Quy Đức Hầu Phủ

Chương 87

“Thái tử, Thái tử…”

Lúc này, thị vệ vẫn đang quan sát; một người ôm lấy Phụng Cảnh Ty, người còn lại thì cướp kiếm trong tay hắn.

“Phù Dụ.” Phụng Cảnh Ty bị thị vệ ngăn cản, hắn giãy dụa mấy lần không có kết quả bèn không động đậy nữa, cực kỳ tức giận nhìn Thái tử: “Phù Dụ, ta thật sự coi thường ngươi.”

“Lui ra.” Thái tử ngồi xuống, vẫy thị vệ lui xuống.

“Thái tử!”

“Lui ra!”

“Vâng.” Thị vệ dẫn đầu thấy Thái tử nổi giận thì nhíu mày, dẫn theo huynh đệ lui xuống.

Hắn vừa lùi ra cửa cung đã lập tức liếc mắt ra hiệu với thủ hạ. Thị vệ kia vừa nhận được ánh mắt, bèn bước nhanh về cung điện phía Tây trong Đông cung.

Đó là nơi ở hiện tại của phế Thái tử phi.

Trong điện, Thái tử liên tục xoa đầu: “Là hắn à?”

Phụng Cảnh Ty nhanh chân tiến lên, vén áo bào ngồi xuống đối diện hắn: “Có phải là hắn hay không, quan trọng ư?”

“Ta muốn biết.” Thái tử ngẩng đầu.

“Không, Thái tử, hắn không quan trọng, hiện tại người quan trọng, là ta…” Phụng Cảnh Ty cảm thấy khó hiểu nên hỏi hắn: “Dao nhi có lỗi gì với ngươi mà ngươi nhất định phải phái người giết nó?”

“Dã tâm của nàng quá lớn.”

“Dã tâm lớn?”

“Nàng nói trong bụng của nàng có con của ta, để ta cưới nàng.” Thái tử thở dài: “Ngươi cảm thấy, ta phải làm sao mới được?”

“Nếu ngươi đã cùng nó…”

“Không.” Thái tử đánh gãy lời hắn: “Là nàng thừa dịp ta say rượu bò lên giường của ta. Nàng lập mưu trước, còn dám lôi hài tử ra uy hiếp ta, còn muốn làm Thái tử phi. Cảnh Ty, ngươi nói ta xem, nếu ta không xử lý người như vậy, chẳng lẽ còn giữ lại?”

“Nó không phải nữ nhân đê tiện, nó là nữ nhi của Phụng gia ta!”

“Thứ nữ mà thôi.” Thái tử nhẫn nhịn cơn đau đầu, miễn cưỡng nói chuyện với Phụng công tử bừng bừng lửa giận trước mặt: “Ta biết ngươi là một huynh trưởng tốt, nhưng chúng ta có giao tình nhiều năm, ta là hạng người gì, ngươi hẳn là biết rõ. Phàm là nàng tuân thủ quy cũ thì ta sẽ không…”

Phụng Cảnh Ty hất bàn trà cụ xuống đất. Hắn nhìn Thái tử, nhấn mạnh từng chữ: “Phù Dụ, hoạ này do ngươi gây ra, nữ nhi của Phụng gia ta tuyệt đối không phải người ngươi muốn xử lý là xử lý.”

Hắn đứng lên, xoay người muốn đi.

“Ngươi có tính toán gì?” Thái tử ngẩng đầu: “Hay là nói, Phụng gia các ngươi có tính toán gì?”

“Tính toán?” Phụng Cảnh Tư quay đầu, bật cười: “Thái tử, bên trong bụng của nó chính là ngươi cốt nhục ruột thịt của ngươi, cốt nhục ruột thịt đấy ngươi có biết không? Đây chính là hài tử đầu tiên của ngươi.”

“Cũng bởi vì nó là hài tử đầu tiên.” Thái tử lạnh nhạt: “Bởi vậy nó không thể có mẫu thân như vậy.”

“Là Hoắc Văn Khanh sinh thì ngươi mới muốn đúng không?”

“Cảnh Ty, ngươi ngồi xuống, nghe ta…”

Phụng Cảnh Ty lắc đầu: “Phù Dụ, nếu như ngươi không phải là Thái tử, ta thật sự muốn dùng một kiếm giết ngươi. Tuyên Trọng An xem thường ngươi, hắn không nhìn lầm người.”

