Rể Quý Rể Hiền

Chương 1695

Chương 1695

Cao Phong lắc đầu, đạp chân ga đi về khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Trở lại trong biệt thự, Cao Tử Hàn đang soi gương trong phòng khách, nhìn băng vải trên đầu mình.

“Đã khá hơn chút nào chưa, còn đau không?”

Cao Phong đặt chìa khóa xe xuống có chút không nói nên lời, nhẹ giọng hỏi.

Thân khải: lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra.

“Anh Kình Thiên, anh đã về rồi! Không còn đau nữa.” Cao Tử Hàn giật nảy mình quay người lại, sau đó buồn bực nói: “Cũng không biết có để lại sẹo hay không…”

“Không sao, để lại sẹo cũng không sao, miễn là đừng bị đụng đến ngu luôn là tốt rồi.”

“Em vốn là một em gái ngốc, nếu lại có sẹo, vậy không phải đã xong rồi sao?”

Cao Phong dở khóc dở cười mà lắc đầu, sau đó ngồi trên sô pha uống nước.

“Anh Kình Thiên, anh bắt nạt em! Tử Hàn làm sao có thể ngốc? Rất thông minh nha!”

Cao Tử Hàn bước tới, không e dè mà nhẹ nhàng véo bả vai của Cao Phong.

Cao Phong cũng đã quen với Cao Tử Hàn như vậy, nên cũng không cảm thấy khó chịu.

“Không ngốc sao? Không ngốc mà lấy đầu đập vào góc bàn hả?” Cao Phong xụ mặt nói.

Nháy mắt Cao Tử Hàn nghẹn lời, khóe miệng giật giật than thở: “Không phải người ta tưởng… tưởng rằng anh Kình Thiên thật sự chết rồi sao…”

“Cho nên anh mới nói em ngốc!” Cao Phong bất lực lắc đầu, đồng thời trong lòng lại vô cùng cảm động.

Làm cho một người trả giá tính mạng…

Lời này ai cũng có thể nói, nhưng thật sự có thể làm được, sợ là không có mấy người.

Ngay cả bản thân Cao Phong, anh cũng không biết cũng không dám đảm bảo, mình có trả giá sinh mệnh vì Kim Tuyết Mai hay không?

“Ngốc thì ngốc đi, dù sao em cảm thấy, cuộc sống không có anh Kình Thiên, cũng không có gì thú vị.” Giọng của Cao Tử Hàn rất nhỏ, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

Cao Phong không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu, lẳng lặng uống nước.

“Đúng rồi anh Kình Thiên, cái này cho anh.”

Cao Tử Hàn đi tới trước mặt Cao Phong, thò tay vào cổ cởi một sợi dây chuyền ra.

“Đây là?”

Cao Phong đưa tay nhận, đó là một vật hình tròn, có lẽ to bằng nắp chai bia.

Inox màu bạc, độ dày không khác so với độ dày của điện thoại thông minh.

Hai mặt đều bóng loáng như gương, trên mặt không có hoa văn gì cả.

Vì nó vừa được cởi từ trên người Cao Tử Hàn xuống, nên nó mang theo một ít ấm áp, thậm chí còn có mùi thơm nhàn nhạt.

Dù sao đây cũng là đồ đeo bên người Cao Tử Hàn, vì vậy có mùi một chút cũng là bình thường.

“Anh Kình Thiên, đây là đồ của anh.” Cao Tử Hàn ngồi xuống bên cạnh Cao Phong nhẹ giọng nói.

“Đồ của anh?”

Cao Phong cầm trong tay cẩn thận nhìn kỹ, thật sự nghĩ không ra, từ khi nào thì mình có một món đồ như thế này.

“Đúng, chính là của anh, ông nói nói nó là của anh, khi đó bảo em tạm thời bảo quản cho anh.” Cao Tử Hàn giải thích.

“Ông nội bảo em đưa cho anh?”

Cao Phong đột nhiên mở to mắt, giọng nói bắt đầu cao lên không kiểm soát được.

Mà trong thời gian ngắn, Cao Phong cảm thấy đồ trong tay này không đơn giản, thứ mà ông cụ Cao để lại, chắc chắn không phải là tín vật đơn giản.

Nói không chừng, đây là chìa khóa quan trọng để mở ra cái hộp nhỏ kia.

“Đúng! Ông nội không cho em nói với bất kỳ ai, bảo em phải mang theo bên người, đợi đến thời điểm thích hợp thì đưa lại cho anh.” Cao Tử Hàn lại nói.

“Thế nào là thời điểm thích hợp?” Cao Phong cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ thứ mình đang cầm trên tay.

Cao Tử Hàn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Lời nói ban đầu của ông nội là, chờ anh lấy được dấu ấn của gia chủ, là thời điểm thích hợp.”

Nghe thấy lời nói của Cao Tử Hàn, tinh thần Cao Phong lại chấn động mãnh liệt.

Trong lòng đã xác định, đồ vật này, chắc chắn có quan hệ với cái hộp nhỏ kia.

Bởi vì ấn gia chủ kia, chính xác là được đặt cùng với cái hộp nhỏ!

“Được! Được rồi, anh đã biết.”

Bình Luận (0)
Comment