(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 471

Editor: Đào Tử

_____________________________

Không chỉ Lê Thù không coi trọng hoà đàm, ngay cả đảng lặn nước của mấy người Bùi Diệp cũng không coi trọng.

Lăng Triều tức giận đến dùng meme oanh tạc nhóm, spam màn hình nhìn mà đau mắt.

"Hoà đàm? Đàm cái rắm."

Lang Hạo nhắc nhở: "Quân tử không nói từ thô bỉ."

Dừng một chút, cậu ta lại gửi voice chat, sau đó nhanh chóng thu hồi.

"Ngay cả cái rắm cũng không đàm với bọn họ, đánh là được rồi."

Mọi người thấy nhắc nhở "Lang Hạo thu hồi tin nhắn" rơi vào trầm tư.

Bùi Diệp đứng trên đầu gió ngậm điếu thuốc, mùi thuốc lá nhàn nhạt bay vào chóp mũi thiếu niên, cô nói: "Hòa đàm để Triều Hạ dưỡng hơi nghĩ rất đơn giản, gây sự thôi, khiến Diêm Hỏa La hận Triều Hạ thấu xương, đến không thèm nhìn cái lựa chọn hoà đàm này, là chúng ta đã thành công."

Mắt Lăng Triều sáng lên, biện pháp này đơn giản thô bạo lại hữu hiệu.

Không chỉ có thể bỏ đi giấc mộng ngàn thuở của "Phái hoà đàm", còn có thể kiến công lập nghiệp, tên lưu sử sách.

Thiếu niên áo đỏ nghĩ đến đã cảm thấy kích động, phảng phất lồng ngực dấy lên một ngọn lửa cháy bỏng.

"Bùi tiên sinh nói đúng, chúng ta nên làm như vậy!"

Bùi Diệp vứt tàn thuốc trên mặt đất, rồi dùng mũi chân giẫm tắt, lần nữa xoay người lên lưng ngựa.

Cô dùng roi vòng ngựa về phía hai người Lang Hạo nói: "Thừa dịp khí thế tràn đầy, tiếp tục lên đường đi."

Thiếu niên áo đỏ tinh thần sung mãn lập tức gào khóc, rất giống nụ hoa héo rũ, ủ rũ cúi đầu.

Một nhóm ba người nhanh chóng tới gần biên giới hai nước giao chiến.

Vì tránh bại lộ thân phận, dứt khoát ngụy trang thành ba huynh muội chạy nạn, chiến mã cũng bán đi đổi thành xe ngựa cũ nát, dọc đường không gặp binh sĩ Diêm Hỏa La kiểm tra, ngược lại nhìn thấy không ít thi thể hư thối, phần lớn đều là bách tính áo rách quần manh, gầy trơ cả xương chạy nạn.

"Những người này ngay cả y phục tử thi cũng bị lấy sạch sẽ... Tốt xấu chừa cho người ta chút thể diện sau khi chết chứ..."

Lăng Triều và Lang Hạo ngồi bên ngoài lái xe đi đường, thỉnh thoảng có ánh mắt không có ý tốt ý lướt qua xe ngựa, phảng phất dò xét một con dê béo. ngay từ đầu hai người Lăng Triều còn ngây thơ, sẽ mềm lòng dừng xe ngựa, chia chút lương khô cho nạn dân ăn xin, nhưng khi bọn họ phát hiện nạn dân khác đều tụ lại muốn trắng trợn cướp đoạt, không thể không động roi với nạn dân, dọa toàn bộ lùi lại, mình cũng bị dọa mình đầy mồ hôi.

Mặt ngoài Bùi Diệp là nhỏ tuổi nhất trong ba người, cũng là phản ứng bình tĩnh nhất.

Bất luận là nạn dân tụ lại trắng trợn cướp đoạt hay là lột y phục từ tử thi, dường như cũng không cách nào khiến cô đồng cảm.

"Cậu cảm thấy người chết quan trọng hay là người sống quan trọng?"

Lăng Triều nói: "Cái này, cái này... Người chết không thể sống lại, dĩ nhiên là người sống quan trọng hơn một chút."

Bùi Diệp lại nói: "Cho nên đừng bận tâm thể diện người chết."

