(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 251

Editor: Đào Tử

_____________________________

Hướng Thụy Quân trở về từ tận thế năm năm, cô nhớ kỹ "Tiểu Tú" là đứa siêu cấp mập mạp, không chỉ béo còn chết sớm.

Cô không chú ý bề ngoài Bùi Diệp biến hóa, nhưng Liễu Diệp Tiên khác biệt.

Liễu Diệp Tiên nhìn tận mắt bạn cùng phòng vì giảm béo, bớt ăn mua mai tử đắt đỏ giảm béo, còn bị mai tử kia làm hại tiêu chảy đến mất nước.

"Tiểu Tú" trước tận thế vẫn là ba tầng cằm tiêu chuẩn, gương mặt vừa lớn vừa tròn, không ngờ qua một tuần liền gầy ra hình dáng cằm.

"Mình nhớ vài ngày trước cằm cậu vẫn toàn thịt." Liễu Diệp Tiên dùng ngón tay khẽ bóp cằm Bùi Diệp, thịt mỡ vẫn có, nhưng không tính nhiều, "Mấy ngày nay chỉ lo đào mệnh, mình quên chú ý tới luôn..."

Béo cũng có phong vận của béo, nội tình ngũ quan của "Tiểu Tú" quá cứng, thuộc về mỹ nhân phôi thuần nhiên, hiện tại gầy xuống càng đáng chú ý.

Bùi Diệp vỗ nhẹ cánh tay tác quái của Liễu Diệp Tiên.

"Thanh Long đều biết nói tiếng người, trên đời này còn có cái gì không có khả năng?"

Bớt thấy quái lạ!

Cô thầm ngắt thịt trên hông mình.

Trước kia bụng hai ba ngấn chỉ còn lại một vòng nhỏ.

Một thân thịt mỡ thân thương làm bạn cô thật không nỡ để bọn nó rời đi.

"Mình chẳng qua là cảm thấy Tiểu Tú gầy xuống rất đẹp."

"Cái từ 'Xinh đẹp' đối với phái nữ bây giờ không phải lời khen tốt đẹp gì."

Hướng Thụy Quân cần cù cố gắng, trời chưa sáng liền đi ra ngoài luyện đao, lúc này đầu đầy mồ hôi vừa trở về.

Vừa về đến đã nghe đoạn đối thoại này.

Phản bác tinh phụ thân cô giội cho Liễu Diệp Tiên chậu nước lạnh.

Tại tận thế, ưu thế và lợi ích vẻ ngoài xinh đẹp mang đến kém xa nó hấp dẫn ngấp nghé và tổn thương.

"Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có. Chúng ta không thể bởi vì hoàn cảnh bên ngoài mà phủ định theo đuổi yêu thích đối với sự vật tốt đẹp, Tiểu Tú thật đẹp, Thụy Quân cũng xinh đẹp quá cơ." Bằng thực lực của hai người này, ngoại nhân đòi ngấp nghé cũng không có tư cách, "Thụy Quân, em thấy chị nói có đúng không?"

Hướng Thụy Quân run lập cập.

"Làm nũng với Tề Thiên Thạc đi, chị đừng buồn nôn đến tôi."

Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới Liễu Diệp Tiên sẽ dùng giọng dẹo như thế nói chuyện với mình.

Nổi da gà rớt một nhúm!

Nằm cũng trúng đạn Tề Thiên Thạc: "? ? ?"

Một nhóm bốn người ăn xong điểm tâm, chín giờ rưỡi mới rời khỏi phòng thuê, trên đường hội hợp cùng Thanh Long.

"Sao anh cũng tại?"

Bên người Thanh Long thêm một người ngoài dự liệu--

Tuân Minh Viễn!

"Tôi nhận chỉ lệnh thượng cấp, đảm nhiệm người giám hộ lâm thời của Thanh Long, tiểu đội lúc trước lại có những nhiệm vụ khác cần chấp hành, cho nên khoảng thời gian này tôi sẽ cùng Thanh Long chung chỗ hành động." Tuân Minh Viễn cũng không giấu diếm, hắn thẳng thắn nói, "Thanh Long gia nhập các cô, tôi cũng sẽ lấy thân phận thành viên lâm thời đi theo."

"Lấy thân phận thành viên lâm thời gia nhập chúng tôi?"

Tuân Minh Viễn gật đầu.

"Đúng vậy, nếu cô đồng ý."

Bùi Diệp thờ ơ nhún vai.

"Được thôi, tôi không có ý kiến, những người khác thì sao?"

Tuân Minh Viễn là dị năng giả thuộc tính kim cực kì hiếm có, sức chiến đấu cực mạnh.

Sự gia nhập của hắn tương đương cho tiểu đội thêm một tay chân cường đại, không gây cản trở.

Tề Thiên Thạc và Liễu Diệp Tiên tuần tự lắc đầu nói không ý kiến.

Hướng Thụy Quân cuối cùng tỏ thái độ.

"Tôi cũng không có ý kiến..."

Đáy lòng loạn giống như một sợi dây thắt nút.

Cô cho là mình và Tuân Minh Viễn không còn dịp gặp nhau...

Bước phát triển trước mắt làm đầu óc cô trống không, suýt nữa đã quên hai chữ tỉnh táo.

Ánh mắt Tuân Minh Viễn rơi vào trên người Hướng Thụy Quân mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

Hắn trông thô kệch, kì thực rất thận trọng.

Liên hệ với bọn người Bùi Diệp, tính toán đâu ra đấy mới ba lần.

Ba lần này đầy đủ để hắn chú ý tới Hướng Thụy Quân --

Bởi vì phản ứng của Hướng Thụy Quân đối với hắn là đặc thù nhất.

