Rể Quý Rể Hiền

Chương 618

Cao Kim Thành hít một hơi sâu, anh ta nói: “Những thành viên của tiểu đội phụ trách giết chết Lương Minh Hiệp thì ở lại, những người khác bước ra khỏi hàng “Cộp, cộp, cộp. Có bốn mươi người không nói lời nào, lập tức đi ra khỏi hàng ngũ. Tất cả mọi người, ai ai cũng đều sợ hết hồn hết vía, không dám nói thêm một câu nào cả.

Trước mặt Cao Kim Thành chỉ còn lại đúng mười bình sĩ nhà họ Cao.

Mười người này chính là tổ đội phụ trách việc giết chết

Lương Minh Hiệp trước đó. “Có ai chủ động thừa nhận hay không?” Cao Kim Thành hỏi.

Toàn bộ mười người đứng yên bất động, không ai nói một lời nào. “Được lắm. Đưa súng cho bọn họ đi.”

Cao Kim Thành không cho bất kỳ người nào có cơ hội giải thích nữa, cũng không muốn hỏi ý kiến của bọn họ, trực tiếp sai người đem khẩu súng đã chuẩn bị từ trước đến. “Đạn đã lên nòng, bóp cò là chết.” “Ý của tôi chắc mấy cậu cũng hiểu ha, cậu chủ Phong xảy ra chuyện như vậy, các cậu đều phải chết để tạ tội” “Tôi biết, có nhiều người vô tội. Nhưng mà chuyện liên quan đến cậu chủ Phong, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”

Cao Kim Thành vừa nói xong, bên cạnh lập tức có người đem mười cây súng lục đến, nhét vào trong tay của mười người đó. Khuôn mặt của mười tên binh sĩ nhà họ Cao đầy kiên định. Giờ phút này, mặc dù có chút khẩn trương, nhưng mà bọn họ biết

Quân vương đã xảy ra chuyện, tất nhiên là khi Quân vương xảy ra chuyện thì nhất định phải thực hiện việc thanh quân.

Thanh quân là như thế nào?

Bất kể ai đúng ai sai, bất kể ai là người trung ai là kẻ gian, bất kể là vì nguyên nhân gì, chỉ cần liên quan một chút đến chuyện này thì toàn bộ đều phải bị tiêu diệt. Thậm chí là dính dáng đến cả họ hàng. Lúc này, việc Cao Kim Thành làm, chính là đang thực hiện điều đó.

Mười tên binh sĩ nhà họ Cao lên tiếng thở dài, sau đó ngay lập tức có người giơ tay lên súng, nhằm thẳng vào thái dương của mình. “Cậu chủ Phong xảy ra chuyện, bọn tôi thật sự không cách nào diễn đạt được, lấy cái chết để tạ tội.” Một tên binh sĩ nhà họ Cao mang theo vẻ mặt kiến nghị, trong mắt dâng lên nước mắt.

Những người còn lại, có người chần chừ do dự, nhưng cuối cùng vẫn giơ họng súng lên, chĩa thẳng vào thái dương.

Trong khoảng mười mấy giây, toàn bộ họng súng của mười người đều nhằm vào thái dương của mình.

Chỉ chờ Cao Kim Thành ra lệnh thôi thì bọn họ sẽ phải bóp cò, lấy cái chết để tạ tội.

Không một ai giải thích, cũng không có một ai cầu xin tha thứ.

Lúc này, sống chết của bọn họ nằm trong tay Cao Kim Thành.

Ánh mắt Cao Kim Thành cực kỳ phức tạp, nhìn từng người từng người một trong đám mười người này. Mỗi một gương mặt đều chẳng còn gì xa lạ với Cao

Kim Thành nữa cả.

Những người này đều từng cùng anh ta đi thực hiện vô số nhiệm vụ, anh em sống chết có nhau. 

Thậm chí còn có hai người, năm đó đã từng đỡ đạn thay cho Cao Kim Thành.

Còn có một người cõng Cao Kim Thành đang bị thương, vượt con đường năm cây số mới cứu sống được Cao Kim Thành.

Trong mắt Cao Kim Thành ngập nước, đôi môi run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Nhóc mập, sợ rồi sao?”

Nhóc mập này chính là người năm đó đã cõng Cao Kim Thành từ trong đống xác chết ra, vượt cung đường dài năm cây số mới đến được chỗ cứu viện. “Anh Thành, em sợ.” Lúc này, nhóc mập trả lời: “Nhưng mà em sẽ không trốn tránh. “Được. Binh sĩ nhà họ Cao, một một người đều có công lao. Những người trung thành bị oan uổng, sau này, Cao Kim Thành tôi nhất định sẽ giải oan cho mọi người. "Bây giờ thì nổ súng đi!" Cao Kim Thành nói xong lời này, liền xoay người, đứng tại chỗ khoanh tay.

Kho hàng ở dưới lòng đất, thời gian như bị ngừng lại. "Pång." "Pång pång pång pång."

Ngay sau đó, những tiếng súng không ngừng vang lên, ước chừng khoảng chín tiếng rồi sau đó mới từ từ dừng lại.

Nhưng mà, chuyện khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ đó chính là sau khi chín binh sĩ nhà họ Cao dứt khoát nổ súng thì cũng không ngã xuống đất mà vẫn đứng yên tại chỗ như cũ. "Đây... Nhóc mập nhìn khẩu súng trong tay, vô cùng khiếp sợ.



Nhưng tám người khác cũng vô cùng kinh ngạc, đây là tình huống gì đây?

Ket dan à?

Nhưng mà toàn bộ chín người đều bị kẹt đạn sao?