Quần áo trên thân người sống còn không thể chống lạnh, bọn họ lột quần áo tử thi ven đường có vấn đề gì không?

Lăng Triều nhíu mày.

Tuy là đạo lý này, nhưng nghĩ tới thảm trạng thi hài ven đường không người lĩnh, cậu ta vẫn có chút thổn thức và khó chịu.

Nếu như có thể tạo nên thịnh thế thái bình thì tốt biết bao, bách tính đều có thể sống ấm no yên ổn, cũng sẽ không có thảm trạng như vậy.

Chí ít --

Chí ít dạng cực khổ này đừng giáng trên thân Triều Hạ, đừng để con dân Triều Hạ gánh chịu.

Ánh mắt Bùi Diệp bình tĩnh đạm mạc rơi về phía chân trời.

Cô nói: "Cậu còn trẻ, đây là thế yếu cũng là ưu thế của cậu, cậu có rất nhiều thời gian đi sáng tạo cục diện tốt hơn."

Lang Hạo nghe thầm giật mình.

Lăng Triều lại không hiểu thâm ý trong đó.

Cậu ta vừa lái xe vừa cười nói: "Đương nhiên ta sẽ làm được."

Lại sắp qua hai ngày, rốt cuộc đến mục đích Lê Thù định ra.

Hai người Lăng Triều mệt mỏi bộ xương như muốn rã, làn da cũng đen không chỉ một độ, trông càng thêm gầy gò.

Nhưng tinh thần bọn họ vô cùng tốt, hận không thể bẻ khớp tay xoay cổ đánh nhau với xe quân nhu của Diêm Hỏa La.

Bùi Diệp lặng lẽ lấy một hộp pháo lớn từ tay áo ra.

Hai người: "..."

Lăng Triều không nhịn được xỉa xói: "Mấy thứ quỷ đó làm sao cất vào tay áo, ngụy trang của cô thật quá vô ý rồi."

Phiên dịch một chút chính là cởi quần đánh rắm đi, vẽ vời thêm chuyện.

Lăng Triều bị đám lá trúc của Bùi Diệp ngược nhiều năm như vậy, đã sớm biết Bùi Diệp không phải phàm nhân rồi.

Người có thể để lá trúc làm việc, biết chút thủ đoạn lấy vật từ không trung, tụ lý càn khôn kỳ quái lắm sao?

Không kỳ quái chút nào.

Nhưng điều Lăng Triều không thể nhịn chính là Bùi Diệp thích lấy đủ loại đồ ăn vặt đồ chơi nhỏ từ tay áo ra.

Lang Hạo cũng nói: "Hai ta không mù."

Trước mắt cũng chỉ thấy Vinh vương mù lòa, thủ đoạn lừa gạt người của Bùi Diệp cũng chỉ lừa gạt được Vinh vương.

Bùi Diệp ngay thẳng nói: "Mấy đứa nhóc các cậu biết cái gì, lấy vật từ tay áo là lấy vật từ tay áo, không thì tay áo càn khôn từ đâu ra."

Không phải cô nhất định phải lấy ra từ tay áo lừa gạt người đâu nhe.

Lời nói vô cùng nghĩa chính từ nghiêm, hai người Lăng Triều suýt nữa tin.

"Vậy thứ đỏ chói này là cái gì?"

Lăng Triều ôm lấy hộp pháo đỏ chót, ngửi ngửi, thấy một ít mùi lưu huỳnh.

Bùi Diệp nói: "Pháo, nhóm lửa sẽ vang lốp bốp, để chúc mừng vui tai."

Pháo?

Lăng Triều từng chơi pháo, nhưng pháo và pháo trong nhóm chat hoàn toàn khác biệt.

Pháo cốt yếu là ở cây trúc mà không phải thuốc nổ.

"Ta có thể chơi không?"

Lăng Triều lập tức quên cái khác, ôm pháo không buông tay.

Bùi Diệp tức giận nói: "Làm xong trận pháo này, rồi để cậu và Quý Thương tùy tiện chơi được chưa."

Lang Hạo: "..."

"Chỉ dùng pháo dọa người loạn trận cước của bọn họ?"

