Rể Quý Rể Hiền

Chương 1288

Chương 1288

Dù sao bọn họ cũng là võ giả chân chính, sức mạnh của bọn họ vượt qua phạm vi của người bình thường.

Nhưng mà khi đánh với Cao Phong thì giống như bọn họ bị biến thành người bình thường.

Kể cả là thực lực hay sức mạnh hoặc kỹ thuật chiến đấu của bọn họ cũng không bằng Cao Phong.

Chưa đến hai phút mà bên phía ông ta đã ngã xuống gần nửa số người còn lại.

Mười người tạm thời kiệt sức không thể đánh nữa, nếu còn đánh nữa thì cũng không tru được bao lâu, nên mý người này thu hơi thở lại đứng sang một bên.

Mà tám người còn lại tuy vẫn còn sức lực nhưng hình như bọn họ không được tốt lắm.

Ông ta lại nhìn về phía Cao Phong tuy anh cũng há mồm thở dốc, lông ngực của anh đập phập phồng nhưng vẻ mặt của nh ta cực kỳ hưng phấn.

Giống như anh không cảm thấy mệt, càng đánh thì anh càng mạnh.

mạnh mẽ như vậy, làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.

Đúng là Cao Phong rất mạnh.

Anh mạnh đến lỗi làm nhưng võ giả cao ngạo như bọn họ sợ hãi tho bản năng lùi lại mấy bước.

“Lên tiếp đi!”

Bay giờ trong mắt của người đàn ông trung niên rát ngưng trọng.

Nhưng ông ta vẫn ra lệnh cho bọn họ đánh.

Sau khi nói xong câu đó thì người đàn ông trung niên câm thứ trong túi quần mình ra ném về phái Cao Phong.

Ánh sáng hồng lại lóe lên một lần nữa.

Bảy tên võ giả còn lại liếc nhau một cái, sau đó đột nhiên tấn công về phía Cao Phong.

Lần này bọn họ không nương tay nữa, mỗi một cú đánh của bọn họ ddeuf đánh vào nhưng bộ phận trọng yếu của Cao Phong.

Ba nơi trọng yếu nhất, bao gồm em, hai bên thái dương và Mà bảy người võ giả còn lại, đều ăn ý dừng tay lại, ánh mắt lóe lên nhìn Cao Phong.

Bọn họ phải thừa nhận là khi đối mắt với mốt Cao Phong mạnh mẽ như vậy, làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.

Đúng là Cao Phong rất mạnh.

Anh mạnh đến lỗi làm nhưng võ giả cao ngạo như bọn họ sợ hãi tho bản năng lùi lại mấy bước.

“Lên tiếp đi!”

Bay giờ trong mắt của người đàn ông trung niên rát ngưng trọng.

Nhưng ông ta vẫn ra lệnh cho bọn họ đánh.

Sau khi nói xong câu đó thì người đàn ông trung niên câm thứ trong túi quần mình ra ném về phái Cao Phong.

Ánh sáng hồng lại lóe lên một lần nữa.

Bảy tên võ giả còn lại liếc nhau một cái, sau đó đột nhiên tấn công về phía Cao Phong.

Lần này bọn họ không nương tay nữa, mỗi một cú đánh của bọn họ đều đánh vào nhưng bộ phận trọng yếu của Cao Phong.

Ba nơi trọng yếu nhất, bao gồm em, hai bên thái dương và một số bộ phận dê bị thương khác, sau đó bảy người quay quanh Cao Phong.

Dưới sự bao bọc của tấn công mạnh mẽ này thì những cao thủ võ thuật cũng không dám đi lên chịu đòn mà rút lui về phía sau.

Nhưng mà nếu Cao Phong lùi về phía sau thì sẽ mất đi cơ hội chủ động.

Tiếp theo bảy người võ giả liên tiếp đánh ánh như gió bão vfa họ không có ý định đánh trả.

trong lòng bọn họ đã tính, chỉ cần Cao Phong lùi về phía sau nửa bước thì bọn họ lập tức chộp lấy cơ hội đánh anh, và sẽ không cho Cao phong một cơ hội phản kích nào cả.

Ánh mắt của Cao Phong híp lại, trong miệng anh nở một nụ cười lưu manh.

“Nếu như các cậu đã định đánh tôi như vậy thì lần này tôi sẽ không cho máy ảnh đạt được mục đích đó!”

“Muốn giết chết tôi, vậy thì để tôi giết chết mấy người trước đãi”

Cao Phong quát lên một tiếng, sau đó cả người anh trâm xuống.

Thắt lưng hơi nghiêng, khi sức lực của anh đạt được đúng trình độ trong nháy mắt lực lượng dồn vào trong cơ thể của anh.

“Gâm!”

Đột nhiên cơ thể của Cao Phong nhảy lên, trong nháy mắt chân khí trong người anh bật pahts, cơ thể anh đứng cách mặt đất tầm một mét.

Bình Luận (0)
Comment