Quyết Không Để Em Ly Hôn

Chương 45


Thẩm Nhã Tịnh không để ý đến lời xin lỗi kia, cô giục bảo vệ:"Anh lại giúp tôi đỡ anh ấy đến bệnh viện.

Anh ấy bị thương rồi"
Bảo vệ cũng nhanh chóng dìu Tạ Mộc Lâm đến bệnh viện.

Bệnh viện Thịnh Thiên nằm sát trường nên quá trình đi lại không xa, Thẩm Nhã Tịnh nghĩ nên đưa anh đến bệnh viện là hợp lí hơn so với việc đến phòng y tế để kiểm tra kĩ càng tránh có gì bất trắc xảy ra
"Không sao, cũng may là bị lệch nhẹ một chút.

Thời gian này cậu ấy cần nghỉ ngơi, tránh vận động mạnh nếu không sẽ nguy hiểm.

Tôi gặp nhiều trường hợp như thế này rồi, nếu không cẩn thận thì bị nặng phải phẫu thuật.

Cậu Tạ may mắn đấy"
Thẩm Nhã Tịnh khẽ thở phào:"Cảm ơn bác sĩ"
Bác sĩ cười lắc đầu:"Cậu xem bạn gái cậu lo toáng cả lên.

Cố gắng bình phục sớm nhé"
"Bác sĩ, tôi không phải là...!"
"Được rồi, cô ở đây chăm sóc cậu ấy tôi có ca mổ phải đi trước"
Nói xong bác sĩ bỏ đi, giờ chỉ còn lại hai người họ
"Ông ấy không biết nên mới nói vậy, cô đừng để ý"
"Vâng, anh ổn chứ?"
"Ừ, đỡ hơn chút"

"Tôi thành thật xin lỗi, cũng cảm ơn anh nếu không có anh thì chắc bây giờ người nằm ở đây phải là tôi"
"Đừng khách sáo, chúng ta là đồng nghiệp cả.

Cô cũng đã giúp tôi rất nhiều"
"Tôi thì giúp gì được cho anh chứ, anh có cần tôi làm gì không?"
"Cô áy náy đấy à?"
"Tôi...!Tôi"
"Cô thì làm gì được cho tôi?"
"Tôi có thể làm được chỉ cần không vượt ngoài giới hạn cho phép là được"
"Nhưng mà tôi chưa biết nên cần cô làm gì cả, cô cũng đừng có áy náy quá.

Nếu có việc cần, tôi sẽ nhờ cô giúp"
Thẩm Nhã Tịnh đỡ Tạ Mộc Lâm nằm xuống, cô gót hoa quả cho anh.

Sau đó, cô bước ra khỏi phòng bệnh thì gặp người quen
"Thẩm tiểu thư?"
"Anh Thịnh?"
Thẩm Nhã Tịnh bất ngờ không nghĩ Thịnh Nam ở đây.

Trước đó cô chưa tìm hiểu kỹ về người này nhưng cô nghe bảo nhà anh ta có truyền thống về ngành y.

Xem ra anh ta là một bác sĩ.
"Sao cô lại ở đây?"
"À, đồng nghiệp của tôi vì tôi mà bị thương nên tôi đưa anh ấy đến bệnh viện"

"Đồng nghiệp của cô sao? Ở phòng nào vậy để tôi đến đó giúp.

Chắc cô cũng không biết nhưng bệnh viện này nhà tôi quản lí, nếu là người quen của cô thì tôi có thể giúp đỡ"
"Phòng 1012, thật ngại quá nhưng nếu có thể thì phiền anh chăm sóc anh ấy giúp tôi"
"Được, Thẩm tiểu thư đã nhờ vả thì tôi nào dám từ chối.

Vĩ Thành biết cô ở đây chứ?"
"Không, chắc giờ anh ấy đang bận việc.

Thôi tôi đi trước đây, hẹn gặp lại sau"
Thẩm Nhã Tịnh còn bận chưa xử lí nốt số việc của Ngô Hạ, cô phải quay về làm giúp chị ấy.

Sau khi cô rời đi, Thịnh Nam nhìn bóng lưng cô một hồi rồi nhíu mày lại.

Anh nhìn vào bệnh án rồi đi về phòng 1012.
"Chào anh, tôi là Thịnh Nam là bạn của cô Thẩm.

Cô ấy nhờ tôi đến chăm sóc anh"
"Chào anh, tôi là Tạ Mộc Lâm"
"Họ Tạ sao? Họ này hầu như rất hiếm gặp ở Nam Hà, hình như anh không phải là người ở đây?"
"Đúng vậy, tôi người Đông Xuyên"
Thịnh Nam im lặng một hồi
"Sao vậy?" Tạ Mộc Lâm hỏi
"Không có gì, chỉ là tôi có cảm giác như mình đã từng gặp anh trước đây"
"Vậy sao? Tôi cũng nghe nhiều người nói như thế, có vẻ gương mặt tôi quá phổ biến"
"Haha, anh Tạ thật biết nói đùa"
"Có vẻ mối quan hệ của anh và cô Thẩm rất thân thiết nên cô ấy mới có thể nhờ vả anh"
"Đúng vậy, cô ấy là người quan trọng của bạn tôi"
"Người quan trọng sao?"
Tạ Mộc Lâm nói rồi nhỏ giọng lại, anh nhìn chằm chằm Thịnh Nam.
Thịnh Nam thấy Tạ Mộc Lâm ăn nói rất đàng hoàng nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy người này có gì đó thần bí..

Bình Luận (0)
Comment