Uổng công hắn còn đứng ở bên này, nghĩ Tuyên Trọng An là một nguỵ công tử có bụng dạ sâu khó lường.

“Vậy ngươi muốn như nào?” Thái tử cũng đứng lên, nói tiếp: “Để ta cưới nàng, để nàng vào Đông cung làm Thái tử phi? Ngươi cảm thấy nàng xứng à?”

Phụng Cảnh Ty hít một hơi thật sâu mới đè lửa giận xuống: “Thế ngươi muốn như nào?”

“Ta…” Thái tử đang muốn nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cung nhân thông báo.

Cung nhân đứng bên ngoài nói không biết con mèo của nương nương làm đổ mấy bồn hoa trong Đông cung, hỏi nên xử lý mèo như thế nào.

Thái tử nghe vậy bèn nhíu mày; lúc này, Phụng Cảnh Ty bật cười: “Nương nương nào? Cái thứ bị phế kia à? Thái tử, sao còn chưa đi, mau đi nịnh nọt đi kìa?”

Thái tử quay đầu, nhìn về phía hắn: “Ngươi biết, ta không thể cưới nàng làm chính thê. Cảnh Ty, ngươi biết thân phận của nàng không xứng.”

“Ồ?” Phụng Cảnh Ty châm biếm nhướng mày: “Ta quên mất người mà ngươi muốn cưới chính là…”

“Cảnh Ty.” Thái tử cắt đứt lời hắn: “Nhi tử của nàng thì ta cũng không muốn, nhưng ngươi có thể đưa nàng vào Đông cung.”

“Để nó lại chết thêm một lần à?” Phụng Cảnh Ty lại cười giễu, nhìn Thái tử: “Nó đâu phải là đối thủ của ngươi và phế Thái tử phi?”

“Nếu ngươi không yên tâm, có thể để Phụng gia đưa ra Thái tử phi để nhìn nàng.” Thái tử lạnh nhạt đáp.

“Ngươi.” Hai mắt Phụng Cảnh Tư nheo lại: “Muốn cưới nữ nhi của Phụng gia ta, đích nữ của Phụng gia? Thái tử, ngươi nghĩ…”

“Ngươi nói xem, người tiếp theo mà Tuyên Trọng An sắp đối phó liệu có phải Phụng Thừa tướng hay không?” Thái tử bình tĩnh nhìn hắn: “So với ngồi chờ chết, không bằng đi đầu ra tay, mà Hoắc ra xưa nay đâu phải đâu có một Thái tử phi, như nào?”

“Ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy nhà chúng ta sẽ gả nữ nhi cho ngươi?”

“Dựa vào ngươi xem ta là bằng hữu, dựa vào ta xem ngươi là huynh đệ.” Thái tử nhìn sâu vào hắn: “Ngươi biết, so với người qua lại vì lợi ích của ta thì chúng ta mới thật sự là kim lan chi giao.”

“Không, Phù Dụ, ta sẽ không gả muội muội cho ngươi. Ngươi nghe kỹ cho ta, ta sẽ không tuỳ tiện bỏ qua chuyện của Dao nhi, ngươi không cưới nó hả? Được, ta đến trước mặt thánh thượng xin ngài ấy làm chủ…” Phụng Cảnh Ty nói xong, lập tức phất tay áo bỏ đi.

Lần này, Thái tử không cản hắn. Chờ người rời đi, hắn nhìn cửa cung một lúc lâu rồi mới từ từ vịn vào bàn ngồi xuống.

Một lát sau, có người từ tốn bước vào.

“Nàng đã đến?” Thái tử vẫn rũ mắt xoa trán như trước, lạnh nhạt lên tiếng.

Hoắc Văn Khanh đi tới trước mặt hắn.

“Bái kiến Thái tử gia.” Nàng nói.

“Nàng nghe nói chuyện ta muốn cưới nữ nhi của Phụng gia rồi à?” Thái tử vừa nói vừa từ từ mở mắt ra, ngừng tay, nhìn về phía nàng: “Tẩu tẩu, nàng nhìn đi, hiện tại ta có dáng vẻ gì?”

Hắn thở một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn trần của cung điện: “Làm Thái tử mấy tháng mà như qua mấy năm, quá mệt mỏi.”

