồ ly nhỏ của anh.
Cho dù có là ngày hủy diệt hay thậm chí là tai họa kép như sóng thần cùng động đất, thì viện nghiên cứu đồ sộ trong khuôn viên MIT vẫn hoạt động như một vòng xoay cố định và tuần hoàn. Dĩ nhiên, sự trừng phạt cùng phần thưởng là một sự đi đôi rất hòa hợp.
Tại tầng 9 ở viện nghiên cứu.
Cuộc họp diễn ra cũng chỉ có bốn người tối cao nhất, Xích Triệt vẫn là kẻ ung dung bình thản như không, ngồi chiễm chệ ở giữa chiếc sopha, tay anh đang uốn éo một ly rượu đỏ. Màu rượu chuyển động lượn lờ như màu chết chóc phát ra từ đôi mắt xanh đẹp đến hoàn hảo kia.
“Kế hoạch ngươi thực hiện đến đâu rồi Arsenè?” Giọng nói âm trầm đều đều phát lên, vẫn chưa có sự cuồng nộ.
“Ottona đã tung một ít tin tức về lần hợp tác này thưa chủ nhân, giá cổ phiếu của tập đoàn Katon đã tăng rất nhanh vào đợt giao dịch cuối ngày hôm nay.” Arsenè chậm rãi đáp lại.
“Rất tốt, nếu hắn muốn loan tin rộng rãi như thế, thì chúng ta cũng sẽ giúp hắn như Ý nguyện. Dùng mọi cách đẩy cho giá cổ phiếu của Katon lên cao nhất trong vòng hai ngày tới đi.” Xích Triệt vừa nói xong vừa nhếch môi cười nham hiểm.
Ở Kyoto.
Kyoto là một trong những trung tâm sầm uất nhất, không chỉ ở Nhật Bản mà còn ở Châu Á. Nó nằm trên đảo Honsu – đảo lớn nhất ở quốc đảo mặt trời mọc này. Kyoto là thành phố có thể coi là nguyên vẹn nhất sau chiến tranh thế giới thứ hai với những ngôi đền nổi tiếng theo phong cách Phật giáo. Thêm vào đó, đã từng là kinh đô của Nhật Bản, rất nhiều kiến trúc tinh tế vẫn còn ở đây, và trở thành nét đặc trưng tiêu biểu cho nền văn hóa Nhật Bản. Tuy nhiên, sau bộ mặt hào nhoáng của mình, những thứ xấu xa và thối nát vẫn còn hiện diện đâu đó…
Tại một quán bar sầm uất.
Tiếng nhạc vẫn rầm rầm vang lên inh ỏi, những màn nhúng nhảy nóng bỏng diễn ra liên hồi bất tận, các cô gái trên vũ đài mặc nhưng trang phục hở hang tôn lên những đường cong cùng đôi chân dài dẫn dụ, mái tóc của họ đung đưa theo những tiếng nhạc dance chát tai nhưng đầy phấn khích. Hòa nhập trong khung cảnh đó là những cái đầu lắc lư bên dưới, trai gái ôm nhau điên cuồng nhảy theo những âm vực bùm bụp do một cô gái DJ nóng bỏng tạo ra. Phấn khích, rất phấn khích, có thể là do thuốc hoặc do chất cồn, số còn lại chính là dùng cách bung xả tất cả, lờ đi lí trí, để bỏ lại sau lưng sau những áp lực gần như tỉ tấn đè lên vai họ.
Trong một phòng đặc biêt khác, những thứ gọi là ô hợp nhất đang diễn ra. Ottona đang tận hưởng cảm giác đê mê nhất của dục thú. Hắn trần truồng như một con nhộng, có điều, con nhộng này mập như một con heo nọc đang trong kì phát dục, bụng hắn hằn lên những ngấn mỡ, đôi mắt hắn chỉ còn đọng lại một thứ gọi là phát tiết dục vọng. Tay hắn cầm một chiếc goi mây, cười ha hả mà vung vào ba cô gái đang nằm thoi thóp bên dưới. Những nhát roi khiến cho cơ thể của những con cá chết kia sưng tấy, họ cố vùng vẫy nhưng bất khả kháng, vì hắn buộc cả chân lẫn tay họ vào những thanh sắt trên tường. Cùng với tiếng đau đớn về thể xát phát ra là tiếng cười biến thái của Ottona, hắn cuồng bạo mà không ngừng lia chiếc roi mây trên tay mình. Cho đến khi những vết máu chảy đầy trên cơ thể khô kiệt của ba cô gái, hắn mới dừng lại, chầm chậm tiến tới, sau đó dùng chiếc lưỡi bẩn thỉu của mình liếm ừng ực những thứ chất lỏng sền sệt kinh người kia.
