Rơi Vào Tay Em

Chương 18

Edit: Thanh

==================

Khương Từ không ngờ cô và Thẩm Thính Nam sẽ gặp lại nhanh như vậy.

Đêm đó là mùng 4 Tết, cô đang ăn Tết với bà nội ở thôn Liên Hương, bỗng nhiên nhận được điện thoại cầu cứu của con gái của đương sự.

Trong điện thoại, cô gái nhỏ khóc không ngừng, vô cùng sợ hãi nói, “Chị Tiểu Từ, mau cứu mẹ em, ba muốn đánh chết mẹ em.”

Trong khoảnh khắc đó Khương Từ như trở về tuổi thơ của chính mình, cô sợ hãi vô cùng, lấy túi xách đi ra ngoài, bình tĩnh nói: “Hiểu Vân, em và em trai tìm chỗ trốn đi, đừng sợ, chị tới ngay.”

Cô vừa vội vàng ra ngoài vừa gọi điện báo cảnh sát, sau khi nhận được hồi âm từ cảnh sát cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đón xe từ thôn Liên Hương chạy về Dung Thành, lúc vào cục cảnh sát đã hơn mười giờ đêm, cảnh sát trực ban còn đang hòa giải, cô đi qua, lúc nhìn thấy mặt mũi Lưu Phương tím bầm, nói thẳng: “Không cần hòa giải đâu đồng chí cảnh sát, đương sự của tôi đang khởi tố ly hôn, tôi là luật sư của cô ấy.”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông mặt đỏ bừng vì uống rượu đập bàn, chỉ thẳng vào mặt cô với ánh mắt tức giận: “Chính là con đàn bà thúi này! Cả ngày giật dây để vợ tao ly hôn với tao! Có tin ông đây đánh mày luôn không!”

Anh ta thật sự nói xong liền vung nắm đấm về phía Khương Từ.

Cảnh sát đẩy anh ta ra, quát: “Anh làm gì thế hả! Có tin tôi lập tức giam anh lại không!”

Người đàn ông cắn chặt răng, tức giận chỉ vào Khương Từ, đe dọa: “Cẩn thận cho ông đây.”

Tối hôm đó người đàn ông bởi vì tội bạo lực gia đình nên bị tạm giam năm ngày, Khương Từ vì bị đe dọa nên trước khi rời khỏi đồn cảnh sát đã trực tiếp báo cảnh sát lập hồ sơ.

Dẫn Lưu Phương từ cục cảnh sát ra, Khương Từ nói với cô ấy: “Chị đưa con về quê trốn một thời gian đi, mở phiên toà không nhanh như vậy, bây giờ chị không thể quay về nữa, anh ta từ đồn cảnh sát ra nhất định sẽ còn đánh chị.”

Lưu Phương lại chỉ là khóc, nói: “Người nhà tôi trọng nam khinh nữ, làm gì có chỗ cho tôi.”

Khương Từ nhìn đối phương, nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy đi, tối này chị về nhà thu dọn đồ đạc, sau đó dẫn đứa nhỏ đến nhà tôi ở trước, anh ta không biết chỗ tôi ở, có lẽ tạm thời vẫn an toàn.”

Lưu Phương cảm kích nhìn Khương Từ, hỏi: “Có thể chứ?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Có thể. Bình thường tôi ở với bà nội, có điều mấy ngày nay bà nội về nhà cũ ăn Tết rồi, để tôi nói bà nội ở đó thêm một thời gian nữa, mọi người tạm thời ở nhà tôi đi, chỉ cần bình thường đừng ra ngoài quá nhiều, trong thời gian ngắn hẳn là anh ta không tìm được mọi người đâu. Chuyện sau này chờ sau khi mở phiên tòa lại nói.”

Lưu Phương nhịn không được bật khóc, nắm chặt tay Khương Từ cảm kích nói: “Cảm ơn cô, luật sư Khương.”

Khương Từ nói: “Không có việc gì.”

Cô đỡ Lưu Phương đến bên đường đón xe, nói: “Tôi về nhà với chị thu dọn đồ đạc trước, sau đó sẽ cùng nhau đưa hai chị em Hiểu Vân đến.”

“Được.”

