(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 203

Editor: Đào Tử

__________________________

Hướng Thụy Quân nghe không nhịn được liếc mắt qua.

Bùi Diệp phân tích rất chính xác!

Kiếp trước tận thế năm năm, căn cứ tương đối lớn đều do quân đội quốc gia dẫn đầu tổ kiến.

Tỉ lệ dị năng giả quân đội rất cao, tố chất tổng thể và thực lực cao gấp mấy bậc quân tản mạn.

Phần lớn bọn họ đều tuân thủ kỷ luật có tổ chức, năng lực hành động mạnh.

Một khi phát hiện mình bị lây nhiễm virus Zombie, không dùng súng tự sát sẽ để đồng đội giúp mình kết liễu, cực ít có người giấu diếm không báo.

Nghĩ đến đây, Hướng Thụy Quân hận nghiến răng nghiến lợi.

Kiếp trước cô chờ ở căn cứ nhỏ hơn ba năm, cuối cùng hủy diệt tại Zombie triều, ngòi nổ là dị năng giả phổ thông bị lây nhiễm virus Zombie lại giấu diếm không báo, vượt qua kì hạn quan sát ba ngày tại tiền trạm của căn cứ. Sau khi tiến vào căn cứ nhỏ, chưa được hai ngày đã Zombie hóa!

Dị năng giả chuyển hóa thành Zombie, mọi phương diện tố chất đều cường đại hơn Zombie bình thường, tạo thành thương vong càng nặng!

Theo đó lại phát sinh Zombie triều, hai mặt thụ địch căn cứ nhỏ tổn hại nguyên khí nặng nào gánh nổi?

Hướng Thụy Quân cùng dị năng giả khác chỉ còn cách dẫn mấy trăm người sống sót bình thường xuôi phía Bắc, đầu nhập căn cứ mạnh nhất thành phố B!

"Một đám anh hùng bàn phím chỉ biết ở trên mạng kêu gào, dâng đồ ăn cho Zombie, Zombie người ta còn chê bọn chúng không não!"

Hướng Thụy Quân đối với lũ tiểu nhân này căm thù tận xương tuỷ!

Liễu Diệp Tiên tắt điện thoại, không nhìn tin tức tiêu cực kia nữa.

Cô cầm ba gói mì ăn liền từ không gian linh tuyền ra, ba cái hộp nhựa tiện lợi và mấy mẩu bánh mì.

Hôm nay phải đánh một trận ác chiến, ăn no bụng hẳn tính, trên đường đi không có thì giờ ăn.

Bùi Diệp khoát tay cự tuyệt.

Cô có dịch dinh dưỡng.

"Đúng rồi, chừa cho mình chút nước canh mì đi."

Vị dịch dinh dưỡng quá khó uống, kèm canh mì gói dễ nuốt vào bụng.

Hướng Thụy Quân lành lạnh nhắc nhở.

"Phòng ngủ chúng ta có nước sôi?"

Liễu Diệp Tiên xé mở gói mì ăn liền: "..."

Bất kể cô, Hướng Thụy Quân hay là Tiểu Tú, ba người chưa từng sắm ấm siêu tốc đặt trong phòng ngủ nấu nước.

Máy nước nóng trong phòng tắm có thể dùng, nhưng nhiệt độ không đủ chín mì tôm.

Liễu Diệp Tiên cũng không nói lời ngu xuẩn kiểu "Đi phòng bên mượn ấm siêu tốc", chỉ mù mờ nhìn gói mì tôm đã xé.

"Vậy không ăn mì gói nữa, ăn chút bánh mì uống nước cũng được."

Cô vừa nói xong, Bùi Diệp lặng lẽ đẩy cái hộp tới trước mặt Hướng Thụy Quân.

"Chẳng phải cậu có dị năng song hệ lôi hỏa à? Đun nhanh lên!"

"Thụy Quân có dị năng?" Liễu Diệp Tiên kinh hỉ nói, "Người có siêu năng lực trong tin tức nói?"

Hướng Thụy Quân lạnh lùng cự tuyệt.

"Có thì sao? Dị năng của tôi không để các người nấu mì tôm!"

Dị năng sơ kì hao hụt rất lớn, cô muốn giữ lại xông khỏi trường đại học.

"Nhưng Thụy Quân lợi hại ghê!"

Cuối cùng --

Bùi Diệp bảo Liễu Diệp Tiên múc đầy một cốc nước suối không gian linh tuyền, mặt Hướng Thụy Quân tái xanh mắng bưng chậu rửa mặt đi nấu nước.

Ăn mì tôm đổi bằng nước linh tuyền, Liễu Diệp Tiên vừa ăn vừa hỏi Hướng Thụy Quân.

"Thụy Quân có thể sạc điện thoại không?"

Mặt Hướng Thụy Quân đen hắc.

"Nằm mơ!"

Bùi Diệp đem dịch dinh dưỡng đổ vào canh mì ăn liền, hương vị đỡ hơn uống dịch dinh dưỡng không nhiều.

"Không sao đâu, một bát linh tuyền không giải quyết được, vậy thì hai bát."

Người sống sót tận thế làm gì có liêm sỉ?

Một bát linh tuyền, đừng nói để dị năng hệ hỏa nấu nước nóng, dị năng hệ lôi sạc dự phòng, để dị năng hệ phong quạt mát đều được!

Sắc mặt Hướng Thụy Quân càng kém.

Liễu Diệp Tiên bật cười thành tiếng.

"Tiểu Tú, đừng khi dễ Thụy Quân, em ấy không nói lại cậu."

Mùi thơm mì ăn liền vị thịt bò bay ra cửa sổ, sinh viên hai phòng ngủ gần đó ngửi thấy, không ngừng tiết nước bọt .

