Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 31


Raika nhớ tới mối thù moi đan cùng vô số việc trước đây các tỷ tỷ xinh đẹp này đã làm, cũng chẳng còn mấy cái khách khí cùng kiên nhẫn.

Nàng nhếch môi nhàn nhạt nói:
"Đa tạ hai tỷ có lòng, chỉ là Thanh Phong cung ngày ngày vật thực cấp tới đầy đủ.

Linh chi hồng yến gì đó muội ăn tới phát ngán, giờ nhìn thấy cháo tổ yến liền muốn buồn nôn.

Phiền hai tỷ giúp muội đem về cho."
Raika không điêu, Huyền Kỳ đặc biệt căn dặn thành thử bên ngự thiện phòng đem đến cho nàng thập toàn đại bổ không thiếu thứ gì.

Hiện tại nàng béo tròn có thể nằm xuống lăn lông lốc.
"A ha...Hoàng thượng thật sủng ái muội." Âm Âm, Như Yên giật môi cười cười.

Nội tâm chấn tĩnh nói tiếp: "Vậy thôi muội nghỉ ngơi đi, các tỷ không làm phiền muội nữa."
"Đợi đã, hai tỷ quên bát cháo tổ yến nè." Raika hất cằm chỉ bát cháo đang bốc hơi trên mặt bàn gần đó.

Ai biết trong đó có bỏ vào cái quỷ gì không, nàng ngán cũng không dám ban cho các tỳ nữ thân cận dùng, lỡ đâu lăn đùng ra đấy, nhiều hơn còn bỏ thuốc hãm hại con của nàng.

Ác mộng kinh hoàng ngày đó đã nhắc cho nàng bài học nhớ đời.
Âm Âm "à" dài một tiếng không tình nguyện cầm bát cháo lên bước ra, đi được một quãng Như Yên đột nhiên quay đầu lại nói với Raika, vẻ mặt thực bình thản:
"À quên báo cho muội một tin đừng đợi hoàng thượng nữa, lúc nãy các tỷ tới Tây điện chơi, tình cờ nhìn thấy Tạ công công tới truyền ý chỉ của hoàng thượng.

Công chúa Tây Ly được chọn thị tẩm.

Hoàng thượng đêm nay sẽ qua đêm ở Bắc điện."
Raika trợn tròn ngây người.

Âm Âm vừa vặn tiếp lời vô cùng ăn ý: "Phải rồi muội đang mang thai yếu ớt làm sao tiếp nhận thị tẩm được.

Dù sao cũng là nam nhân khó tránh có lúc buồn chán cần giải khuây, thôi thì để công chúa Tây Ly thay muội hầu hạ hoàng thượng mấy ngày.


Hoàng thượng chính là vẫn yêu thương sủng ái muội nhất đó nha."
Raika vẫn không nói gì, mặt ngày càng trắng bệch đứng không muốn nổi mém ngã lăn ra, bốn tì nữ vây quanh vội đỡ lấy nàng.
"Công chúa người không sao chứ, công chúa, bình tĩnh công chúa."
Đang ồn náo, Âm Âm Như Yên xem như toại nguyện khi thấy cảnh đó, con tiểu yêu đó gục ngã đau khổ các nàng liền thoải mái vui vẻ, cong môi giũ váy rời đi.
Raika tức tới thở không nổi tim đập lịch thịch, mặt mày tái sầm.

Mấy ngón tay bấu chặt vào nhau, nước mắt bắt đầu tuôn lã chã, trái tim như muốn vỡ nứt ra.
"Công chúa người đừng tin mấy lời hai người đó nói."
"Phải đó công chúa, các ả chỉ cố tình trêu chọc người, li gián người và hoàng thượng người đừng tin lời bọn họ.

Hoàng thượng luôn quan tâm người."
"Quan tâm ta, quan tâm tại sao bây giờ còn chưa về?" Raika gân cổ rống lên, nàng sực nhớ tới gần cả nửa tháng nay Huyền Kỳ không có động tới nàng, chính là chán nàng rồi sao, hức hức.

Raika càng nghĩ càng thấy lời hai ả kia nói quá đúng, chật vật ôm ngực thở tới lợi hại.

Đám nô tì xúm nhau vuốt lưng vuốt ngực nàng.