Khương Từ cùng Lưu Phương về nhà thu thập xong đồ, lại đón xe về tiểu khu của cô, trời đã gần sáng.

Lúc xe dừng lại, cô nhìn qua cửa sổ xe, nhìn thấy có một chiếc Maybach màu đen quen thuộc đang dừng ngoài tiểu khu, bên cạnh chiếc Maybach là một bóng dáng quen thuộc.

Khương Từ không nghĩ tới tối nay sẽ nhìn thấy Thẩm Thính Nam, anh mặc một bộ vest đen được cắt may cẩn thận, có chút lười biếng dựa vào cửa xe, một tay đút túi quần, tay phải cầm điếu thuốc cháy dở, nhưng anh không hút thuốc mà chỉ cụp mắt xuống, nhìn những đốm lửa đang cháy của điếu thuốc như để giết thời gian.

Dáng vẻ của anh thoạt nhìn như đang đợi ai đó, không biết có phải anh đang đợi cô hay không.

Khương Từ cách cửa sổ xe nhìn anh, có chút ngây người, lại có chút không thể dời mắt.

Cho đến khi Thẩm Thính Nam dường như cũng cảm nhận được cô, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong bóng tối, cách họ nhìn nhau dường như đã khác trước, Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ thật sâu, như thể đang nhìn người yêu ngày nhớ đêm mong, thật lâu cũng không dời mắt.

Cuối cùng Khương Từ lấy lại tinh thần trước, cô bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, đẩy cửa xe ra xuống xe, khom người vịn cửa xe gọi bạn nhỏ bên trong, “Hiểu Vân Hiểu Hải, đến nhà rồi.”

Hiểu Vân và Hiểu Hải ngoan ngoãn xuống xe, Hiểu Vân khẩn trương giữ chặt tay Khương Từ, nhút nhát nhìn quanh một chút rồi ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi Khương Từ, “Chị Tiểu Từ, đây là nhà chị sao?”

Khương Từ cười nói: “Đúng nha, nhà chị ở bên trong, chúng ta sắp tới rồi.”

Cô dẫn Hiểu Vân ra sau, mở cốp xe giúp bọn họ lấy đồ xuống.

Lưu Phương khập khiễng từ phía trước đi tới, nói: “Để tôi để tôi, phiền cô rồi luật sư Khương.”

Khương Từ nói: “Không có việc gì, để tôi đi.”

Cô lấy hai vali nhỏ xuống trước, lúc lấy cái lớn cuối cùng xuống cần phải dùng hai tay, cô còn chưa kịp dùng sức thì có một cánh tay từ bên cạnh đưa qua, dễ như trở bàn tay giúp cô xách xuống.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam cũng cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Trả tiền chưa?”

Khương Từ lắc đầu.

Thẩm Thính Nam nhìn cô một cái, sau đó lấy ví tiền từ trong túi quần ra, đi đến phía trước giúp cô trả tiền xe.

Sau khi tài xế lái xe đi, Thẩm Thính Nam đi đến trước mặt Khương Từ, nhìn thoáng qua người phụ nữ mặt mũi bầm tím và hai đứa trẻ rụt rè bên cạnh, cuối cùng lại nhìn Khương Từ, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Thẩm Thính Nam biết Khương Từ ngoài mẹ ra cũng chỉ có bà nội, cô không còn người thân nào khác, cho nên mấy người này không thể nào là người thân của cô. Hơn nữa đã năm mới, một người phụ nữ tàn tật mặt mũi bầm dập mang theo hai đứa bé về với Khương Từ, tình huống này dù thế nào đi chăng nữa cũng không bình thường.

Ánh mắt anh nhìn Khương Từ thật sâu một lúc, sau đó nói: “Qua đây nói.”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam trực tiếp đi ra xa, chần chờ vài giây rồi nói với Lưu Phương: “Mọi người ở đây đợi tôi một lúc, tôi đi một chút liền về.”

Lưu Phương vội vàng gật đầu, nói: “Được, cô đi đi luật sư Khương, không sao đâu.”

