Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 107

Thẩm Quân da đầu tê dại bước về phía Trạm Quang. Cẩn thận kéo ống tay áo hắn, nhưng người kia không thèm để ý cô. Ánh mắt nhìn chằm chằm người mà cô vừa gọi là anh họ.

Cái gì mà trùng hợp như vậy chứ. Cô vừa nói chuyện với người khác, Trạm Quang bên kia cũng đúng lúc xuất hiện. Lúc này, một cô gái đứng trong góc cây bước ra, làm Thẩm Quân thật sự muốn phun một ngụm máu. Cô gái kia cả người thờ thẫn, khuôn mặt rầu rĩ nhìn chằm chằm Tống Trình, Đàm Chi Hủy.

Hiện tại nhân vật chính phụ gì đều có mặt đầy đủ. Giống như đủ bốn tay ngồi xuống đánh một ván mạt chược quan hệ vậy. Trong không khí giờ đây ngập mùi thuốc súng.

Trạm Quang căm tức nhìn Tống Trình: "Mày có ý tứ gì?"

Tống Trình nhìn Thẩm Quân đứng bên cạnh Trạm Quang cúi gằm mặt. Trong lòng tăng thêm tức giận vài phần: "Ý tại ngôn ngoại."

"A, chính là mày muốn đoạt nữ nhân với tao? Tống Trình, tao nói cho mày biết, sống trên đời luôn tự coi mình là cái rốn của vũ trụ là sai lầm nhất. Người ủy khuất nhất chính là nữ nhân bên cạnh mày."

Trạm Quang vẻ mặt lạnh lùng, độ ấm trên người giảm xuống không ít. Nếu ánh mắt có thể giết người, Tống Trình nhất định chết đi tám trăm kiếp rồi. Trường hợp này tuyệt đối không phải là chuyện Thẩm Quân muốn nhìn thấy. Sự việc của Tưởng Niệm Lăng còn chưa giải quyết, cô cũng không muốn ở đây xảy ra chuyện gì khác nữa. Vội vàng trấn an cơn thịnh nộ của Trạm Quang: "Anh đừng nói, anh ấy nói sai rồi. Tuyệt đối không có ý tại ngôn ngoại, hai người bọn em tuyệt đối trong sạch."

Tống Trình nghe xong nhíu mày không vui, "Anh..."

"Chuyện này ra nông nỗi này anh còn chưa hài lòng sao, anh họ?"

Thẩm Quân đem hai chữ anh họ này nhấn mạnh, cô không hy vọng người này hiểu lầm gì thêm nữa.

Đàm Chi Hủy bên kia tuy rằng bản thân nhỏ bé gầy yếu nhưng tâm ý kiên định không thôi. Cô thật lòng thích Tống Trình. Chỉ là hắn không hiểu tâm tư này mà thôi.

Tống Trình nhìn thấy Đàm Chi Hủy, không nghĩ cô sẽ có mặt ở đây, có chút hoảng loạn trong lòng mà nhìn cô, lại thấy vẻ mặt bất lực của cô ấy.

Đàm Chi Hủy xanh mặt, nước mắt bắt đầu rơi xuống, cả người run rẩy, cô nhìn Tống Trình, người đàn ông cùng chung chăn chung gối với cô một thời gian, cô cứ vậy mà không hề phát hiện người này lại tương tư một nữ nhân khác. Cô còn ngốc nghếch hy vọng một thời gian nữa hắn có thể mở lòng thêm với mình. Đào Chi Hủy run rẩy mở miệng: "Tống Trình. Anh muốn vứt bỏ em sao?"

Đôi mắt to tràn ngập bất lực cùng sợ hãi. Hai tay nắm chạy váy. Dùng sức nắm mà trở nên trắng bệch. Cô còn sót lại một chút tôn nghiêm, ngăn bản thân mình gào khóc. Đàm Chi Hủy luôn cảm thấy bản thân may mắn, nếu không gặp được hắn, cô cũng giống như những nữ sinh khác bị cưỡng gian, bị ép buộc, thời điểm đang hoang mang cô gặp được Tống Trình. Hắn giống như vị thần bảo hộ, giúp cô tránh khỏi một kiếp nạn. Cô cảm thấy bản thân mình, lúc ở bên cạnh hắn, đột nhiên cảm nhận được người hạnh phúc nhất thế giới này có mùi vị ra sao.