Lang Hạo nhìn Bùi Diệp chuyển ra từng hộp từng hộp pháo lớn, chợt cảm thấy xác suất thành công của kế hoạch bị chém ngang lưng.

Bùi Diệp nói: "Đương nhiên không chỉ thế, nếu như thời gian chúng ta đủ nhiều, chúng ta có thể sắp xếp đủ trâu ngựa, để bọn chúng chở vật dễ cháy dễ bắt lửa xung kích đội quân nhu của Diêm Hỏa La. Không cần quá nhiều, khoảng một ngàn là đủ. Nhưng chúng ta chỉ có ba người, cũng không kiếm ra nhiều trâu ngựa như vậy, kế hoạch này không thể được. Người ít cũng có chỗ tốt của người ít, hành động của chúng ta không dễ bại lộ."

Cô dùng ngón tay dài chỉ đống pháo lớn.

"Ba người, đủ rồi. Pháo cũng đủ vang dội, bỗng nhiên nổ bên chân, tiếng đó có thể dọa trái tim đập loạn nhịp. Đừng nói phu vận lương, cho dù là binh sĩ cũng sẽ không phản ứng kịp. Lúc này lại dấy lên lửa lớn, mục đích đốt lương liền đạt được."

Lang Hạo cau mày nói: "Những cây pháo này có thể đốt toàn bộ lương thảo thật?"

Bùi Diệp nói: "Tất nhiên không phải dựa vào chúng nó không."

Nói rồi, cô lại giống như dọn nhà móc ra thùng lớn màu trắng cao nửa người, chất lỏng trong thùng hơi gay mũi, màu hơi vàng.

"Những cái này là gì?"

Bùi Diệp cười nói: "Dầu đó, một thứ chỉ một chút ít là có thể cháy."

Lang Hạo nói: "Một chút là có thể cháy sao? Ngửi mùi không nặng, so với dầu đen dùng tốt hơn nhiều."

Dầu đen màu hỗn tạp, sắc trời hơi sáng dễ bị nhìn thấy, mùi cũng không thể che giấu.

Dầu Bùi Diệp xách ra dùng tốt, không quá dễ bị địch nhân phát hiện.

Lăng Triều hỏi một vấn đề ngu xuẩn.

"Lê quân sư đánh giá ba con đường, ba cái đều có khả năng. Chúng ta cũng không chắc bọn họ đi đường nào, nếu không đi nơi này thì sao?"

Sắp đặt của bọn họ chẳng phải uổng phí rồi?

Bùi Diệp mắt trợn trắng nói: "Nếu bọn họ không đi nơi này, đến mai chúng ta đốt pháo một ngày."

Lăng Triều nghe vô thức run lên.

Bùi Diệp lại bổ sung: "Xé xiêm y của cậu để dẫn lửa."

Lăng Triều lập tức ngậm miệng, thuận tiện nắm chặt cổ áo.

"Hành động đi, bọn họ sẽ tới."

Luận thực lực sưu tập tình báo, không ai sánh bằng cô.

Hai người Lăng Triều theo lời làm theo.

Con đường vận chuyển quân nhu vận lương không phải là đường cái mà là đường bùn đất đá vụn.

Loại đường này không giống đường xi măng đường nhựa hiện đại, chớ nói một hai năm không quản lý, một hai tháng không quản lý sẽ mọc đầy cỏ dại.

Mọi người cũng sẽ không phí sức làm cỏ, chỉ cần đường có thể đi là được.

Cái này cũng cực kỳ dung túng cho hành động của ba người, bọn họ có thể giấu pháo ở trong bụi cỏ dại, mượn cỏ dại rậm rạp che giấu bị pháo gói trong giấy đỏ, lại xâu chuỗi pháo kíp nổ. Cuối cùng thì là đổ dầu xuống, lại trải một dây kíp nổ vô cùng dài...

Đợi bọn họ làm xong, lưng đã ê ẩm sưng đến không thẳng lên được.

Lăng Triều cắn răng nói: "Lần này nếu không thể đốt rụi lương của bọn họ, vậy thật có lỗi với vất vả hôm nay của ta."