Hoắc Văn Khanh không nhịn được bèn gọi hắn: “Phù Dụ…”

Thái tử thờ ơ, không động lòng: “Đến thì không tiện rời đi, bỏ mạng cũng không biết chừng. Nơi này vốn là không có chuyện gì, chỉ là ta ép nàng phải tiến vào.”

Hắn rũ mắt, trong mắt lấp loé nước mắt: “Tẩu tử, ta đã từng tưởng rằng ta có thể bỏ mạng vì nàng, nhưng qua một lần thì ta phát hiện ta còn rất luyến tiếc mạng sống, nàng có phải rất thất vọng về ta hay không?”

Hoắc Văn Khanh ngây dại, bàn tay vô thức nắm lấy tay hắn.

Thái tử nhìn bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, cười tự giễu, nhìn về phía nàng: “Lần trước là bôi thuốc cho ta, lần này là lần thứ hai nàng chạm vào ta.”

“Phù Dụ, ngài bình tĩnh một chút.”

“Ta nhìn có vẻ không bình tĩnh ư?” Thái tử mỉm cười.

Lúc này, Thái tử lộ ra vẻ bi thương khó hiểu, ngay cả nói chuyện thì trong mắt đều là nước mắt, Hoắc Văn Khanh nhìn ra được nên cực kỳ sốt ruột trong lòng. Nàng nhanh chóng ra quyết định buông tay hắn, lạnh lùng hỏi: “Nam nhân các ngươi, trong mắt, trong lòng cũng chỉ có chút việc này à? Có phải chạm vào ta thì ngươi mới hài lòng? Ngươi mới thỏa mãn?”

Nàng đến gần hắn, tiến sát hơn, gần đến mức ngực nàng dán vào người hắn thì nàng mới dừng bước. Nàng ngẩng đầu, nhìn môi hắn, thấy hắn lại thở dốc thêm, vẫn lạnh lùng thốt lên: “Nhưng ngươi dùng thân phận gì chạm vào ta? Ngươi muốn dùng tội danh thông dâm của chúng ta để hại ta vạn kiếp bất phục ư? Phù Dụ, ta đã đủ thảm rồi, bị trượng phu phụ lòng, thật vất vả sinh nhi tử nhưng không được chăm. Một nữ nhân, không có trượng phu, không nhi tử, mặt dày mày dặn ở lại Đông cung chỉ vì một ít khả năng là các ngươi bố thí sự đồng tình trả lại nhi tử cho ta, mặc cho người ở trong lẫn ngoài cung châm biếm ta, phỉ báng ta là dâm phụ, ngươi cảm thấy ta sống rất tốt ư?”

Lúc này, nàng ngước mắt lên, nhìn về phía mắt hắn: “Ngươi cảm thấy ta lợi dụng ngươi thì trong lòng ta rất vui ư? Sao ngươi biết trong lòng ta không đau? Phù Dụ, ta không than đau, ta không khóc, không nói thì không phải ta không đau khổ, không phải ta không có nước mắt, không phải ta không có tình cảm, là bởi vì chúng đều vô dụng. Trong cung này, chúng nó không dùng được…”

Trong mắt nàng cũng có nước mắt, những giọt nước mắt làm tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt, càng có vẻ sạch sẽ cảm động người khác.

Thái tử mỉm cười, nước mắt trong con ngươi cũng rơi xuống theo. Hắn nhìn Hoắc Văn Khanh, thản nhiên lên tiếng: “Tẩu tử, nàng thật đẹp.”

Đẹp đến mức khiến lòng hắn đau.

“Ngươi muốn ta thật ư?” Hoắc Văn Khanh cũng bắt đầu cười. Nàng trừng mắt nhìn hắn, nước mắt cũng rơi xuống; nàng vươn tay cởi quần áo của mình.

Tay của nàng vừa đụng tới vạt áo thì Thái tử lập tức hung hăng ôm lấy nàng.

“Tẩu tẩu, ta đau.” Thái tử khóc nói.

Hoắc Văn Khanh bị hắn ôm lấy, mắt nàng ta lạnh đi, bên trong ngoại trừ châm biếm thì chẳng còn thứ gì khác.

Đau chứ, phía dưới cứng như gậy sắt rồi.