“Cốc, cốc” tiếng rõ cửa vang lên khiến cho trò chơi nhục dục của hắn ngừng lại. Tiến vào cửa là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, trên tay ông ta cầm một cặp sách màu đen. Ánh mắt ông ấy bình thản như việc ô hợp trước mắt là chuyện thường xuyên và thường lệ.
“Ngài Ottona, chúng ta đã đến lúc bàn việc rồi ạ.” Người đàn ông tôn kính khom người đúng chuẩn lịch sự Nhật Bản.
“Đem bọn chúng ra ngoài đi.” Ottona khoát khoát tay ột thuộc hạ của hắn. Phút chốc, đám người kia bước đến rồi mang ba cô gái ra khỏi.

Ottona mặc đồ vào, ngồi chễm chệ bắt chân như một thiên hoàng trên ghế, hắn nhàn nhạ khoe khuẩy một điếu xì gà Cuba thượng hạng. Miệng nhếch mép cười thoải mái.
“Chuyện ta giao ngươi đã làm đến đâu rồi, Shikaho.” Ottona ung dung nói.
“Đã thảo xong tất cả theo Ý của ngài.” Gã đàn ông tên Shikaho kia lấy từ cặp mình ra một xấp tài liệu đặt trước mặt Ottona.
Ottona điềm tĩnh lấy xấp tài liệu ấy, nhìn nhìn vào trang đầu, đôi mắt ông ta sáng lên rõ nét bởi dòng chữ “hai tỷ đô la” kia, ông ta khoái trá cười sang sảng, sau đó ném xấp tài liệu trở lại cho Shikaho.
“Tốt lắm, khi nào bên kia mới giao dịch với chúng ta?”
“Năm ngày sau, thưa ngài.” Shikaho chậm rãi đáp lại.
“Được rồi, ngươi đi lo mọi thủ tục đi, không ngờ lần này lại có thể dễ dàng đến vậy, ta chuẩn bị mở một đại tiệc lớn thôi.” Tiếng cười ha hả ghê tởm của hắn lại cất lên một lần nữa.
Bốn ngày sau.
Một chấn động mạnh đã diễn ra không chỉ ở Nhật Bản mà còn rung động các tờ báo kinh tế. Hàng loạt những tấm ảnh dâm dục đầy chói mắt của tổng giám đốc tập đoàn Katon được phát tán khắp nơi trên Internet. Thêm vào đó, liên tục những đoạn clip biến thái của Ottona tràn ngập các trang sex của quốc đảo mặt trời này, trên những hình ảnh đó, ghi lại cả ngày tháng năm cụ thể và việc hắn làm tình với ai. Những scandal sex cùng các nghệ sĩ, diễn viên, giáo viên, luật sư, ngay cả học sinh của hắn như đánh chìm tất cả các bản tin kinh tế về vĩ mô và vi mô khác của Nhật Bản. Giá cổ phiếu từ trên trời bỗng tuột xuống không phanh, bất chấp các nổ lực nhằm cứu vãn của Katon, nhưng không hiểu vì lí do gì, chúng ngày một rơi xuống đáy vực sâu thăm thẳm không lối thoát.
Trong phòng họp hội ngị cấp cao của tập đoàn Katon.
“Chết tiệt, mẹ kiếp, việc quái gì thế này!” Ottona khuôn mặt méo xẹo, hắn gầm lên như một con heo bị chọc tiệt, hắn không ngừng mắng chửi xối xả tới các giám đốc bộ phân.
“Tình hình như thế nào rồi?” Ottona cáu tiết hỏi.
