Rể Quý Rể Hiền

Chương 3656

Chương 3656

Cao Phong ném súng tiểu liên không có đạn, một tay ném sang một bên.

“Cảm ơn các anh, bảo vệ Việt Nam an ổn thái bình!”

“Đưa, linh cữu về nhà!”

Cao Phong cúi đầu thật thấp với thi thể của Hai Trương.

Phía sau có hàng ngàn chiến sĩ, đều tháo mũ xuống, cúi đầu thật thấp.

Sau đó giơ súng tiểu liên lên và liên tục bắn lên bầu trời.

“Hừ!”

Cao Phong nhìn Hai Trương thật sâu một lần, sau đó không nói một lời, xoay người rời đi.

“Người anh em, anh, anh là ai?”

Đội trưởng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Cao Phong hét lên.

Cao Phong bước chân hơi dừng lại, nói: “Tôi là,người của Việt Nam. ”

Bọn người đội trưởng nghe vậy tinh thần chấn động, sau đó cắn răng nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh…”

“Nên nói cám ơn, là tôi, là chúng tôi.”

“Nếu không phải các anh bảo vệ ở chỗ này, người trong lãnh thổ, làm sao có thể an ổn thái bình.”

“Yên tâm, loại chuyện này, sau này sẽ không còn xảy ra nữa.”

“Tôi, cam kết với các anh!”

Cao Phong vừa nói vừa cất bước rời đi.

“Trước kia, là các anh bảo vệ chúng tôi.”

“Bắt đầu từ hôm nay, bên này, tôi sẽ bảo vệ, bảo vệ các anh chu toàn, gọi to Việt Nam thái bình ổn định.”

Dứt lời, Cao Phong lại lần nữa đi về phía xa.

“Lo liệu hậu sự, phong tỏa tin tức, mau rời khỏi nơi này.”

Cao Phong chậm rãi quay đầu, nói với sĩ quan phụ tá.

Ở Nam Cương này, chung quy thì đây không phải là địa bàn Cao Phong, không thể quá mức lỗ mãng.

“Rõ!”

Sĩ quan phụ tá lập tức trả lời, sau đó liền quay đầu đi xử lý hiện trường.

“Bằng bằng bằng bằng bằng!”

Ngay tại lúc này, xa xa lại truyền đến từng đợt tiếng súng dồn dập mà mãnh liệt.

Sĩ quan phụ tá ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy một đám người đông nghẹt ở xa xa đang chạy tới.

Xem số người, nhiều hơn rất nhiều so với Cao Phong bên này.

“Anh Phong !”

“Chắc là họ nghe thấy tiếng súng nên xông tới! Cậu mau đi đi! ”

Sĩ quan phụ tá cắn răng, bắt đầu dặn dò cấp dưới.

Mà Cao Phong khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua phía xa xa, nói: “Đi không được rồi, chuẩn bị chiến đấu đi. ”

Dứt lời, Cao Phong đột nhiên quay đầu chạy về phía con đường cũ.

Sĩ quan phụ tá sửng sốt, nhìn thoáng qua bên kia, cũng nhìn thấy không ít bọn côn đồ Nam Cương.

Có một số người, thậm chí còn bao vây cả con đường phía sau của họ lại.

Bọn họ lúc này, nghiễm nhiên đã bị vây quanh ở giữa.

Không thể trốn thoát.

“Các anh em, các cậu hãy chạy qua bên kia biên giới, mau!”

Cao Phong trực tiếp chạy đến bên cạnh mấy chục chiến sĩ Việt Nam, liên tục thúc giục nói.

“ Chúng tôi phải cùng các anh kề vai chiến đấu!”

Đội trưởng hơi cắn răng, đặt thi thể của Hai Trương vào bên kia biên giới, cắn răng nói.

“Đừng làm loạn! Mau đi ngay cho tôi! ”

“Trên người các anh mặc trang phục của binh đội, có hiểu hay không!”

Cao Phong nhìn bọn côn đồ Nam Cương bên kia một cái, sau đó đẩy đội trưởng ra xa.

“Anh không phải binh đội chiến sĩ, đều có thể vì Việt Nam mà chiến đấu.”

“Chúng tôi, tại sao lại không được?”

“Chúng tôi đã không còn là chiến sĩ trong binh đội nữa, dù đúng dù sai, tự chúng tôi sẽ gánh vác!”

Đội trưởng cắn răng, đưa tay muốn cởi quần áo của mình ra.

Bình Luận (0)
Comment