Khương Từ cũng không gạt anh, đơn giản nói mọi chuyện với Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nghe xong lại nhíu chặt mày, nhìn Khương Từ, nhịn không được nói cô, “Đầu cô vào nước đúng không? Biết người đàn ông kia là kẻ liều mạng còn dám mang bọn họ về nhà? Cô ngại mình an toàn quá à? Làm luật sư còn dây vào chuyện này?”

Khương Từ cũng biết cách làm của mình không phải rất triệt để, nhưng ba mẹ con Lưu Phương không thể về nhà được, nếu không mấy ngày nữa người đàn ông kia được thả ra sẽ còn đánh cô ấy đến chết.

Cô nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Tôi biết mình đang làm gì, người đàn ông đó không biết chỗ ở của tôi, nên họ ở chỗ tôi chỉ cần không ra ngoài thì vẫn sẽ tạm thời an toàn. Một thời gian nữa, sau khi phiên tòa kết thúc và phán quyết ly hôn được đưa ra, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

Thẩm Thính Nam mặc kệ Khương Từ nói gì, anh nhìn cô, nói: “Tôi cho cô hai sự lựa chọn, hoặc là để bọn họ ở đây, hoặc là cô đi theo tôi, tóm lại cô không thể ở chung với bọn họ.”

Khương Từ nhìn qua Thẩm Thính Nam, một lúc lâu cũng không nói chuyện.

Cô biết Thẩm Thính Nam đang lo lắng cho cô, hơn nữa cô có thể phân biệt được tốt xấu, vậy nên cô cũng rất hiểu chuyện không tranh luận với anh, chỉ nhìn anh nói: “Thẩm Thính Nam, trước khi biết anh tôi cũng sống như vậy, tôi rất thông minh, cũng biết bảo vệ mình, anh không cần lo lắng cho tôi.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, chờ một lúc rồi nói: “Tôi biết cô rất thông minh, cũng biết cô không cần ai giúp, nhưng chuyện này tôi không biết thì không sao cả, nhưng tôi đã biết rồi thì không thể mặc kệ.”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam nhất định phải quản cô, cô cũng không kiên trì nữa, chân thành hỏi anh, “Vậy anh nói phải làm sao đây?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô một chút, im lặng vài giây rồi nói: “Nói bọn họ lên xe.”

Cuối cùng mẹ con Lưu Phương cũng không ở nhà Khương Từ, Thẩm Thính Nam tạm thời thu xếp ổn thoả cho bọn họ ở một khách sạn có an ninh cao, không có thẻ ra vào của khách sạn thì không ai có thể tùy tiện ra vào.

Khương Từ đi vào nhìn một chút, sau khi tham quan, cô phát hiện môi trường ở khách sạn này tốt hơn nhiều so với ở nhà cô, đó là phòng suite, rất rộng rãi, có ba phòng, còn có một phòng khách có thể cho bọn nhỏ chơi đùa, ăn uống cũng có bộ phận ăn uống của khách sạn trực tiếp cung cấp, trong khách sạn còn có khu vui chơi cho trẻ em, xanh hoá cũng rất tốt, sống ở đó không khác gì đi nghỉ mát.

Hiểu Vân Hiểu Hải rõ ràng rất thích nơi này, vừa vào nhà liền hưng phấn chạy khắp phòng, Lưu Phương cũng biết nơi này tốt, nhưng cô ấy là người lớn, cô ấy cũng biết nơi này đắt đỏ, cô ấy đi đến chỗ Khương Từ, nói: “Luật sư Khương, ở đây rất đắt đúng không? Hay là tôi tìm một chỗ ở bên ngoài đi, mấy ngày nay đã làm phiền cô rất nhiều rồi, tôi thật sự không thể để cô tiêu tiền nữa.”

Hai bạn nhỏ nghe thấy mẹ nói vậy liền lập tức đeo cặp lên ngoan ngoãn đi đến bên cạnh mẹ.

Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn Khương Từ, rất hiểu chuyện nói: “Chị Tiểu Từ, bọn em và mẹ ở đâu cũng được, chỉ cần một căn phòng nhỏ là đủ rồi, bọn em sẽ ngoan ngoãn trốn trong phòng không ra ngoài, sẽ không để ba tìm được đâu.”

Khương Từ nhìn Hiểu Vân, dường như thấy được mình khi còn nhỏ, cô đau lòng xoa đầu Hiểu Vân, nói: “Không sao, cử ở đây đi.”