Mà một trong mười người thanh niên ấy, lúc này, da mặt anh ta run cầm cập, đưa tay sờ cò súng.

Vừa rồi anh ta chưa nổ súng. Nhưng bây giờ anh ta muốn nổ súng thì đã chậm rồi. Cao Kim Thành đột nhiên xoay người lại, hai mắt nhìn chăm chăm người thanh niên này. “Hồ Thế Nam, cậu định giải thích như thế nào đây?” Cao Kim Thành nói, chín binh sĩ nhà họ Cao ở bên cạnh đều lùi về sau một bước.

Đây chính là luật sắt. “Tôi, tôi... Anh Thành... Vừa rồi tôi bị trượt tay thôi. Hồ Thế Nam vội vàng giải thích.

Nhưng Cao Kim Thành cũng chẳng buồn nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm Hồ Thế Nam như vậy thôi.

Binh sĩ nhà họ Cao được huấn luyện nghiêm chỉnh, có thể ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thì chứng tỏ phải là tinh anh trong số binh sĩ nhà họ Cao.

Trượt tay?

Đây là chuyện cười thiên hạ à?

Ban đầu, Hồ Thế Nam còn đang cố giải thích nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Cao Kim Thành thì âm thanh càng ngày càng nhỏ đi, đến cuối cùng là im bặt không nói được gì nữa cả. "Nói đi, tại sao lại làm như vậy?" Cao Kim Thành tiến lên một bước, mặt không cảm xúc nhìn Hồ Thế Nam “.” Hồ Thế Nam không nói lời nào. "Ai sai khiến cậu?" Cao Kim Thành đột nhiên quát lên. "Không, không có ai sai khiến tôi cả. Tôi cầm... Tôi cầm tiền của Lương Minh Hiệp..." Hồ Thế Nam vội vàng giải thích. “Cậu đã ở cùng với tôi hai năm trời rồi. Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, là ai đã sai khiến cậu?” Cao Kim Thành trợn tròn hai mắt. 

Nhưng Hồ Thế Nam vẫn giữ vững như cũ, không chịu chỉ ra người đã sai khiến anh ta làm như vậy. "Được."

Cao Kim Thành lại khoát tay, lập tức có một người đem lên một khẩu súng lục đã lên đạn sẵn. “Lần này là đạn thật, tự mình ra tay đi.” Cao Kim Thành trầm giọng nói. Hồ Thế Nam đưa tay nhận lấy cây súng, sững sờ một lúc rồi nhìn Cao Kim Thành. Trong mắt hiện lên một tia hung ác, dữ tợn. “Anh Thành, anh bảo tôi chết nhưng tôi không thể chết ngay bây giờ được.”

Một giây sau, Hồ Thế Nam đột nhiên giơ họng súng lên, nổ hai phát súng vào người Cao Kim Thành. Bản tính của con người được giải thích trọn vẹn trong giờ phút này đây. "Pång pång."

Thân súng khẽ giật, nhưng mà Cao Kim Thành vẫn không nhúc nhích.

Cây súng này, vẫn là không có đạn.

Thân thể Cao Kim Thành đang không ngừng run rẩy, lớn tiếng hô: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng, vậy mà cậu cũng không biết quý trọng.” “Đưa cậu ta đi đi.” Cao Kim Thành trầm ngâm một hồi, sau đó vẫy tay. “Anh Thành, tôi sai rồi anh Thành. Không phải là tôi muốn làm như vậy đâu... "Đoàng đoàng đoàng! Tạch tạch tạch!"

Lời của Hồ Thế Nam còn chưa nói hết đã bị vô số tiếng súng nhấn chìm. "Bich."

Hồ Thế Nam trợn ngược hai mắt, cánh tay vẫn còn đang đưa ra, nhìn Cao Kim Phong rồi ngã “Bịch” xuống đất. Cao Kim Phong đưa lưng về phía Hồ Thế Nam, bả vai không ngừng run rẩy, sau đó anh ta đưa tay lau khỏe mắt. “Cho tôi một chậu nước để đánh thức anh ta dậy.”

Cao Kim Thành đi đến bên cạnh một cái lồng sắt, đưa tay lên nói. "Rào!" Một chậu nước lạnh được tạt ngay vào mặt của người đàn ông đang ở bên trong.

Mặt mũi của người kia sưng vù, toàn thân mềm nhũn, thậm chí còn không nhìn ra được mặt mũi của ông ta.

Cánh tay bị biến dị, nhìn vô cùng thê thảm. “Giết chết tôi đi, giết chết tôi đi... Lương Minh Hiệp cổ gắng trừng mắt, khẩn cầu nói. "Muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu." “Nếu cậu Phong mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ chém ông một nghìn nhát dao, xẻo da lóc thịt ông ra. “Nếu như cậu chủ Phong không sao, mạng của ông sẽ do cậu ấy tự mình đến lấy.” Cao Kim Thành quát lên.

Ở bệnh viện tốt nhất Thành phố Hà Nội.

Mọi người ngồi chờ trong lo lắng. Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Kim Tuyết Mai đứng dậy đầu tiên, đám người Lâm Vạn Quận ở phía sau cũng vội vàng đứng dậy theo.

Một tên bác sĩ nơm nớp lo sợ đi ra. “Toàn thân của người bệnh có nhiều chỗ bầm tím, cánh tay bị gãy xương... Nhưng mà thể chất của bệnh nhân rất tốt, cho nên là cũng không có gì đáng nói, mấy ngày nữa là khỏi rồi... “Nhưng mà.. Bác sĩ nói tới đây, trong lại vô cùng thấp th.
Bình Luận (0)
Comment