Trưởng bộ phận truyền thông của Katon lấm tấm mồ hôi thông báo. “Tổng giám đốc, chúng tôi đã cố mọi cách để ngăn chặn tin tức, nhưng không hiểu sao, càng chặn thì các thông tin càng phát tán mạnh mẽ. Không những vậy, những hình ảnh và các đoạn clip về ngài, không ngừng được đăng mới, tôi không thể điều tra nổi nguồn gốc từ đâu phát ra.”
“Mẹ kiếp! Souhita, hiện giờ giá cổ phiếu của chúng ta thế nào rồi?”
“Tổng giám đốc, giá cổ phiếu của chúng ta đã tuột xuống mức kỉ lục rồi ạ, tôi đã không ngừng tung tin về việc hợp tác với gia tộc Hunter, nhưng nó vẫn không có dấu hiện ngừng lao dốc thê thảm. Hơn nữa, một lượng lớn cổ phiếu của chúng ta đang bị thâu tóm rất nhiều, khoảng 20% rồi, rất có khả năng đây là một cuộc đầu cơ nhằm đánh sập Katon.”
“Tổng giám đốc, cách duy nhất hiện giờ là chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành hợp tác với gia tộc Hunter, đó là việc duy nhất kéo lại niềm tin của các cổ đông lúc này.” Một giám đốc khác lên tiếng.

Ngồi ở vị trí trung tâm là một lão già hoắc thước, đôi mắt của ông từ lúc đầu đến giờ vẫn nhắm nghiền, ông ta như thể đang có một giấc ngủ ngon giữa bầu không khí căng thẳng lúc này. Cho đến khi nghe tiếng nói của gã giám đốc kia phát lên, đôi mắt của ông mới mở ra.
“Không còn kịp nữa, chúng ta đã rơi vào bẫy rồi.” Hakitama bình tĩnh lên tiếng.
“Cha, ngài đang nói gì vậy, chúng ta đang là người chiếm thế thượng phong mà, ta còn giữ con cờ mấu chốt đấy.” Ottona lúc này vẫn còn chưa thực sự dao động mạnh, dù sao chữ kí kia vẫn còn rành rành ra đó.
“Ngươi đã đọc hết các điều khoản trên đó?” Hakitama hỏi.
“Dĩ nhiên, Shikaho đã đưa cho con xem tất cả, con đã kí tên lên đó rồi.” Ottona vẫn tự đắc đáp lại, ván cờ vẫn còn nằm trong tay hắn.
“Ngươi chắc chắn đã xem hết các điều khoản trên đó chứ?” Hakitama gằn giọng.
Lúc này, đôi mắt của Ottona hằn lên sự hoang mang, mồ hôi vô thức đổ từ trán hắn xuống, Ý của cha hắn là gì, không lẽ. Ottona gấp gáp gọi vào số của Shikaho, nhưng bất lực, số máy đó đã ngoài vùng phủ sóng.
“Mẹ kiếp!” Ottona tức điên, hắn ném cả chiếc điện thoại vào bức tường.
Hakitama nhắm mắt định thần, miệng ông ta vẫn bình tĩnh thốt lên, lời nói hướng về gã giám đốc tài chính bên cạnh. “Choupu, vốn lưu động của chúng ta có thể xoay sở được bao nhiêu nữa?”
Vấn đề bây giờ để cứu nguy cho Katon chính là nguồn vốn, phải huy động được ít nhất là 100 triệu đôla cho cuộc giao dịch, nếu thành công, với độ vững chắc của gia tộc, rất nhanh việc vay vốn từ ngân hàng và chính phủ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Còn trong tình huống thất bại, không những sẽ đánh mất lòng tin từ chính phủ, mà các cổ đông sẽ ồ ạt bán tháo cổ phiếu, nguy cơ sụp đổ của công ty là trong gang tấc.
Choupu khuôn mặt lúc này xanh mét, hắn lắc đầu. “Chủ tịch, chúng ta không còn xoay sở nỗi nữa rồi.”
Lúc này Hakitama mới bật dậy, hai đầu lông mày màu trắng dính chặt vào nhau. “Anh nói cái quỷ gì vậy Choupu, không đủ vốn ư, không thể nào? Chỉ một trăm triệu đô sao Katon có thể không xoay nổi chứ?”
