Rể Quý Rể Hiền

Chương 2983

Chương 2983

Cái gì gọi là thần tiên đánh nhau? Đây chính là thần tiên đánh nhau. Nói hai ba câu, mới nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế lại không ai nhường ai, không chịu nhượng bộ. Trong tình huống này, hai bên sẽ cho ra kết quả như thế nào?

Nghe thấy lời Cao Phong, Viên Văn Bình càng híp mắt. Ông ta cứ cảm thấy Cao Phong đã thấu hiểu mọi chuyện. Kể cả chuyện Viên Hoàng Duy dẫn người tới gây sự, cùng với sau đó ông ta dẫn người của thể chế tới đây, Cao Phong hình như đều biết rõ ràng. Điều này khiến Viên Văn Bình không nhịn được kinh hãi. Cao Phong chỉ là một người trẻ tuổi hơn hai mươi mà thôi, sao lại có tâm kế cỡ này? Không phải ông ta chưa từng gặp người nhà họ Cao. Trước kia Cao Anh Hạo còn rất thân thiết với Viên Hoàng Duy, cho nên ông ta cũng từng tiếp xúc, nhưng tâm kế của Cao Anh Hạo quả thực là khác một trời một vực so với Cao Phong.

“Cậu Thiên, tôi không hiểu ý cậu cho lắm, cậu nói nơi này là vùng biển tư nhân của nhà họ Cao, có nghĩa là cậu là chủ nhân nơi này chứ gì?” Viên Văn Bình giấu kín tâm tư, hỏi lại một câu. Người chung quanh mặt dù không ngẩng đầu, nhưng đều vểnh tai lắng nghe. Họ đều biết lúc này Cao Phong và Viên Văn Bình đối thoại với nhau đều vì muốn cho đối phương nói nhiều mấy câu để bắt lấy nhược điểm của đối phương, từ đó thừa thắng xông lên. Bây giờ chỉ chờ xem ai không chịu được trước, hoặc là bị đối phương phát hiện nhược điểm.

“Sao? Chẳng lẽ ông Bình không biết rõ quyền sở hữu vùng biển này chỉ thuộc về nhà họ Cao thôi sao?” Cao Phong giả vờ khó hiểu hỏi lại.

“Nhưng nơi này lại càng thuộc về Đà Nẵng.” Viên Văn Bình cuối cùng nhíu mày, dường như đã mất kiên nhẫn.

Sau câu này, hai bên đã bắt đầu có mùi thuốc súng. Người chung quanh đều căng thẳng, nói lâu như vậy chẳng sẽ sắp phân ra thắng bại rồi sao? Rốt cuộc ai chiếm ưu thế?

Trước mắt bao người, Cao Phong bình tĩnh đối diện với Viên Văn Bình mấy giây, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi nở nụ cười xán lạn.

“Tôi không quan tâm nơi này thuộc về Đà Nẵng hay không, tôi cũng không cần biết vùng biển của nhà họ Cao có thuộc về Việt Nam hay không. Nhưng ngay từ giờ phút này, Cao Kình Thiên tôi đây đang đứng ở vùng biển của nhà họ Cao, vậy thì tôi chính là chủ nhân nơi này. Trên địa bàn vùng biển, tôi chính là thần!”

Khí thế ngút trời, vô cùng cuồng vọng. Anh tự nhận là thần? Thần là gì? Quan sát chúng sinh, nắm giữ mạng sống của phàm nhân, có được thần lực vô tận. Cao Kình Thiên chỉ là phàm nhân, sao dám tự xưng là thần?

“Cao Kình Thiên, cậu muốn tạo phản hả?” Viên Văn Bình hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

“Vùng biển của nhà họ Cao đã ký hợp đồng với bề trên, giấy trắng mực đen rõ ràng, vùng biển của nhà họ Cao thuộc về lĩnh vực tư nhân, sẽ do người trực thuộc với bề trên đến đây cai quản, người khác không được phép nhúng tay vào! Đây chính là phần thưởng mà năm đó ông nội tôi đã lập được công huân cao thượng, hơn nữa còn là vinh quang của ông nội. Tôi là con cháu của cụ Cao, tôi có trách nhiệm bảo vệ phần thưởng của ông ấy, bảo vệ vinh quang này. Nếu ông Bình không phục thì có thể thử xem!”

Cao Phong nói chuyện không nể mặt, đi thẳng vào trọng tâm, khiến mọi người kinh hãi. Từng câu nói đều như sấm bên tai, từng con chữ đều tràn ngập khí phách, vang vọng trong tai mọi người. Cao Kình Thiên thật sự quá ngông cuồng. Thậm chí lúc này, ngay cả Lâm Vạn Quân cũng cảm thấy Cao Phong quá tự cao. Nhưng ông càng biết, Cao Phong làm vậy là có mục đích riêng, cho nên Lâm Vạn Quân sẽ không ngăn cản, giao cho Cao Phong xử lý.

Nghe vậy, Viên Văn Bình cũng hơi trừng mắt, nhưng không vội vã lên tiếng.

“Lúc trước chúng ta nhầm rồi.” Mai Hoàng Thiên thở dài.

“Sao vậy cha?” Mai Quỳnh Như vội nhỏ giọng hỏi.

Mai Hoàng Thiên lắc đầu, khẽ nói: “Chúng ta đều cho rằng lúc trước Cao Kình Thiên dám càn quấy ở Đà Nẵng là vì muốn lôi kéo quan hệ, nhưng bây giờ xem ra không chỉ đơn giản như vậy. Rất có khả năng bối cảnh của cậu ta còn mạnh hơn cả Đà Nẵng.”

Lời nói của Mai Hoàng Thiên như đánh thức người trong mộng. Rất nhiều người gật đầu lia lịa. Có nghĩa là bối cảnh của Cao Phong còn cường thế hơn cả Viên Văn Bình. Nhưng họ không hề biết rốt cuộc Cao Phong dựa vào ai.

“Cao Kình Thiên, có câu nói phép vua còn thua lệ làng, cậu kiên quyết dùng thái độ này chứ gì?” Viên Văn Bình chậm rãi thả tay ra, bắt đầu tỏa ra khí thế mãnh liệt.

Người khác không biết Cao Phong dựa vào ai, nhưng Viên Văn Bình lại biết. Nhưng ông ta không sợ. Vẫn câu nói cũ, nơi này là Đà Nẵng.

Viên Văn Bình không hề che giấu khí thế ngồi trên địa vị cao lâu ngày, tạo ra cảm giác áp bách rất mạnh. Nhưng Cao Phong vẫn bình tĩnh như thường. Hiện giờ Cao Phong đã khác xưa rất nhiều, cái gọi là nhân vật có tầm cỡ, anh cũng được gặp không ít.

“Tôi sống rất đơn giản, đối xử với người khác như thế nào đều quyết định bởi thái độ của người khác đối với tôi. Tôi có thái độ như vậy đương nhiên là vì thái độ của ông Bình.” Cao Phong bình tĩnh nói.

“Được! Được lắm!” Viên Văn Bình bỗng bật cười, thậm chí còn vỗ tay. Cao Phong không vội lên tiếng, anh biết Viên Văn Bình vẫn sẽ nói tiếp.

“Cao Kình Thiên, có phải cậu cho rằng mình dựa vào nhà họ Diệp ở thủ đô thì có thể hoành hành Đà Nẵng này không? Cậu cho rằng nhà họ Diệp sẽ chống lưng cho cậu đến cùng sao?” Đã đến nước này, Viên Văn Bình trực tiếp nói thẳng luôn.

Bình Luận (0)
Comment