Lại dặn dò: “Em và em trai phải nghe lời mẹ, mặc dù gần đây không đi học nhưng cũng phải đọc sách, có thời gian chị sẽ đến thăm mấy đứa, sẽ ngẫu nhiên kiểm tra bài tập về nhà của mấy đứa nha.”

Hiểu Vân gật đầu thật mạnh, mở to mắt cam đoan với Khương Từ, “Chị Tiểu Từ yên tâm, em sẽ đọc sách thật tốt.”

Khương Từ mỉm cười hài lòng, xoa đầu Hiểu Vân, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Phương, nói: “Vậy tôi đi trước, mọi người cứ yên tâm ở lại đây, không có việc gì cố gắng đừng ra ngoài, có việc gì thì gọi điện cho tôi, chờ sau khi phán quyết ly hôn được đưa ra, anh ta cũng không dám làm loạn nữa.”

Lưu Phương gật đầu, nói: “Được, cảm ơn luật sư Khương.”

Khương Từ khẽ cười nói: “Không cần khách khí.”

Thu xếp tốt cho ba mẹ con Lưu Phương xong, Khương Từ mới đi theo Thẩm Thính Nam rời khỏi khách sạn.

Vào thang máy, Khương Từ liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Tối nay cảm ơn anh, tiền khách sạn cứ ghi nợ cho tôi trước, sau này tôi sẽ trả cho anh.”

Thẩm Thính Nam cụp mắt nhìn cô, trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Cô nhất định phải tính toán rõ ràng với tôi vậy sao?”

Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Đương nhiên, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.”

Nhưng Thẩm Thính Nam đột nhiên thấy ghét hai từ “anh em” này, anh nhìn Khương Từ, nói: “Ai là anh em với cô.”

Ra khỏi thang máy, Thẩm Thính Nam lái xe đưa Khương Từ về nhà.

Trên đường đi, từ đầu đến cuối Khương Từ đều không hỏi anh tại sao lúc nãy anh lại ở ngoài tiểu khu của cô.

Như chính cô đã nói, cô rất thông minh, rất nhiều lời không cần hỏi cũng có thể đoán được đại khái.

Xe lái đến cửa tiểu khu, Thẩm Thính Nam dừng xe, cuối cùng cũng hỏi, “Không lên Wechat à?”

Khương Từ nghe vậy thì khựng lại một chút.

Cô đương nhiên biết Thẩm Thính Nam hỏi chuyện này là có ý gì. Cô đương nhiên là có lên Wechat, cũng nhìn thấy lời mời kết bạn của Thẩm Thính Nam gửi cho cô bốn ngày trước, hơn nữa khi cô nhìn thấy lời mời kết bạn của anh, trong lòng cô cũng đã có một chút vui vẻ ngắn ngủi.

Nhưng cô luôn là người lý trí hơn tình cảm, sau một thời gian vui mừng ngắn ngủi cô liền tỉnh táo lại, tỉnh táo thoát khỏi Wechat, tỉnh táo giả vờ như không nhìn thấy yêu cầu kết bạn.

Chỉ là cô không ngờ anh sẽ trực tiếp đến tìm mình, cũng không ngờ anh sẽ trực tiếp hỏi cô, cô cố ý giả vờ, hỏi: “Wechat gì?”

Thẩm Thính Nam dường như cũng biết cô đang giả vờ.

Anh trầm mặc một lúc không nói gì, cuối cùng cũng không vạch trần cô, cũng không hỏi cô thêm câu nào, chỉ nói với cô: “Tự cẩn thận một chút, làm luật sư không kiếm tiền thì thôi đi, còn đem mình dây vào.”

Khương Từ nhẹ nhàng mím môi, nói: “Tôi biết rồi.”

Cô cúi đầu mở dây an toàn, đẩy cửa xuống xe.

Cô đứng bên cạnh cửa xe vẫy tay với Thẩm Thính Nam, nói: “Vậy tôi về đây, anh lái xe cẩn thận.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô một lúc, trầm mặc mấy giây, rốt cuộc vẫn không yên tâm, nói: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi biết chưa?”