Lang Hạo đây bụi đất ngồi dưới đất ăn lương khô, liếc nhìn lá trúc vây quanh Bùi Diệp.

"Bùi tiên sinh có bực bản lĩnh này, rải đậu thành binh cũng không thành vấn đề? Vì sao..."

Vì sao không làm thuật pháp giết sạch địch nhân, ngược lại lựa chọn dạng biện pháp ngu ngốc phí sức này?

Bùi Diệp nói: "Hợp Trọng đã nói với ta, đánh trận là vì giải quyết mâu thuẫn. Dù ta có thể sử dụng biện pháp rải đậu thành binh tàn sát sạch sẽ đại quân Diêm Hỏa La, nhưng những mâu thuẫn phe phái phân liệt ở Triều Hạ có thể biến mất? Sẽ không! Có thể chân chính giải quyết mâu thuẫn phàm nhân, vẫn phải dựa vào thủ đoạn phàm nhân. Nhiều lắm là ta giúp các cậu mở cửa sau một chút, để ta tự mình ra tay thì không được, đây là vấn đề nguyên tắc."

Lăng Triều hỏi cô.

"Những pháo và dầu này, cũng có thể tính là thủ đoạn phàm nhân?"

Bùi Diệp chắc chắn nói: "Đúng, tương lai phàm nhân có thể làm được."

Ba người đầy bụi đất ăn một bữa cơm đơn giản, trốn ở chỗ bí mật quan sát động tĩnh bên này.

Cho tới gần hoàng hôn, lá trúc mới gửi cảnh báo.

"Đến rồi đến rồi!"

Lăng Triều lập tức lên tinh thần, ánh mắt nhìn chằm chằm kíp nổ đồng thời nắm chặt vũ khí giắt bên hông, hô hấp và nhịp tim đều hơi có vẻ gấp rút.

"Gấp cái gì..."

Bùi Diệp ngậm điếu thuốc trong miệng lầm bầm.

"Đợi đại bộ đội bọn họ tới rồi nói, hiện tại cũng chỉ có hai ba con mèo con."

Hai người Lăng Triều lại kiềm chế nhịp tim đập loạn cào cào đợi hồi lâu, rốt cuộc đợi đến xe quân nhu tới gần.

Đến một bước này, bọn họ khẩn trương đến ngừng thở, sợ tiếng hít thở lớn sẽ bị địch nhân phát hiện.

"Bùi tiên sinh, cô nói xem bọn họ có phát hiện pháo và dầu không?"

Bùi Diệp ngậm điếu thuốc, ngồi xổm trong bụi cỏ nhìn phía dưới.

"Cái này khó nói, nhưng phát hiện thì sao?"

Pháo chưa từng thấy, dầu không dễ phát giác, dù là phát hiện có dị thường cũng không nghĩ ra công dụng của bọn chúng, nhiều lắm là nêu cao cảnh giác.

Hai ngón tay Bùi Diệp kẹp mẩu thuốc lá còn chưa cháy hết.

"Ta đột nhiên nhớ tới một câu, có lẽ có thể làm dịu khẩn trương của các cậu."

Lăng Triều nắm vuốt cái bật lửa, ngón tay đều đang run rẩy nhỏ giọng hỏi cô.

"Lời gì?"

"Một cô gái chân chính, sẽ không quay đầu lại nhìn vụ nổ."

Nói rồi, tay cô búng một cái.

Mẩu thuốc lá mang ngọn lửa ấy bật ra một vòng cung trên không trung, chuẩn xác rơi vào bộ phận kíp nổ được bôi dầu.

"Đón giao thừa nào."

Cô cười khẽ.

_______________________

Đào: Tới đoạn này bỗng nhớ thiếu niên Địch Tiếu Phương từng bị sốc tâm lý y chang vậy...

Người sống luôn luôn quan trọng hơn người chết, người chết đã chết, nhưng người sống còn phải sống. Trước khi đệ có năng lực giúp bọn họ khỏi cơn đói khát, đừng bao giờ chỉ trích hành vi của bọn họ, cũng đừng can thiệp. Trừ phi -- Đệ có dũng khí hy sinh như Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, lấy thân thay. Tiếu Phương, bọn họ phải sống sót...

Bình Luận (0)
Comment