Choupu nhìn sang Ottona, khuôn mặt cuối xuống, vẻ ngán ngẫm cùng thất vọng tràn về. “Bốn ngày trước, sau khi tung tin về việc giao dịch với gia tộc Hunter, giá cổ phiếu của chúng ta đã được đẩy lên đỉnh điểm, công ty đã huy động được một nguồn vốn lớn hơn rất nhiều. Nhưng tại thời điểm đó, ngoài hợp đồng với gia tộc Hunter, chúng ta còn một dự án đang triển khai giai đoạn hai cần rót vốn gấp, đó là dự án xây khu nhà cao cấp quanh vịnh Akashi. Tổng giám đốc lúc đó cho rằng, với số tiền huy động được, chúng ta dư sức thực hiện song song hai hợp đồng, vì vậy, Katon đã thẳng thừng đổ vốn rất lớn cho kế hoạch trên. Cho nên, bây giờ với số tiền lớn là 100 triệu đô, chúng ta hoàn toàn bị mắc kẹt không thể tháo gỡ lúc này.”
Hakitama lúc này cũng xanh mặt, giá cổ phiếu không ngừng rớt xuống ngoài kia, rất nhanh, những con cá mập sẽ nhảy vào xơi tái Katon bọn họ. “Còn về phía ngân hàng thì sao?”

“Tôi đã thương lượng rất nhiều với họ, ngay cả Mitsupisi cũng không cho chúng ta vay trong hoàn cảnh này. Nhưng tôi nghi ngờ, trong chuyện này có bàn tay xen vào, vì hầu hết các giám đốc ngân hàng trên điều cố Ý tránh mặt chúng ta, như thể họ đã biết rõ những gì đang xảy ra vậy.” Choupu nói.
Hakitama lúc này mới mím môi, đôi mắt tinh tường của ông ta hơi khẽ híp. “Mọi người ra ngoài trước đi, cuộc họp sẽ bắt đầu trong hai tiếng nữa, dùng mọi cách để cứu giá cổ phiếu công ty, chúng ta không còn nhiều thời gian để huy động vốn cho cuộc giao dịch nữa đâu.”
Mọi người sau khi nghe lời của Hakitama, tất cả họ điều lần lượt rời khỏi. Lúc này, trong phòng chỉ còn Hakitama và Ottona.
“Cha, lần này là thằng khốn Xích Triệt Hunter gây ra, con sẽ chém nó thành trăm mảnh.” Ottona bực tức.
“Chém nó?” Hakitama cười lạnh. “Ngươi có đủ bản lĩnh để hạ thủ nó nữa sao. Ngươi cũng không nhìn lại mình đi, đồ ngu ngốc, ngươi bị nó đưa vô bẫy rồi, ngươi tưởng bắt được nó dễ dàng thế sao, lần này chúng ta chết chắc rồi.”
“Cha, để cứu được giá cổ phiếu có rất nhiều cách, chưa hẳn phải nhờ đến giao dịch với bọn chúng. Với địa vị của gia tộc Furihasama, con không tin, Katon dễ dàng bị đánh bại như thế.” Ottona vẫn dương dương tự đắc, đúng vậy, với hắn, gốc rễ mấy trăm năm của gia tộc đâu dễ bị bới lên như vậy.
“Ottona, ngươi quá ngây thơ rồi, việc ngươi không gọi được cho Shikaho đã nói lên một vấn đề to lớn.” Hakitama chầm chậm thở dài, đứa con này của hắn thật vô dụng, từ lúc tiếp quản gia tộc, việc kinh doanh không ngừng đi xuống, nếu như Hạ Nguyệt còn đây, không chừng…
“Shikaho?”
“Ngươi vẫn chưa nhận ra sao, việc Shikaho mất tích đã nói lên một điều, hoặc hắn đã hợp tác với lũ Hunter, hoặc kẻ mà hôm đó ngươi gặp thực chất không phải hắn. Nhưng điểm mấu chốt chính là ngươi đã kí tên, một khi ngươi kí kết, thì tất cả mọi thứ trong hợp đồng điều sẽ được thực thi, ngươi nghĩ Xích Triệt sẽ không giở trò trong đó sao.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây? Hay hãy liên lạc với ông ta.” Ottona bối rối.