Bùi Diệp lên tiếng đánh gãy mạch suy nghĩ của Tuân Minh Viễn.

"Chúng ta đổi danh sách thành viên đội ngũ một chút rồi đi nhận nhiệm vụ. Thái Hạo, giúp tôi tìm thành trấn mật độ người sống sót và Zombie đều cao."

Rất nhanh Thái Hạo trả lời.

"Mục tiêu chọn định hoàn tất."

"Quy hoạch tuyến đường."

Thái Hạo trả lời, "Quy hoạch tuyến đường hoàn tất."

Có trí tuệ nhân tạo phụ trợ đúng là thoải mái, bọn họ không cần chạy tán loạn như ruồi mất đầu, hiệu suất cứu viện rất thấp.

Tiểu đội "Ngày hôm nay ra ngoài là ngày Zombie" từ trước quy mô bốn người, mở rộng đến năm người một cẩu.

Xe việt dã có thể ngồi năm người, nhét không vừa Thanh Long.

Nó bị cho ngồi trên đỉnh xe.

"Chị thật lo lắng chú mày áp trần xe sập xuống."

Hướng Thụy Quân lo lắng Thanh Long mông lớn sẽ ngồi lún trần xe.

Thời điểm nó leo đi lên, toàn bộ thân xe đều chìm hai phần.

Thanh Long bất mãn nhe răng với Hướng Thụy Quân.

"Nó đợi tại trần xe không có việc gì?"

Tuân Minh Viễn rất hoài nghi.

Đợi tại trần xe liền mang ý nghĩa thiếu một tầng thân xe bảo hộ.

Nếu xe việt dã bị Zombie vây quanh, Thanh Long rất nguy hiểm.

Bùi Diệp nói, "Không việc gì, tôi có chừng mực."

Cô có chừng mực chính là móc ra một trăm linh tám con người giấy nhỏ, để Thanh Long làm bảo mẫu cho người giấy nhỏ.

"Trông chừng bọn nó, thiếu một con chị tìm chú bồi thường."

Thanh Long ngồi xổm ở trần xe không nhúc nhích.

Một trăm linh tám con người giấy nhỏ mặc trang phục phòng hộ túi rác nắm lấy lông nó nhảy dây, cười toe toét, nhảy nhảy nhót nhót.

Tuân Minh Viễn: "..."

Quá khi dễ cẩu!

Nửa giờ sau --

Ý nghĩ Tuân Minh Viễn sửa lại.

Quá khi dễ Zombie!

Động tác Zombie chậm chạp, phản ứng trì độn, gần như làm bia ngắm di động để người đánh.

Rõ ràng cố gắng tre già măng mọc như vậy, vẫn như cũ không thể dựa vào gần xe việt dã, đánh gục một tên con khác đến.

Một trăm linh tám con người giấy nhỏ xách theo thùng rác nhặt xác khắp nơi.

"Các người... Đều cứu người như thế?"

Một đường bạo lực mở đường dọn Zombie, lại lấy biện pháp đặc thù hấp dẫn lực chú ý của Zombie, tranh thủ cơ hội chạy trốn cho người sống sót.

Không mất nhiều công sức đã tích lũy đoàn đội quy mô mấy trăm người.

Khoảng một giờ chiều, Bùi Diệp mấy người đã cứu mấy trăm người sống sót, thuận tay quét một cái siêu thị vật tư dự trữ phong phú.

Một bộ phận vật tư phân cho người sống sót, còn lại bộ phận giao nhiệm vụ.

"Thừa dịp tâm tình tôi tốt, cậu có vấn đề gì cứ hỏi."

Bùi Diệp uống một thanh dịch dinh dưỡng vị đất sét dẻo, ăn nửa chiếc bánh mì, một chai Sprite mới đè xuống thứ mùi đó.

Cô cười bắt lấy tầm mắt lén nhìn mình của Tuân Minh Viễn.

"Tôi nghĩ -- Anh làm người giám hộ cho Thanh Long, giám thị nó là giả, giám thị tôi là thật phải không?"

Bọn họ cùng người sống sót đang nghỉ ngơi tại lầu một trung tâm mua sắm, thuận tiện ăn bổ sung thể lực.

"Cô không tức giận?"

Tuân Minh Viễn không ngoài ý muốn Bùi Diệp phát hiện, hắn hiếu kì phản ứng đối phương.

Căn cứ XX phái người bí mật giám thị Bùi Diệp, nhìn trộm bí mật trên người cô, vậy mà cô không tức giận?

"Nếu tôi tức giận, đấy nói rõ thực lực tôi không đủ." Bùi Diệp vẻ mặt bình tĩnh nói, "Vì sao lại tức giận? Không có gì hơn là cảm thấy mình không được tín nhiệm, nỗ lực cống hiến không được thừa nhận, an toàn bản thân chịu uy hiếp... Tôi không phù hợp bất luận cái nào trên đây, tất nhiên không tức giận."

Đội thân phận người bình thường vẫn sống cao điệu như thế, cô sớm đã ý thức được bị nhắm tới.

"Nói đi, anh muốn biết cái gì?"

Tuân Minh Viễn: "..."

Hoàn toàn không theo lý ra bài...

"Tùy tiện hỏi vấn đề gì đều được?"

Bùi Diệp nói, "Tướng mạo anh chưa đến nỗi ưa nhìn, những nghĩ đẹp vô cùng, anh cảm thấy có khả năng? Tôi làm người không chịu ăn thiệt thòi, hỏi một vấn đề, anh làm công cho tôi một tháng."

Tay chân Tuân Minh Viễn vẫn dùng rất tốt.

______________

Đào: Mai rảnh sẽ update thêm bộ này lẫn bộ kia, không chơi đời không nể

Bình Luận (0)
Comment