Phòng kí túc đại học không có khu bếp, thậm chí ngay cả thiết bị điện công suất lớn đều cấm.

Trừ ăn vặt đỡ thèm, phòng ngủ không có đồ ăn khác.

Buổi sáng đến trưa hai bữa chưa ăn, nhiều học sinh chỉ uống nước xoa dịu cơn đói.

Không lâu sau, cửa lớn vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Bùi Diệp nói, "Không phải Zombie, là học sinh."

Tiếng đập cửa rất lớn, còn có tiếng nữ sinh khóc xin mở cửa.

"Lầu ký túc xá có Zombie?"

Lầu ký túc xá nhiều sinh viên, đương nhiên có người biến thành Zombie.

Zombie sơ kỳ sức hành động chậm chạp, trừ khí lực khá lớn, lực cắn mạnh, không có ưu thế khác.

Chạy nhanh, trốn nhanh là không sao.

Tối hôm qua nhiều người thường bị Zombie hóa, ngày hôm nay cũng có người sàng lọc thất bại hóa thành Zombie, lầu ký túc thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm.

"Cứu mạng với -- Xin các cậu mở cửa đi!"

Cửa bên này có tiếng vang, chưa đầy một lát cửa bên đối diện cũng bị gõ vang, theo đó là tiếng kêu cứu bất lực tuyệt vọng.

Mặt Liễu Diệp Tiên lộ vẻ không đành lòng, ánh mắt mong đợi nhìn Bùi Diệp và Hướng Thụy Quân.

"Mở đi, không sao!"

Hướng Thụy Quân cực phản đối loại hành vi này.

Tận thế lo tốt chính mình đi, quản người khác làm gì?

Nhưng hai phiếu chọi một phiếu, ý kiến của cô không được tiếp thu.

"Các người cứ việc thánh mẫu đi, sớm muộn cũng bị hại chết!"

Hướng Thụy Quân rút miêu đao khỏi vỏ mở cửa, hai nữ sinh nghe thấy động tĩnh lao đến.

"Mau đóng cửa, có quái vật!"

Hướng Thụy Quân lạnh mặt, cô chưa kịp động thủ, một tia chớp phóng đến nổ nát đầu Zombie.

Nếu Hướng Thụy Quân không đóng cửa nhanh, cục óc máu có thể đã bắn văng lên người.

"Cậu cũng có dị năng hệ lôi?"

Bùi Diệp thu hồi động tác.

"Ngũ lôi chú của thiên sư, dùng rất tốt."

Đêm qua cô rảnh rỗi không việc làm vẽ lên cuốn sổ.

Mặt Hướng Thụy Quân lặng đi.

Cô đã quên, Bùi Diệp bật mode chơi hệ tu tiên.

"Trước khi động thủ báo một tiếng, không thì ai giặt quần áo cho tôi đây?"

Cô nhắm mũi đao ngay hai nữ sinh, lộ ra nụ cười khát máu.

"Các cô có bị Zombie cắn không?"

"Không có không có! Chúng mình chưa bị cắn!"

Nữ sinh chưa hoàn hồn, vội xua tay.

"Được rồi, mặc kệ các người có hay không, có chút dấu hiệu Zombie hóa, tôi liền cho nổ đầu các cô!"

Nữ sinh nhớ tới Zombie bị nổ đầu ngoài cửa, da đầu muốn nổ tung.

Bùi Diệp nói, "Thu dọn một chút, đi thôi."

Một người trong số nữ sinh đôi mắt sáng lên.

"Các cậu muốn đi đến sân vận động à?"

"Hả?"

"Chúng mình nhận thông báo trường học gửi tới, quân đội hai giờ chiều nay sẽ chạy tới, bảo chúng ta tập hợp tại sân vận động trường học. Vừa xuống hai tầng lầu đã gặp Zombie, vừa rồi xém bị đuổi kịp, cám ơn các cậu nhiều. Các cậu đi sân vận động có thể mang tụi mình theo cùng chứ?"

"Trường học thông báo?" Bùi Diệp nhìn thoáng qua bọn Liễu Diệp Tiên, "Chúng tôi không biết việc đó."

"Gửi tin nhắn nhóm."

Lấy điện thoại di động ra, hòm tin nhắn tích lũy nhiều tin chưa đọc.

Tin nhắn cuối cùng dặn sinh viên chuyển tiếp cho bạn học khác, đảm bảo truyền tải tin tức cho tất cả.

Cứu viện một lần duy nhất!

Thời gian quân đội nán lại chỉ có hai giờ, mọi người nhất định phải trân quý cơ hội!

Hướng Thụy Quân lạnh lùng từ chối.

"Chúng tôi không đến sân vận động."

Chuyện này cô có ấn tượng.

Kiếp trước cô gặp sinh viên trốn ra khỏi trường đại học, mới biết ngày đầu tiên quân đội có phái binh lực tới cứu viện.

Sinh viên thân thể khỏe mạnh tổ chức xông khỏi đám zombie, hi sinh một nhóm người, những người còn lại được quân đội cứu đi.

Cô, Liễu Diệp Tiên, Tề Thiên Thạc và sinh viên khác vì bị bệnh, tùy thời có nguy cơ Zombie hóa bị vứt bỏ.

Hướng Thụy Quân cũng lý giải.

Lực lượng quân đội cứu viện có hạn, không có thời gian lùng sục từng phòng ký túc xá.

Những người sống này hai phần ba còn chưa kịp thức tỉnh, không biến thành Zombie thì bị Zombie xem như đồ ăn ăn mất.

Những người còn lại sau khi thức tỉnh phải nghĩ biện pháp tự cứu.

Bình Luận (0)
Comment