(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 549

Editor: Đào Tử

___________________________

Nơi cách khách sạn Azshara vài trăm mét, sân thượng một tòa nhà cao tầng.

Mặc dù toà cao tầng này không có hơn một trăm tầng như khách sạn Azshara, nhưng đứng ở mép sân thượng nhìn xuống người phía dưới cũng chỉ nhìn thấy một điểm đen nho nhỏ.

Người đàn ông mặc áo khoác kẻ sọc dựa vào lan can sân thượng, tay phải hời hợt nghịch bật lửa, dường như đang chờ người nào đó.

Y ẩn mình trong bóng tối, chỉ có ánh lửa của chiếc bật lửa xuất hiện giây lát mới có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt của y.

Đó là một nam tính tướng mạo vô cùng ưu tú, có thể xưng hoàn mỹ.

Qua hồi lâu, cầu thang sân thượng truyền đến chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần.

Kẹt kẹt, cửa nặng nề bị mở ra, một thanh niên nửa tuấn tú như Phan An nửa xấu như lệ quỷ đi tới.

Đúng như dự đoán, người này là Cố Thiều lấy cớ "Có việc rời đi".

Cố Thiều đi đến sân thượng nhìn quanh hai bên một vòng, nhìn thấy người đàn ông dựa vào lan can, cất bước tiến lên.

Hai người cách ba bốn mét, Cố Thiều dừng bước lại.

"Rời nhà mới bao lâu, ngay cả lễ giáo gặp trưởng bối nên chào hỏi cũng mất?"

Người đàn ông mặc áo khoác kẻ sọc ngồi dậy, thuận thế thu hồi bật lửa trong tay.

Y nói chuyện hơi gắt, nhưng cẩn thận nghe giọng điệu lại lộ ra mấy phần thân mật kèm quen thuộc với Cố Thiều.

Rất hiển nhiên, y và Cố Thiều có quen biết.

Cố Thiều cũng không giải thích, cúi đầu gọi một tiếng: "Chú hai."

"Hừ, con còn nhớ à, chú ngỡ là con quên rồi."

Người đàn ông ngồi trên bệ bê tông bên cạnh lan can, nhìn thoáng qua vị trí bên người.




Cố Thiều tiến đến ngồi xuống bên cạnh.

"Chú hai lại phát bệnh?"

Trông còn khá nghiêm trọng, anh ta hiếm khi thấy Cố Thánh sẽ có thời điểm nghiêm khắc khắt khe như thế.

Nghĩ lại chắc là bệnh di truyền của gia tộc ảnh hưởng.

Cố Thánh hơi nghiêng đầu nhìn cháu trai cả: "Trước đó không lâu vừa tái phát, hiện tại đã hòa hoãn."

"Chú hai... Sao lại ở khách sạn đó?"

Cố Thánh không trả lời mà hỏi lại: "Sao đây, tổ chức con gia nhập giao cho con nhiệm vụ ám sát chú?"

Cố Thiều không ngừng lắc đầu.

"Chú hai, chú cũng biết quân Tự do không phải làm chuyện này."

Cố Thánh xùy một tiếng.

"Ngây thơ."

Không biết là nói quân Tự do ngây thơ hay là nói ý nghĩ của Cố Thiều ngây thơ.

Đúng vậy, từ đoạn đối thoại trên liền có thể biết Cố Thiều là con trưởng dòng chính Cố gia, cũng là ma bệnh không biết chết chưa nhiều năm chưa từng lộ diện trong truyền thuyết.

Bởi vì Cố Thiều "Thân thể không tốt", bên ngoài đều ngầm thừa nhận Cố Vận mới là người nối nghiệp đời tiếp theo.

Trừ Cố Thánh cùng vài thân tín của Cố Thánh, không ai biết vị đại thiếu gia này không chỉ thân thể vô cùng tốt, năng lực cải tạo mạnh, còn gia nhập vào thế lực đối địch với bảy đại gia tộc là quân Tự do.

Nhưng vị đại thiếu gia ấy không phải đi làm gián điệp, mà là thật lòng gia nhập vào trong đó.

Cố Thiều bất đắc dĩ nói: "Dù cho có nhiệm vụ như vậy thật, tỉ lệ thất bại cao tới trăm phần trăm, không có ai ghét bỏ mình sống lâu."

Cố Thánh rất hưởng thụ, ngoài miệng vẫn không buông tha.

"Hiện tại biết nịnh hót?"

Cố Thiều: "..."

_(:з)∠)_

Hôm nay không hiểu sao lửa giận của chú hai hơi lớn nha, xem ra phát bệnh khá nghiêm trọng.

Cố Thánh hỏi cháu trai.

"Nhìn bộ dáng của con, con sống bên ngoài không tốt lắm, không cân nhắc về nhà thật?"

Cố Thiều lắc đầu cự tuyệt.

"Còn không chịu trở về, thế nào, con ở quân Tự do tìm được đường mình muốn đi rồi?"

Liên quan tới chuyện vì sao đại thiếu gia dòng chính Cố gia không ở nhà kế thừa gia nghiệp lại chạy đi gia nhập quân Tự do, chuyện cũ năm xưa có chút nhiều.

Suy cho cùng vẫn là tư tưởng của Cố Thiều không giống những người khác lắm, khả năng đồng cảm với người khác của anh ta quá mạnh, luôn bị việc bất hạnh ảnh hưởng, tiếp theo sinh ra lòng đồng tình.




Điểm ấy, Cố nhị gia vô cùng rõ ràng.