“Ottona, không chừng đây lại là một cái bẫy nữa thì sao, khi đó chúng ta sẽ chết không có đất chôn thân.” Hakitama đột ngột chau mày, lòng dạ Xích Triệt quá sâu, ông không rõ nó có bước đi gì, hay biết được bao nhiêu trong việc này.
“Nhưng mà chúng ta đã đến đường cùng rồi, nếu chúng ta không huy động được 100 triệu đô, có khi nó giở trò sẽ buộc chúng ta bồi thường một tỷ hay mười tỷ thì sao. Cha, đã đến lúc chúng ta cần phải dùng cứu cánh là hắn rồi, không phải lần này hắn cũng gợi Ý cho chúng ta sao.” Ottona như muốn phát điên mà gào lên.
Hakitama trầm ngâm một lát rồi mới bật thành tiếng. “Bảo người kiểm tra hết tất cả căn phòng này đi, tìm xem có thiết bị nghe lén không, sau đó hãy liên hệ với hắn.” Hakitama nói trong bất lực, đã bước vào đường cùng rồi, Xích Triệt quá cao tay, nó đã khóa tất cả những đường chạy trốn của Katon, bây giờ tình hình của Hakitama và Ottona như cá chết mà thoi thóp thôi.
Sau khi kiểm tra kĩ càng, một tiếng sau, một màn hình 3D đã xuất hiện, khung cảnh trước mặt là một màn đêm ưu tối, ánh sáng lập lờ lúc ẩn lúc hiện dội vào một bức màn buông xả, giọng nói từ trong bức màn đó phát lên văng vẳng.
Ở viện nghiên cứu tầng 9
Bốn kẻ quyền uy nhất vẫn đang ngồi trên ghế, Bee – thuộc hạ của Arsenè đang thao tác nhuần nhuyễn trên máy tình, những âm thanh phúc chốc cũng theo đó mà phát lên. Câu chuyện của một gã một trung niên, vì thế cũng san lấp sự yên tĩnh của căn phòng này.
“Được rồi, ra ngoài đi Bee.” Arsenè ra lệnh.
Câu chuyện của bọn họ đại loại chẳng hạn như “Hay hãy liên lạc với ông ta” , hoặc “Cha, đã đến lúc chúng ta cần phải dùng cứu cánh là hắn rồi, không phải lần này hắn cũng gợi Ý cho chúng ta sao” đều lọt vô tất cả màng nhĩ của bốn kẻ ở đây.

Cho đến khi bên kia có động tĩnh kết nối, thì Hiroshi cũng cười giễu cợt. “Arsenè, xem ra ông già cùng con heo đó quá xem thường bản lãnh của ngươi rồi đấy, hắn cho rằng, trong một tiếng lại có thể dễ dàng dẹp đi sự đeo bám của ngươi, ha ha.” Hiroshi cười nở rộ.
Arsenè chỉ lướt qua hắn không thèm để Ý.
Chỉ trong vài chục giây, cuối cùng cuộc nói chuyện đã được kết nối, máy ghi hình đã chiếu hết toàn bộ khung cảnh cuộc hội thoại giữa Hakitama, Ottona cùng gã giấu mặt.
“Liên lạc với ta có việc gì sao, lúc này ngươi nên lo ấy cái tin tức dở hơi của ngươi đi chứ Ottona.” Tên trốn trong bức màn cố tình dè bỉu, nhưng trong lời nói của hắn vẫn bộc lộ chút tức giận.
“Winkle, lúc này chúng ta cần ngươi giúp đỡ.” Ottona lên tiếng.
“Lí do?” Người tên Winkle kia cười ngặt ngẽo như thể lời nói của Ottona là buồn cười hết sức.
Sắc mặt của Ottona dần chuyển sang xám đen, hắn lồng lộn lên như một con hổ đói. “Winkle, không phải chúng ta đều ngồi trên một con thuyền hay sao, bọn ta chìm xuống thì ngươi nghĩ mình có thể sống sao, Xích Triệt Hunter nó sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Bên kia giọng nói chuyển từ cười lạnh sang phẫn nộ. “Ottona, ta hợp tác với ngươi, vì ta xem trọng sự hữu dụng của gia tộc ngươi, không ngờ ngươi ngu như heo, món hời đã lên tới miệng lại bị dễ dàng gài bẫy. Ngươi cho ai cũng có đầu óc ngây thơ như một con ruồi giống ngươi sao, tên Xích Triệt đó sẽ vì một chữ kí trên tờ giấy trắng mà chịu thò ra lô hàng hai tỷ đó.”