Yến Thanh nói:
"Công chúa bình tĩnh đừng tức giận hại phụng thể, hay là để nô tì đi thám thính một chút xem có thật công chúa Tây Ly cô ta được hoàng thượng chọn thị tẩm."
Raika gật đầu nói không nổi nữa, mặt nàng ghen tức tới đỏ bừng.

Yến Thanh liền chóng tới Tây điện thám thính.
Rất nhanh cũng liền quay về mang theo vẻ mặt âm trầm kể hết sự việc với Raika.
Yến Thanh nhìn thấy công chúa Tây Ly đang tắm rửa trong một cái bồn rải đầy hoa hồng, còn luôn miệng nhắc nhở bọn nô tì chuẩn bị y phục thật đẹp thật lộng lẫy cho ả để đêm nay hầu hạ hoàng thượng, hút lấy hồn phách của người, còn sức nước hoa thơm phứt khiến người mê mệt quên lối về.
"Công chúa Tây Ly khỏa thân dưới bồn tắm quả thật rất khêu gợi, thân hình nàng ta vừa trắng vừa mịn lại vẫn còn trinh tiết thủ thân như ngọc.

Chủ tử à có khi nào hoàng thượng sẽ thật sự động lòng say mê với ả ta không, chúng ta phải làm sao bây giờ chủ tử." Yến Thanh tường tận sự thật còn cuống quýt lên, vô tình càng làm Raika chết lặng thêm, cả người lạnh toát.
"Không được, ta phải tới đó ngăn cản bọn họ." Raika loạng choạng đứng dậy muốn tới tìm Tây Ly trước khi quá muộn.


Nàng không hình dung ra cảnh Huyền Kỳ lên giường cùng công chúa Tây Ly, lúc bọn họ vùi chôn trong nhau là như thế nào, nàng chắc chắn chịu không nổi, bạo phát mà chết.

Nàng giấc này nhận ra mình chiếm hữu đối phương nhiều bao nhiêu.
"Công chúa, chúng nô tì đi cùng người.

Hôm nay phải đánh cho con ả tiện nhân đó một trận mới được." Đám nô tì hùng hổ xắn tay áo lên, Raika chẳng phải đang khóc nàng nhất định sẽ cười.

Bọn nô tì của nàng cũng thật manh động a.
Mấy tiểu thái giám cùng kiệu gỗ đã ở ngay trước cửa, Raika bụng to ép buộc đi không nổi mới chịu ngồi kiệu, chứ không gian hẹp tù túng nàng rất không quen.
Cơ mà còn chưa lên kiệu đám thị vệ nhất đẳng đã từ trên mái vòm phóng xuống can ngăn, không cho nàng rời khỏi Thanh Phong cung, sợ nàng gặp nguy hiểm.
Ôi đậu, bọn thị vệ các ngươi ngồi mái nhà canh ta riết không thấy mệt sao?
Chau mày Raika biết bọn chúng chẳng hề nghe lệnh mình bèn rút trâm bạc cài tóc xuống kề cổ uy hiếp chúng.

Nói:
"Các ngươi không tránh ra ta liền tự sát, xem các ngươi ăn nói với hoàng thượng thế nào."
"Công chúa đừng làm vậy." Bốn nô tì cả kinh can ngăn.

Toán thị vệ sợ công chúa bị thương bèn thỏa hiệp cho nàng đi nhưng mà chúng đi theo nàng.

Kiệu khiêng được một đoạn, Liêm Trinh tinh quân đã từ trên mái điện phóng xuống chận đường.
"Công chúa Dạ Sương xin dừng bước."
Ôi đậu lại thêm một tên ngồi mái nhà, sao dạo này các ngươi thích ngồi mái nhà quá vậy.

Điều đầu tiên Raika nghĩ chính là thế, sau đó liền thấy nam nhân tuấn tú còn cầm theo bình rượu trên tay, cả người nồng nặc mùi rượu.

Biết ngay kẻ này đã say.

Úc Huyền Kỳ ngươi kết giao huynh đệ thế này sao, đúng là một con sâu rượu.
Kéo váy Raika cẩn thận bước xuống kiệu.


Yến Thanh vén rèm, các em còn lại đỡ phụ thân thể nặng nề tròn trĩnh của nàng.

Toán thị vệ biết đây là hoàng huynh của chủ thượng cũng chẳng ác ý, liền xem đối phương muốn nói gì.

Chỉ là Raika đã nhanh miệng nói trước.

