Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1395

Chương 1395

Bạch Quân Đường nói một cách uyển chuyển, còn nhắc đến Bạch Vân Quan, làm cho Bạch Phương Hưng không nói được gì nữa.

Bạch Phương Hưng vốn đã khó chịu trong người, bởi vì hôm nay thua mất cổ phần, ông ta phải chịu hơn một nửa trách nhiệm, nhưng ông ta xuất gia, không có cổ phần ở nhà họ Bạch, cũng không thể lấy sản nghiệp của Bạch Vân Quan ra dùng, chỉ có thể lo lắng suông.

Bạch Kính Đình cười nói: “Chú ba, chú năm, các chủ không cần nói nữa, 20% cổ phần để đặt cược vốn là dùng của cháu, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến những người khác trong nhà. Được rồi, việc này đến đây thôi, không ai được nhắc lại nữa”.

Lúc này, sự uy nghiêm của một vị gia chủ trên người ông ta mới được thể hiện rõ ràng, ông ta nói một câu đã khiến nhà họ Bạch im miệng.

=

Bạch Kính Đình gọi người sắp xếp chỗ ở, muốn chiêu đãi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, thuận tiện bàn bạc việc chuyển nhượng cổ phần và chuyện hợp tác sau này.

Hiện tại Lý Dục Thần không hề có tâm trạng, liền nói: “Như này đi, Mộng Đình ở lại bàn bạc chuyện về cổ phần. Cô ấy là vị hôn thê của tôi, hoàn toàn có thể đại diện cho tôi, ý kiến của cô ấy chính là ý kiến của tôi”.

Anh muốn đi giết Đạm Đài Ngọc, bắt ảnh ma, dẫn theo Lâm Mộng Đình cũng không tiện lắm, đây là biện pháp đẹp cả đôi đàng.

Sau khi quyết định, anh hỏi phương hướng cụ thể của hai điểm dừng chân tại núi Bách Hoa và Long Môn Thiên Quan của Đạm Đài Ngọc, chuẩn bị xuất phát.

Tiêu Minh Hạc lên tiếng: “Bố, để con và cậu Lý cùng đi đi. Con muốn tự tay giế t chết Đạm Đài Ngọc, trả thù cho bố!”

Tiêu Sinh nói: “Đến cả bố còn suýt chút nữa mất mạng, con đi thì làm được cái gì?”

Mặt già của Tiêu Minh Hạc đỏ bừng: “Con… Vậy con làm trợ thủ cho cậu Lý, kiểu gì cũng có chút tác dụng”.

Tiêu Sinh trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói: “Đạm Đài Ngọc không đáng sợ, ma công của ông ta lợi hại, nhưng cũng không phải là không có nhược điểm. Người này sợ lửa, các cậu có thể mang nhiều Phích Lịch Hỏa một chút, phá âm công của người này. Ngoài ra, trên tay ông ta có một lá cờ, có thể phóng ra oan hồn, tôi dùng võ hồn chống đỡ thì miễn cưỡng vẫn đỡ được. Thứ tôi lo lắng là cái bóng kia…”

Ông ta nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.

Từ khi Lý Dục Thần chỉ ra lối đi cho ông ta, Tiêu Sinh không hề hoài nghi cảnh giới của Lý Dục Thần.

Nhưng cảnh giới là cảnh giới, thực chiến là thực chiến.

Thấy anh còn trẻ như vậy, Tiêu Sinh vẫn hơi lo lắng, sợ anh sơ sẩy trong tình huống cấp bách.

“Cũng được, Minh Hạc con đi cùng cậu Lý đi, làm trợ thủ. Nhớ kỹ, đừng có tích mệnh!”

Tiêu Minh Hạc tất nhiên nghe hiểu lời ngầm, đáp: “Bố yên tâm đi, con đi theo cậu Lý chắc chắn sẽ làm đầu mâu tấn công, làm lá chắn cản lại, không tiếc mạng sống, nhất định giúp cậu Lý làm thịt ma đầu kia!”

Lý Dục Thần vốn không muốn để ai đi theo, nhưng bố con nhà họ Tiêu đã nói đến nước này, anh còn từ chối cũng không quá tốt.

Lúc này, anh chợt nghe thấy Bạch Phương Hưng nói: “Đạm Đài Ngọc là ma tu, còn có một cái bóng không rõ lai lịch. Cậu Lý, mặc dù y thuật của cậu rất cao siêu, còn là Tông Sư trẻ tuổi nhất hiện tại của Nam Giang, nhưng cậu vẫn chưa biết chỗ kỳ dị của thế giới Huyền Môn. Đối phó với ma đạo, những Tông Sư như cậu cộng lại còn không có tác dụng bằng Trường Xuân Đạo Pháp. Hay là để tôi cùng đi với cậu?”

Tiêu Minh Hạc nghe mà hơi phật lòng, đang muốn phản bác, Tiêu Sinh chợt mở miệng: “Trường Xuân Đạo Pháp vô cùng huyền bí, có đạo trưởng Bạch giúp đỡ tất nhiên là tốt hơn”.

Bình Luận (0)
Comment