[Quyển 1] [Mau Xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 10

Reng...Reng....


Chuông báo giờ ra chơi đã điểm,


Phòng học an tĩnh dần trơ lên náo nhiệt, Số 23 thở dài chán nản,


Cuối cùng cũng kết thúc tiết học dài đằng đẵng,


Thật chỉ là muốn ngủ một giấc...


Thiếu nữ nằm rạp ra mặt chiếc bàn mới thay, thoải mái chuẩn bị nhắm mắt,


"An An! Cô mau thả Thiên Ly ra cho tôi!" Hắc Lãnh hùng hổ bước vào lớp học đến trước mặt cô,


Tất cả mọi người xung quanh lộ ra biểu lộ hồ nghi, 


Lại có kịch xem...


Nữ tử "Ách" một tiếng, dang tay bảo vệ số phận cái bàn mới, trừng mắt nhìn nam nhân đang giận dữ,


Số 23 "..." Nói nhẹ nhàng không được à? Hét làm gì?


"Ai da! Lục Thiên Ly là ai vậy ta? Tôi mới nghe lần đầu đó!" Số 23 giả ngơ,


Người trong lớp cũng bắt đầu tụ tập lại xem náo nhiệt,


"Cô còn cãi!" Hắc Lãnh cười hai tiếng, hoài nghi nói "Cô ấy đột nhiên mất tích! Không phải cô luôn làm khó cô ấy thì là ai?"


Thiếu nữ trừng mắt, phất phất tay với hắn phản đối,


"Cứ tôi làm khó cô ta là tôi bắt cô ta sao? Biết đâu cô ta có kẻ thù hay gì đó ai mà biết được?"


Hệ thống [ Ký chủ! Đúng là cô đang giữ nữ chính mà... ]


Số 23 "Đúng! Nhưng hắn buộc tội ta mà không có bằng chứng!" Thật oan uổng nha!


Hắc Lãnh có chút hơi rối, mở miệng,


"Cô đừng có nói bừa! Thiên Ly rất hiền dịu và lương thiện, không hề có kẻ thù!"


"Vậy thì kệ cô ta!" Số 23 đứng dậy, với tay lấy cặp, mỉm cười ôn nhu mà ngọt ngào, liếc mắt nhìn đám người vây xem, 


 "Tôi không quản chuyện tranh giành gái với nhau của mấy anh em ngu đần các người!"


Xem bộ dạng Hắc Lãnh rối rắm cũng thật thú vị, Số 23 cũng không nhiều lời,


Cô đẩy nam nhân kia ra, ngang nhiên bước qua cửa "Nhưng nếu còn đến làm phiền tôi nữa thì cẩn thận. Dù sao trước mắt đối với tôi mà nói, không thiếu cách để dạy dỗ các người."


Thiếu nữ làm động tác cắt cổ rồi cười lớn, không chút chần chừ phủi mông bỏ đi.


Nam tử đứng đó, theo bản năng run run đứng lên, thân thể cứng ngắc không động đậy,


Hắc Lãnh, bản thân hắn biết Lãnh Thiên và Lục Thiên Ly vốn có ý với nhau nhưng bản thân hắn vẫn luôn không chấp nhận sự thật này. Câu nói của An An cứ vậy mà như con dao găm đâm vào lòng tự trọng của hắn,


Sắc mặt tuấn mỹ kia có chút trắng bệch, lúc lâu sau mới hồi thần, lâm vào trầm tư,


"An An! Cô cứ chờ đó cho tôi!"


Trong khi Hắc Lãnh đang mưu toan trả thù thì bạn nhỏ nào đó rất vô tư, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh ngai vàng, hồn nhiên chớp chớp đôi mắt làm nũng quốc vương đảo quốc ma cà rồng, giọng điệu ngập ngừng dò hỏi,


"Phụ vương yêu dấu! Yến hội tới giữa các gia tộc, con có thể cùng tham gia được không?"


"Tất nhiên là được rồi! Con gái yêu của ta muốn gì cũng được, nhưng con..." Quốc vương khoác hoàng bào ngồi trên ngai vàng uy nghi, đưa tay xoa đầu Số 23, thanh âm nhàn nhạt nhưng mơ hồ lộ ra ý cười,


Đứa con gái này của ông, thật sự trưởng thành rồi! Đa phần việc triều chính nó đã giúp đỡ ông khá nhiều, nay lại hạ được cái tổ chức nguy hiểm trong đảo quốc của ông,


Có lẽ đã đến thời điểm ông nên giao vương quyền lại cho con bé nhưng ông còn lo sợ, đó là về gia tộc Hắc Huyết, mối trở ngại lớn nhất...


Nếu như...


"Phụ vương đừng lo mà! Hôm đó con nhất định sẽ có bất ngờ cho phụ vương!"


"Được rồi!" Ông thở dài "Vậy cứ theo ý con đi!"


"Cảm ơn phụ vương!" Số 23 reo lên đầy phấn khích


An An, đứa con gái bé bỏng lương thiện của ông, chỉ vì sinh ra trong hoàng thất mà phải chịu cảnh đấu đá lẫn nhau ngay từ khi sinh ra, thật tội nghiệp mà!


Hệ thống "..." Số 23 lương thiện? Đùa à?





Bình Luận (0)
Comment