“Nhưng nếu ngươi không giúp ta, quy ước bạn đầu sẽ không thực hiện được, không chỉ Katon không xong, mà ngay cả thế lực của bọn ngươi cũng không hưởng được xu nào từ lô vũ khí đó.” Ottona gằn giọng.
“Ottona, ngươi nghĩ tính mạng quan trọng hơn hay lô vũ khí đó quan trọng hơn.” Tên đó cười cười.
“ý ngươi là gì?”
“Nhiều năm nay, ta bỏ vốn đầu tư vào công ty của ngươi, mục đích cũng là rửa tiền. Katon của bọn ngươi nhìn vào có thể rất là bề thế, nhưng từ lâu đã là một cái vỏ trống trơn, sự ngu dốt của ngươi ngày càng đưa nó xuống địa ngục. Lần này, ta chỉ muốn hốt một cú quyết định, không ngờ, đầu óc ngươi vẫn như đứa trẻ con vậy, dạy mãi không thành, đã hoàn toàn thất bại trước tên Xích Triệt Hunter kia.”
“Mày…mày là thằng khốn.” Ottona như thét lên.
“Trên thương trường, đó là chuyện rất đỗi bình thường thôi. Ta cũng đã giúp cho ngươi sống khoái trá một khoảng thời gian rồi, đã đến lúc ngươi phải chịu sự đài đọ của Chúa thôi.”
“Tao khinh, nếu mày không giúp tao, Xích Triệt sẽ tóm lấy mày, mày nghĩ mày còn đường lui sao.” Ottona cuối cùng cũng ngả lá bài cuối cùng, tên kia muốn cùng chết sao, không dễ đâu.
Trái với suy nghĩ rằng Winkle sẽ lơ sợ, hắn dường như rất bình tĩnh mà thốt lên, giọng điệu hả hê không ngờ. “Mày nghĩ khi rút lui tao sẽ chừa cái gì để cho hắn nắm thóp sao, mày nghĩ đầu ai cũng chứa đầy tế bào dâm dục như mày sao, mọi thứ đã được xóa sạch rồi, yên tâm, tao sẽ không thèm cái vỏ trống Katon của mày đâu, tao trả nó lại cho cái gia tộc gì mà cường thế nhất Nhật Bản đấy. Ta biết lũ người gia tộc Hunter cũng sẽ truy tìm dấu vết, nhưng ít nhất, để tra ra, bọn chúng cũng tốn không ít sức lực, ngày đấu với bọn họ đã trong tính toán của bọn tao, chỉ nay mai.”
Winkle đột ngột cười lạnh, tiếng cười đó như một gáo nước lạnh dập tắt tất cả ngọn lửa hi vọng trong người Ottona. Hắn cũng không muốn chần chừ đôi co với Ottona một lần nào nữa, màn hình tự động tắt, bầu không khí trong phòng họp phút chốc trở lại yên tĩnh dị thường, Ottona gần như sụp đổ ngồi xuống ghế, mặt hắn trắng bệch. Kế bên hắn, đôi mắt của Hakitama vẫn còn nhắm chặt, như thể ông đã tiên đoán được chuyện gì sẽ tới, những hơi thở già nua chầm chậm nhả ra như để cho nhịp tim dần ổn định.
“Ottona, tại sao gia tộc đến đời ngươi lại thất bại như thế chứ. Ngay cả việc hắn dùng Katon để rửa tiền ngươi còn không biết gì cả. Không chừng, những kẻ như Choupu hoặc Shouhita đã là chân tay của hắn từ lâu rồi, ngươi quá bất tài Ottona…” Hakitamma nói trong đau đớn, đôi chân mày với những vết hằn của thời gian khẽ chau lại, ông mệt mỏi thở hắt những tồn đọng trong cơ thể. Đã quá trễ rồi….

Bình Luận (0)
Comment