Khương Từ rất nghiêm túc gật đầu, nói: “Được.”

Lúc này Thẩm Thính Nam mới thu hồi ánh mắt, lái xe rời đi.

Khương Từ đứng tại chỗ nhìn theo hướng Thẩm Thính Nam rời đi một lúc, cho đến khi không còn nhìn thấy xe anh nữa cô mới hoàn hồn, quay người đi vào trong tiểu khu.

*

Ngoài miệng Khương Từ nói không sợ, nhưng thật ra trong lòng cô vẫn có chút bất an. Cô sợ Nghiêm Hổ sau khi được thả ra, không tìm được Lưu Phương sẽ tìm cô gây rắc rối, vậy nên cô gọi điện thoại cho bà nội, nói bà ở nhà cũ một thời gian nữa, tạm thời đừng về.

Bà nội Khương đầu bên kia điện thoại nghe vậy thì lo lắng hỏi: “Sao vậy Tiểu Từ? Có phải có chuyện gì rồi không?”

Khương Từ nói: “Không phải ạ, chỉ là con phải đến Bắc Thành công tác, một mình bà ở nhà cũng nhàm chán, không bằng ở nhà cũ thêm một thời gian nữa, ít nhất mỗi ngày vẫn có chị em ở trong thôn trò chuyện với bà.”

Bà nội Khương nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, nói: “Vậy được rồi, con đi công tác phải chú ý an toàn, đến lúc đó nhớ gọi điện cho bà.”

Khương Từ mỉm cười nói: “Con biết rồi bà nội, bà đừng lo lắng.”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bà nội xong, Khương Từ mới hơi yên lòng. Cô tính thời gian Nghiêm Hổ sẽ rời khỏi trại tạm giam, một ngày trước khi anh ta được thả, cô bắt đầu cảm thấy bất an, ban đêm nằm trên giường cũng không dám nhắm mắt.

Lúc gần sáng, chuông điện thoại cô bỗng nhiên vang lên, cô giật nảy mình, nghĩ thầm không phải Nghiêm Hổ được thả vào rạng sáng đó chứ.

Cô căng thẳng từ trên giường ngồi dậy, sờ di động trên tủ đầu giường, vừa nhìn thấy tên người gọi đến, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhấc điện thoại lên, nghe giọng nói của Thẩm Thính Nam truyền tới, hỏi cô: “Cô ở căn hộ nào?”

Khương Từ sửng sốt một chút, hỏi: “Gì cơ?”

Thẩm Thính Nam nói: “Cô ở căn hộ nào, tòa nào, tầng mấy, tôi đến tìm cô.”

Khương Từ nghe thấy Thẩm Thính Nam tới, trong nháy mắt liền không còn sợ nữa, nói với anh: “Căn hộ ba, 7-1”

Thẩm Thính Nam nói: “Tôi đến ngay, tới cửa sẽ gọi cho cô mở cửa.”

“Được.” Cúp điện thoại, Khương Từ vội vàng đứng lên mặc quần áo, cô lo lắng đợi trong phòng khách, cuối cùng điện thoại cũng vang lên, cô vội vàng nghe máy, Thẩm Thính Nam nói: “Đến rồi, mở cửa.”

Khương Từ vui vẻ vội vàng chạy tới mở cửa.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thính Nam, Khương Từ đột nhiên cảm thấy mũi chua xót, suýt nữa đã bật khóc.

Thẩm Thính Nam thấy cô như vậy thì không nhịn được cười, ánh mắt nhìn cô hiện lên ý cười cưng chiều, nói: “Không phải không sợ à? Sao bây giờ lại sợ sắp khóc thế?”

Anh đi vào nhà, đóng cửa lại.

Khương Từ cố nén nước mắt, mạnh miệng nói: “Tôi khóc lúc nào?”

Thẩm Thính Nam xoay người nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu, “Có muốn lấy cho cô cái gương không, tự mình xem thử?”

Khương Từ mím môi trừng mắt liếc anh một cái.

Cô ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy đầu gối.

