Rể Quý Rể Hiền

Chương 1393

Chương 1393

Nam Phương Minh Nguyệt không để nhiều như vậy, cô ta vội vàng giơ tay, ôm châm lấy Cao Phong, ôm anh thật chặt để tránh cho anh rơi xuống lôi đài.

Lúc đầy Cao Phong bị Nam Phương Minh Nguyệt ôm thẳng vào lòng, gương mặt dính sát vào cổ Nam Phương Minh Nguyệt.

Trên người Nam Phương Minh Nguyệt tỏa ra mùi thơm tự nhiên của cơ thể thiếu nữ, làm người ta cảm thấy sảng khoái tinh thân.

Vài sợi tóc trên cổ cô ta bay trên mặt Cao Phong, làm Cao Phong hơi ngứa ngáy một chút.

Giờ khäc này, toàn bộ hiện trường đều ngừng tất cả mọi hoạt động.

Ngay cả hai người Cao Phong và Nam Phương Minh Nguyệt cũng là trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Chốc lát sau, toàn trường âm âm vang lên rất nhiều tiếng hô.

“Trời ạ! Tình huống gì thế này? Có người vung thức ăn cho chó ở lôi đài đấu võ! Trời ơi là trời!”

“Ông đây đến xem người ta đấu võ, vậy mà còn rải thức ăn cho chó trước mặt tôi, thật là hết chỗ nói mà!”

“Đâu phải chỉ là hết chỗ nói, khẳng định là mất hết tính người!”

Rất nhiêu người đều đang kêu rên không dứt, nhìn Cao Phong bị Nam Phương Minh Nguyệt ôm chặt lấy, sau đó dẫn đến một tràng âm thanh than thở hâm mộ, ghen tj, hận không thể thay thế.

Cao Phong ho khan một tiếng, sau đó đưa tay đẩy ra Nam Phương Minh Nguyệt ra.

Lúc này trên mặt Nam Phương Minh Nguyệt cũng hông hông xấu hổ, nhìn về phía người xem dưới đài và hừ lạnh một tiếng.

Miêu Chính Vũ cũng không nhìn nối nữa, ho khan một nhắc nhở rồi tiến lên nói: “Thi đấu tiếp tục!”

Chiến đấu lại nổ ra một lần nữa.

Bốn người Cao Phong càng ngày càng phối hợp ăn ý, nhanh chóng giải quyết hết hơn hai mươi người kia.

Mười mấy người Dòng tộc nhà họ Nam Phương đang xem trận đấu đều cảm thấy vô cùng kích động, mà trong lòng Nam Phương Minh Nghị lại càng chập chờn.

Từ trước cho tới bây giờ, ông ta chưa bao giờ kích động thế này.

Cao Phong thật sự không để cho ông ta thất vọng.

Ra tay hơn người, ngăn cơn sóng dữ! Mà trước có rất nhiều người cười nhạo Dòng tộc nhà họ Nam Phương, lúc này tất cả đều ngậm miệng lại.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù người ta có ba hoa chích chòe như thế nào cũng không có tác dụng gì.

Sau khi một tên tuyển thủ cuối cùng trong nhóm hơn hai mươi tên kia bị Cao Phong dùng chiêu đánh xuống lôi đài, trên đài cao đột nhiên truyên tới một tiếng trống.

“Số người trên đài đã đạt tới con số bốn mươi chín, bây giờ trận thi đấu dừng lại!”

Giọng nói của Miêu Chính Vũ truyền tới.

Trong nháy mắt, bốn người Cao Phong đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được há miệng thở hổn hến.

Lúc này, ngay cả hơi thở của Cao Phong cũng rất dồn dập.

Mà Cao Phong vội vàng nhìn về phía Hứa Vĩnh Hạo bên kia.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mấy người Hứa Vĩnh Hạo cũng ung dung giải quyết hết rất nhiều đối thủ, có thể thấy thực lực của họ không tâm thường cỡ nào.

Thấy bốn người Cao Phong lại có thể chịu đựng hơn hai mươi người bao vây tấn công, Hứa Vĩnh Hạo cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.Nhưng cũng chỉ có một chút kinh ngạc mà thôi.

Với thực lực của anh ta, anh ta không hê coi những tuyển thủ trong hội thí này ra gì.

Dù một mình Cao Phong có thể quật ngã hơn hai mươi người, nhưng có thể làm như vậy thì như thế nào? Ở hắn trong mắt Hứa Vĩnh Hạo anh ta, Cao Phong vẫn chỉ là một tên rác rưởi.

“Chúc mừng bốn mươi chín tuyển thủ! Các cô các cậu đã thành công thăng cấp vào vòng sau.”

“Trong tương lai, chắc hẳn nên võ thuật của Thành phố Hòa Bình sẽ do các bạn gánh vác! Cố gắng lên!”

Miêu Chính Vũ cảm thán một tiếng.

Chỉ một giây sau, toàn bộ hiện trường đều rộ lên từng đợt hoan hô.

Vào giây phút này, vinh dự này thuộc về bốn mươi chín người đang đứng trên lôi đài.

“Tiếp theo, xin mời các tuyển thủ đi vê nghỉ ngơi.

Vào lúc hai giờ chiều, chúng ta lại tiến hành cuộc thi đấu thăng cấp.”

Miêu Chính Vũ nói một lần nữa.

Mọi người đều gật đầu, sau đó mỗi người đều đi về phía dưới đài.

Trận chiến giữa những người luyện võ với nhau không giống như một cuộc thì.

Bình Luận (0)
Comment