Nàng ở ngay dưới xe chân trần chạm đất nhìn Liêm Trinh tinh quân, nói:
"Ma men ngươi còn không tránh đường đừng trách lão nương không khách khí."
Ma men? Liêm Trinh chợt nhớ tới Huyền Kỳ tiểu đệ kia trong lòng đau nhói, ngoài mặt thì cười, nói: "Raika ngươi về đi đêm hôm ra ngoài rất nguy hiểm."
Không biết hai vị tiểu sư muội kia của hắn lại đang bày trò gì thông đồng với Tây Ly công chúa.

Ngồi trên mái điện uống rượu trông người này kẻ nọ chạy tới chạy lui hắn chưa say mà muốn chóng cả mặt mày.

Tuy không ưa công chúa Dạ Sương nhưng hắn phải can ngăn, sợ nàng xảy ra chuyện gì tiểu đệ chắc chắn đau lòng tới chết.
"Nhưng ta phải tới Bắc điện, ta phải ngăn bọn họ.

Ngươi mau tránh ra đi nếu còn chậm trễ Huyền Kỳ sẽ lên giường cùng Tây Ly công chúa.

Ta sẽ không muốn sống.

Hu hu..." Raika nức nở, nếu nội đan còn nàng không ở đây giải thích cầu xin dư thừa với tên ma men này đâu.
Liêm Trinh chợt hiểu ra ý đồ của hai vị tiểu sư muội, e rằng tới Bắc điện tiểu cô nương ngây thơ này sẽ đi mà không có về.

Vì yêu tiểu đệ, hai vị tiểu sư muội này không từ thủ đoạn chuyện gì cũng dám làm ra.
Nhìn nữ tử đang khóc tới khổ sở, Liêm Trinh xót xa nói: "Úc đệ cùng Thừa tướng quân đến quân doanh rèn binh, có lẽ mai mới về kịp.

Làm gì có chuyện thị tẩm Tây Ly công chúa.

Dạ Sương công chúa vẫn là nên về đi."
"Giờ này còn rèn binh.

Ta lại không tin ngươi." Raika nói không tin nhưng vẫn nhớm tia hi vọng trong lòng.

Bất quá chân vẫn giậm tại chỗ không chịu đi.


Nhỡ đâu tên ma men này cũng thông đồng với Tây Ly công chúa hòng kéo dài thời gian của nàng thì sao.

Bị lừa dối ngược đãi quá nhiều giờ nàng khó mà tin tưởng nổi ai.

Chỉ tin vào bản thân mình mà thôi.
Liêm Trinh nhíu mày chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tức giận uống một ngụm rượu, muốn rời đi để mặc tiểu cô nương ngu ngốc này.
"Công chúa hay là chúng ta về trước đi." Đám nô tì khuyên can.

Đêm khuya gió lạnh, chúng thật sợ chủ tử nhiễm bệnh, sắp sanh tới nơi rồi nguy hiểm a.
"Ta không về, ta phải tới Bắc điện.

Ta muốn gặp Huyền Kỳ." Raika run rẩy lắc đầu, gió khuya lạnh làm môi nàng tím ngắt, ngay cả đôi chân trần cũng muốn nổi da gà.
"Raika!" Tiếng gọi ấm áp chợt nhiên vang lên giữa màn đêm như dòng suối nóng chảy vào cơ thể nàng.

Huyền Kỳ từ đâu xuất hiện hoàng bào ướt sương.

Raika mắt sáng rỡ chạy ào tới nhào vào trong lòng hắn òa khóc:
"Huyền Kỳ chàng đây rồi Huyền Kỳ, đừng bỏ thiếp, đừng bỏ thiếp.

Hu hu hu..."
"Raika, từ từ đừng khóc.

Nói ta nghe đã xảy ra chuyện gì?"
"Chàng...chàng ngủ cùng công chúa Tây Ly." Raika kích động quá nói không nổi.

Yến Thanh liền đỡ lời kể hết mọi sự tình.
Huyền Kỳ nghe xong tính quay sang đa tạ con ma men một tiếng, ma men đã không còn thấy đâu nữa rồi, chỉ còn gió lùa lạnh căm, tịch mịch.

Sợ Raika ngấm lạnh lại nhìn nàng đi chân trần.

Huyền Kỳ khổ sở bế bổng nàng lên đem vào trong phòng..

Bình Luận (0)
Comment