Trong mắt cháu trai, gia tộc cho mình hết thảy chính là kẻ cầm đầu chế tạo tội ác.

Anh ta không thể nào yên tâm thoải mái hưởng thụ đặc quyền xuất thân mang tới, học tập tiền bối, sống mơ màng từ năm này qua tháng nọ.

Tuổi nhỏ Cố Thiều từng hỏi cha mình.

Vì sao khu ổ chuột, khu bình thường và khu nhà giàu khác biệt lớn như vậy?

Những người kia làm gì sai sao?

Cha trách cứ anh ta nghĩ nhiều.

Anh ta sinh ra chính là con trai trưởng Cố gia, con cưng của trời, từ nguồn gốc huyết thống đã khác những người đê tiện kia.

【... Những người đó không xứng được gọi là người giống như chúng ta, bọn họ chính là súc sinh... 】

Không biết là ai đã nói lời này với anh ta, Cố Thiều không nhớ ra tướng mạo người nói chuyện, lại thầm nhớ kỹ giọng điệu khinh miệt của người đó.

Cố Thiều lại hỏi.

【 Nếu như tôi không phải sinh ra ở Cố gia, mà là người bình thường... 】

Người kia liền cười lạnh trào phúng: 【 Vậy cậu chính là dân đen thấp hèn nhất, loại tôi bắn một phát chết tươi... 】

Cố Thiều nghe không sinh ra may mắn, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Anh ta không phải may mắn, anh ta là người may mắn sống sót.

Người bên cạnh đều hưởng thụ đặc quyền xuất thân cho, ngay cả em trai bảy tám tuổi cũng từng nổi giận đánh chết hầu gái trong nhà, dùng một loại thủ đoạn cực kì tàn nhẫn, kinh khủng để tử vong trở nên dài dằng dặc. Tất cả mọi người không cảm thấy sai chỗ nào, chỉ có Cố Thiều bị dọa đến ngu ngơ tại chỗ không còn dám thân cận đứa em trai này nữa --

Rõ ràng em trai làm sai!

Nhưng cha không những không trách cứ, uốn nắn, ngược lại bạc tình nói hầu gái không có mắt.

Anh ta từng gặp cha ôm hầu gái ấy, nói cô ta là đáng yêu ngọt ngào, đã từng gặp bọn họ quần áo không chỉnh tề...

Chú hai nói cho anh ta biết, cha anh ta có quan hệ nam nữ không đúng mực với hầu gái, nhà gái đại khái là tiểu N không biết xếp thứ mấy.

Hai người có quan hệ thân thể.

Nhưng thời điểm cô ta bị em trai nổi giận đánh chết, anh ta không nhìn thấy chút tình cảm dư thừa nào từ trong mắt cha...

Lạnh lùng trống rỗng.

Khi anh ta nghi hoặc chất vấn, hai người lại dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn anh ta.

Anh ta làm sai sao?

Anh ta đã nói sai sao?

Chỉ có chú hai trong nhà nói với anh ta không có.



【 Nhóc con, con là điều hiếm có trong Cố gia, người bình thường hiếm hoi. 】

Chú hai có thể hiểu được bàng hoàng và bí mật trong lòng mà anh ta giấu kín không muốn ai biết, để Cố Thiều có loại cảm giác an tâm gặp được người hiểu mình.

Sau này cha đột ngột qua đời, chú hai lên nắm quyền, không ít người cũng hoài nghi là chú hai động tay động chân.

Dù cho em trai Cố Vận không chỉ một lần suy đoán chú hai có vấn đề, Cố Thiều cũng chưa từng hoài nghi.

Chú hai khác những người còn lại trong Cố gia.

Một ngày, anh ta nhìn thấy tin tức có liên quan đến quân Tự do, trong lòng bị tác động, phảng phất người đang lạc đường vui sướng khi loáng thoáng thấy được biển báo chỉ dẫn.

Cố Thiều điên cuồng sưu tập nội dung liên quan đến quân Tự do, càng xem càng cảm thấy mình nên đến quân Tự do...

Thế là, cậu nhóc đại thiếu gia nhà họ Cố liền chạy tới trước mặt chú hai nói muốn gia nhập quân Tự do.

"Con muốn đi làm nằm vùng?"

Cố Thiều lắc đầu: "Không phải, con muốn chân chính gia nhập vào đó."

Chú hai ngạc nhiên trong giây lát.

"... Sau đó... Đối kháng với nhà mình?"

Cố Thiều nói: "Không phải, con muốn trợ giúp bọn họ chân chính giành được quyền lợi mưu sinh. Chú hai, bọn họ vừa ra đời chính là người bình thường hoặc là ở khu ổ chuột, đây không phải lỗi của bọn họ. Người vốn không ai gì cả, tại sao phải chịu đày đọa như vậy cả đời?"

Anh ta nghĩ sẽ bị chú hai túm lại đánh một trận tơi bời.

Dù sao, cháu trai mắc hội chứng tuổi dậy thì trông hơi hề hề.

Kết quả chú hai lại cho phép anh ta đi quân Tự do, cũng chưa từng hỏi anh ta sống ở nơi đó thế nào, không thám thính tin tức, hoàn toàn bỏ mặc tự do.

Chỉ có lần này là chủ động liên hệ cùng anh ta, nhìn cũng giống là hỏi han chuyện trò, thuận tiện gắn kết tình cảm chú cháu.

Cố Thiều: "..."

Nếu như chú hai đừng tức giận đến vậy, vậy thì hoàn mỹ.

Bình Luận (0)
Comment