Rể Quý Rể Hiền

Chương 3746

Chương 3746

“Ha ha! Trên thế giới này, ngoại trừ anh Phong ra thì không người nào có thể giết được tôi đâu! Cho dù là ông trời cũng không được! Nã pháo cho tôi!” Long Tuấn Hạo cười khinh thường một tiếng, đột nhiên vung lá cờ trong tay.

Anh ta vác lá cờ trên vai, rồi hạ lệnh tấn công toàn diện.

“Nào nào nào những người anh em Phong Hạo, kẻ địch đã đến tặng đầu người cho chúng ta. Nếu chúng ta không nhận, vậy trông có vẻ sẽ đạo đức giả quá, đúng không?”

“Giết! Xử hết bọn họ! Báo thù rửa hận cho những anh em Phong Hạo đã chết!”

“Ầm! Bằng bằng bằng! Ầm ầm!”

“Á! Chạy mau! Chạy ra khỏi vòng vây mai phục!”

Ba mươi nghìn cường đạo Nam Cương trong nháy mắt đều hoảng loạn, tất cả đều cúi đầu khom người chạy về phía sau. Mà mười nghìn chiến sĩ Phong Hạo bị bọn họ đuổi giết trước đó, đột nhiên quay đầu lại, bắt đầu xả súng điên cuồng.

Hơn ba mươi nghìn cường đạo Nam Cương muốn chạy trốn, nhưng mười chiếc xe tăng đã nhắm chuẩn về phía sau bọn họ, trực tiếp chặn kín đường lui của họ!

Những viên đạn pháo nối tiếp nhau, điên cuồng bắn ra như thể không cần tiền.

Cường đạo Nam Cương, ai dám lùi về sau một bước, thì thứ chờ đợi bọn họ chính là đạn đại pháo có uy lực khủng khiếp.

Dưới loại tình huống này, bọn họ lùi cũng không thể lùi được, trừ việc thề sống chết ngoan cố chống lại ra, thì cũng chỉ còn lại mỗi một con đường đầu hàng là có thể đi. Ngoài hai cách này ra, thì bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.

Mà đám người Đức Khánh thì lại càng không có sự lựa chọn hơn. Ngoài việc quan sát quá trình cấp dưới chết thảm ra, thì cũng không thể làm được gì khác.

“Giết! Giết! Giết!”

Bốn phương tám hướng lại truyền tới những tiếng hét rung trời. Tốp chiến sĩ thứ hai của khối tập đoàn Phong Hạo cũng xông đến hiện trường. Khắp nơi không ngừng có người tiến tới, bọn họ ôm súng máy hạng nặng, vác Bazooka trên vai.

Người tới đã là hàng ngàn người đông nghìn nghịt, liếc mắt không thấy điểm kết.

Nhân số của tốp chiến sĩ Phong Hạo thứ hai này, ít nhất cũng khoảng chừng năm mươi nghìn người. Lại thêm mười nghìn người ban đầu nữa. Đó chính là sáu mươi nghìn người, đánh ba mươi nghìn cường đạo Nam Cương dễ như chơi vậy.

Huống chi, hiện giờ cường đạo Nam Cương đã bị dọa sợ mất mật rồi, trong lòng chỉ có mỗi suy nghĩ chạy trốn.

Thế nhưng, đối mặt với khối tập đoàn Phong Hạo có nhân số gấp đôi bọn họ, trang bị lại còn hoàn hảo hơn cả bọn họ này, muốn chạy trốn sao? Nói dễ hơn là làm.

Bọn họ vốn đã gần hai ngày hai đêm không được ngủ rồi. Lúc này lại bị mai phục đánh chém, rất nhiều cường đạo Nam Cương lập tức máu dồn lên não, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

Hơn ba mươi nghìn cường đạo Nam Cương kêu cha gọi mẹ.

“Các người dám huy động nhiều người như vậy, dám gây ra hỗn chiến quy mô lớn!”

Đám người Đức Khánh tức đến cả người phát run, chỉ vào Long Tuấn Hạo rồi phát ra những tiếng rống giận.

“Các người vi phạm quy tắc trước, tùy tiện giẫm chân lên đất của Tam Giác Vàng chúng tôi. Ông đây không huy động một trăm nghìn người giết ông, là đã nể mặt các người rồi đấy.” Long Tuấn Hạo liên tục cười lạnh. Nếu bọn họ đã dám làm như vậy, vậy đương nhiên đều là nằm trong kế hoạch rồi.

Đám người Đức Khánh cắn răng không nói gì. Dù sao thì những gì anh ta vừa nói cũng là sự thật.

Mà những cường đạo Nam Cương bị bao vây lại, nghe đến đây lại càng sợ hãi hơn.

“Chúng tôi sai rồi, chúng tôi đầu hàng, chúng tôi sẽ không dám nữa đâu!”

“Hãy thả chúng tôi đi, chúng tôi xin nộp vũ khí đầu hàng!”

“Đúng đúng, chúng tôi đầu hàng, xin hãy thả chúng tôi đi!”

Đối mặt với thời khắc sinh tử này, mấy chục nghìn cường đạo Nam Cương lập tức đưa ra quyết định đúng đắn nhất.

Bọn họ quỳ xuống, đầu hàng để đổi mạng!

Thế nhưng, đối mặt với hành vi đầu hàng của đám người này, Long Tuấn Hạo lại không hề đả động gì, như thể không nghe thấy gì hết, mà vẫn điên cuồng tấn công như cũ.

“Móa nó! Nghĩ lại lúc các người vây giết đám người anh Phong, bọn họ có tuyệt vọng hay không hả? Bây giờ mới biết sai sau, có phải hơi muộn quá rồi không? Hôm nay ông đây sẽ giết ba mươi nghìn người các ông trước để răn đe! Ngoài ra, tôi nói cho các người biết. Đầu của ba mươi nghìn người này chính là lợi nhuận! Nợ của các người, ông đây vẫn chưa đòi đâu! Giết cho tôi!” Long Tuấn Hạo vác Bazooka trên vai, đột nhiên ấn vào nút bắn.

Bình Luận (0)
Comment