Rể Quý Rể Hiền

Chương 2811

Chương 2811

Cho dù Cao Anh Hạo biết có năm mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo tiến vào phía Nam Đà Nẵng thì anh ta chắc chắn vẫn bị đánh bại.

Nhưng suy cho cùng, trên chiến trường bom đạn vẫn không có mắt.

Cho dù thực lực của Cao Phong có mạnh đến đâu cũng không thể bảo đảm rằng không có ai bên anh bị thương.

Cho nên, nếu có cơ hội để giảm bớt tổn thất, Cao Phong nhất định phải bắt lấy nó.

Ví dụ, lấy danh nghĩa của Cao Mỹ Lệ và những người khác để báo tin giả cho Cao Anh Hạo.

Chỉ cần anh ta tin đó là thật thì sẽ không canh phòng nghiêm ngặt, Cao Phong có thể bất ngờ tiến đánh.

Dưới tình huống như vậy, đương nhiên có thể giảm bớt tổn thất ở mức tối đa.

Cao Phong nói với Lâm Vạn Quân vài câu thì liền cúp máy.

“Phù!”

Cao Phong thở ra một hơi, nằm lên giường, cảm thấy rất mệt mỏi.

“Ông xã, ngày mai trước khi anh xuất phát, có thể cùng em đi thăm mẹ được không?” Kim Tuyết Mai nói khẽ.

“Được.” Cao Phong khẽ trả lời.

Kim Tuyết Mai có chút ngại ngùng, nhưng vẫn vươn bàn tay mảnh khảnh ra, chạm vào ngực Cao Phong, nói: “Bởi vì ngày mai chính là sinh nhật của bà ấy.”

“Dù sao bà ấy cũng nuôi em hai mươi năm trời, hơn nữa em thấy bà ấy cũng biết lỗi rồi.”

Nói xong Kim Tuyết Mai chờ Cao Phong đáp lại.

Nhưng Cao Phong lại phát ra tiếng ngáy nhỏ.

“Ngủ nhanh như vậy sao? Haizz.”

Kim Tuyết Mai ôm Cao Phong, cũng nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng họp trên đảo thuộc hải phận nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng.

Cao Anh Hạo, các nhánh phụ của nhà họ Cao, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão trong hội trưởng lão và các thuộc hạ cốt cán của Cao Anh Hạo.

Lúc này, tất cả đều tập trung tại đây.

Nhìn sơ qua có khoảng chừng năm mươi người.

Bọn họ đã chờ ở đây vài tiếng rồi, về phần chờ đợi cái gì.

Đương nhiên là chờ đợi tin tức về Cao Phong từ thành phố Hà Nội.

“Vẫn chưa có tin tức gì sao?” Cao Anh Hạo hơi chau mày.

Thanh niên phụ trách công việc ở khu vực Hà Nội lắc đầu một cách bất lực.

Điện thoại của anh ta đặt ở trên mặt bàn để luôn trực chờ thông tin truyền đến.

Tuy nhiên, anh ta lại không trực tiếp liên hệ với Cao Mỹ Lệ mà do chú Lực truyền thông tin cho anh ta.

Bằng cách này anh ta có thể đảm bảo mình không bị bại lộ.

“Ting ting!”

Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trên mặt bàn rung lên.

Hơn năm mươi người bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, toát lên vẻ mong chờ.

“Mau, mau xem đi!”

Cao Anh Hạo vốn dĩ muốn giơ tay ra, nhưng suy nghĩ chốc lát liền quyết định để tên thanh niên kia xem trước.

Tên thanh niên áo đen gật đầu, lập tức mở điện thoại đọc lướt nhanh nội dung mà chú Lực gửi tới.

“Ha ha, cậu Anh Hạo, thành công rồi!”

“Cái gì thành công rồi? Thật sự thành công rồi sao?”

Cao Anh Hạo ngây ra, sau đó trợn to mắt, không thể tin nổi mà thốt lên.

Anh ta thật sự không dám tin.

Cao Phong chết rồi?

“Anh Hạo, Cao Kình Thiên chết rồi! Lần này anh ta chết thật rồi!” Tên thanh niên áo đen lộ ra vẻ phấn khích

“Tốt!”

Cao Dương cười ha ha, sau đó vỗ tay kêu to.

Hàng chục người khác cũng cảm thấy vui mừng, vẻ mặt không giấu nổi sự phấn khích.

Bình Luận (0)
Comment