Thẩm Thính Nam đi đến trước mặt cô, nhìn cô nói: “Tôi hỏi thử rồi, tám giờ sáng mai Nghiêm Hổ sẽ được thả, anh ta về không tìm thấy vợ con chắc chắn sẽ đi tìm cô, vậy nên gần đây cô rất không an toàn, hoặc là cô đi theo tôi, hoặc là tôi ở chỗ cô, buổi sáng tôi sẽ đưa cô đi làm, tan làm thì tôi đón, đừng đi một mình.”

Khương Từ nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam cũng nhìn cô, kiên nhẫn đợi cô trả lời.

Một lúc sau cuối cùng Khương Từ cũng mở miệng, nói: “Ở chỗ tôi.”

Thẩm Thính Nam nhìn quanh một chút, lại nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Vậy tôi ở đâu?”

Khương Từ nói: “Chỗ tôi chỉ có hai phòng, dạo này bà nội tôi ở nhà cũ không về, anh ở phòng của bà nội tôi đi.”

“Tôi đi dọn phòng cho anh.” Cô nói xong liền đứng dậy, Thẩm Thính Nam nói: “Được rồi, không cần phiền phức, tôi ngủ ở ghế sô pha.”

Vừa nói, anh vừa ném chiếc áo khoác trên tay xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi nằm xuống ghế sô pha.

Gần đây anh rất bận, vô cùng mệt mỏi, tối nay anh lại có xã giao, vì lo lắng cho Khương Từ nên vừa xã giao xong anh liền đến đây. Lúc này nằm xuống anh mới thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại đưa tay nhéo nhéo mi tâm.

Khương Từ ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sô pha, nhìn khuôn mặt của Thẩm Thính Nam qua ánh đèn mờ ảo bên cạnh sô pha, trong lòng cô ấm áp, hơi động lòng, nhỏ giọng nói: “Anh ngủ như vậy rất dễ bị sái cổ đấy.”

Thẩm Thính Nam nhắm mắt lại, nói: “Không đâu.”

Khương Từ vẫn có chút lo lắng, nhìn quanh một chút sau đó chạy vào phòng ngủ lấy gối ra, ném cho Thẩm Thính Nam, nói: “Anh kê gối sau gáy đi, sẽ dễ chịu hơn.”

Thẩm Thính Nam bắt được gối đầu, mở mắt nhìn Khương Từ, hỏi: “Có đồ vệ sinh cá nhân không?”

“Có.” Khương Từ nói: “Tôi đi lấy cho anh.”

Lúc Khương Từ cầm đồ vệ sinh cá nhân ra Thẩm Thính Nam đã ngồi dậy khỏi ghế.

Anh ngồi trước bàn trà, đang tháo đồng hồ và khuy măng sét áo sơ mi.

Khương Từ đặt đồ vệ sinh cá nhân lên bàn trà, ngồi xuống chiếc ghế thấp trước mặt Thẩm Thính Nam, nhìn anh nhỏ giọng nhắc nhở: “Tôi vào làm lúc chín giờ sáng, trễ nhất phải ra ngoài lúc tám giờ rưỡi.”

Thẩm Thính Nam vừa tháo khuy măng sét vừa nói: “Biết rồi.”

Lại ngẩng đầu nhìn cô, “Mấy giờ tan làm?”

Khương Từ nói: “Giờ tan làm không cố định, có đôi khi phải ra ngoài gặp khách hàng.”

Thẩm Thính Nam tháo khuy măng sét ra ném lên bàn trà, nói: “Mấy ngày này cô đừng ra ngoài gặp khách hàng, có chuyện gì thì hẹn đến công ty, dù sao tôi cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, khi tôi không ở đó thì cô đừng đi một mình, chờ qua một thời gian ngắn nữa xem tình hình rồi nói.”

Khương Từ gật đầu, nghe lời nói: “Được.”

Thẩm Thính Nam nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi.”

“Ừm.” Khương Từ đáp một tiếng, sau đó liền đứng dậy vào phòng ngủ.

Cô đóng cửa phòng ngủ, leo lên giường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đóng chặt một lúc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Thẩm Thính Nam vệ sinh cá nhân bên ngoài.

Có lẽ vì biết Thẩm Thính Nam đang ở đây nên cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, nhắm mắt lại không bao lâu đã yên tĩnh tiến vào mộng đẹp.
Bình Luận (0)
Comment