Bây giờ, thiếu niên này ở trước mặt cô, nói lời chân tình với một người con gái khác. Nếu ép bản thân mình chấp nhận, ép bản thân mình chưa từng nghe thấy những lời này. Cô quả thật không làm được. Đột nhiên trong nháy mắt, Đào Chi Hủy cảm nhận được, yêu một người không hề đáng sợ, đáng sợ nhất là tình yêu của họ không bao giờ có thể thuộc về mình.

Thiếu niên trước mặt này, dùng những lời chân thành nhất mà ép cô vào bước đường cùng.

Hắn chưa bao giờ nói lời lẽ bất hòa khó chịu với cô. Liền dùng tính tình lãnh cảm của bản thân, đồng thời vứt cô sang một bên. Hoặc nói là, hắn chưa bao giờ để cô vào lòng.

Cô không có hắn, tương lai thực sự không đi được.

Tống Trình là cứu tinh của Đàm Chi Hủy. Từ lúc bắt đầu tới giờ đều là duy nhất. Bọn họ chỉ ngủ với nhau đúng một lần, đều là vì lý do ngoài ý muốn.

Đàm Chi Hủy run rẩy mở miệng, "Tống Trình..." Trong giọng nói tràn đầy thương tâm cùng tuyệt vọng.

Tống Trình nhíu mày, tâm loạn như ma, đôi mắt rủ xuống không dám nhìn thẳng cô: "Đàm Chi Hủy, thực xin lỗi."

Một tiếng xin lỗi này, đem tâm tư một nữ nhân đánh thẳng vào nơi sâu nhất, đẩy cô xuống đáy giếng. Trong khoảnh khắc, Đào Chi Hủy không tin được mà ngồi xuống đất, cái gì cũng không nói nữa, chỉ im lặng mà rơi nước mắt, bộ dạng thập phần tuyệt vọng đau lòng.

Thẩm Quân nhìn cảnh này, trong lòng cũng không chịu được, cô vô tình khiến một người thay đổi sinh hoạt thường ngày. Lại khiến một nữ sinh khác vì đau lòng mà bật khóc.

Bất quá, người bên cạnh lúc này, bạn học Trạm Quang không những không cảm thấy đỡ giận, mà ánh mắt ngập lửa đang còn tìm chỗ phát ra. Hắn không nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn lập tức giết chết Tống Trình.

Trong lòng nghĩ như thế nào, thân thể liền làm như vậy, Thẩm Quân không phản ứng kịp, thiếu niên bên cạnh tiến tới đánh vào người Tống Trình. Làm hắn ngã xuống đất.

"Trạm Quang đừng mà."

Lời nói này của Thẩm Quân giống như thêm dầu vào lửa, tựa như cô đang muốn giúp vị anh họ này. Trạm Quang điên người, cú đánh sau còn mạnh hơn cú trước, Tống Trình cũng không ngốc mà bất động để bị thiệt, hai người tức khắc biến sàn nhà thành sàn đấu, đánh tới đánh lui, vừa đánh vừa công kích đối phương.

Mà đầu sỏ của tội lỗi Thẩm Quân, chỉ có thể dậm chân tức giận.

Đào Chi Hủy không có ý khuyên can. Cả người đều đờ đẫn, giống như cái xác không hồn.

Vài vị lão sư lúc này chạy tới can ra, hai người đồng thời bị trừ năm điểm vào thành tích cuối khóa. Trực tiếp cưỡng chế về ký túc xá. Trên mặt hai người giờ đây cũng tan nát, chỗ xanh chỗ tím, khóe miệng còn có máu.

Trên đường về, Trạm Quang không hề hé răng một câu nào. Thẩm Quân biết, bão táp đang yên lặng mà chờ đợi cô phía trước. Trong lòng giờ đây đều là bất an.

Quả nhiên cửa phòng ký túc xá vừa đóng lại, Trạm Quang xoay người hung ác đem Thẩm Quân ấn ở trên cửa,vè mặt đều là tức giận bốc lên, tựa như biến thành một con sói muốn ăn thịt con mồi. Làm Thẩm Quân sinh ra ảo giác một giây sau cổ cô sẽ bị cắn đứt

Không chết chắc chắn bị thương cũng không nhẹ. Thẩm Quân gục cổ nơm nớp lo sợ mà mở miệng, "Anh....Anh định làm gì?"

Trạm Quang cười lạnh: "Cái gì cũng không làm, chỉ làm em!"
Bình Luận (0)
Comment