Nam nhân…

Nàng cười giễu nhếch miệng.

“Văn Khanh, ta đau…” Thái tử khóc rống lên.

Hoắc Văn Khanh nhẫn nhịn cơn buồn nôn, kìm nén sự kích động muốn nôn mửa. Nàng giơ tay lên, từ từ ôm lấy hắn, nửa bên mặt lại chảy xuống một hàng nước mắt.

Chỉ là lần này, nước mắt của nàng là thật.

Mà lúc này, Thái tử lại mềm nhũn.

Nhận ra được Hoắc Văn Khanh cứng đờ người.

Lúc này, Thái tử đẩy nàng ra, trên mặt hắn tràn ngập nước mắt. Hắn vừa nhìn nàng vừa chảy nước mắt, cười với vẻ bi thương: “Đáng tiếc, ta không thể lấy nàng. Tẩu tử, nàng là tẩu tử của ta, ta còn tưởng rằng ta thật sự có thể cưới nàng, thế nhưng mạng sắp không còn, ta cưới nàng lại có thể như nào?”

“Ngươi…” Hoắc Văn Khanh cắn răng mới không mạnh mẽ tát vào mặt hắn. Nàng vừa nhẫn vừa nhịn, lên tiếng: “Phù Dụ, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”

“Về thôi.” Thái tử giơ tay lên, quý trọng vuốt ve gương mặt nàng: “Nơi đó mới là đường lui của nàng. Trong cung này, chỉ nên giữ lại ta thôi, thứ nàng muốn, sẽ có một ngày ta sẽ giao tất cả vào tay nàng.”

Lần này, Hoắc Văn Khanh thật sự ngây người.

Phù Dụ thấy nàng sững sờ mới thật lòng mỉm cười, nói: “Văn Khanh, về đi, về nhà của nàng đi, Hoắc gia sẽ không đối xử tệ với nàng, tin tưởng ta.”

“Ngươi?” Hoắc Văn Khanh nhìn hắn với vẻ khó tin: “Ngươi…”

Nàng không biết nên nói gì cho phải.

“Ta sẽ lấy nữ nhi Phụng gia, Hoắc gia không thể có một Thái tử phi nữa, đó là hại nàng, cũng là hại Hoắc gia…” Thái tử vuốt ve môi nàng, kìm nén sự kích động muốn hôn lên đôi môi ấy: “Ta không cố chấp nữa, nàng cũng vậy, được không?”

“Nàng thật đáng yêu.” Hắn vừa cười nói.

Hoắc Văn Khanh nhìn người nói nàng đáng yêu, lòng bỗng nảy…

“Được rồi, về đi.” Phù Dụ buông tay, lui về sau mấy bước, mỉm cười nhìn nàng: “Ta nhìn nàng rời đi.”

Chờ tiễn nàng, hắn cũng phải thành ma.

Hắn không muốn mặc người xâu xé, làm một Thái tử ngay cả bệnh quỷ cũng dám xem thường.

Hoắc Văn Khanh nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, vẫn đi ra ngoài. Chờ nàng bước ra cửa, nàng nhìn ánh mặt trời xán lạn bên ngoài, lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy mờ mịt trong cung này, không biết trước sau trái phải nàng nên đi đâu.

Đâu mới là con đường của nàng? Lời nói của hắn có thật không?

Hắn, có tin được không?

Nàng biết không nên tin tưởng miệng của nam nhân, nhất là từ miệng của Hoàng tử có thể có vô số nữ nhân; nhưng vào lúc này, nàng không kìm lòng được muốn tin tưởng hắn.

**

Trong một đêm, tình thế trên triều lại biến hoá khôn lường sang một kiểu khác.

Đầu tiên là phế Thái tử phi tự xin rời cung, sau đó là Thái tử cầu hôn nữ nhi Phụng gia.

Phụng gia đồng ý kết thân với Thái tử, nhưng phế Thái tử phi cũng không hề rời hoàng cung. Hoàng gia không có hưu thê, chỉ có bị phế, càng tuyệt đối không có khả năng để nàng về nhà mẹ đẻ.

Phế Thái tử phi được đưa vào cùng nơi với phế Thái tử, mang theo trưởng tử của phế Thái tử.

Nàng đã né tránh vận mênh rất lâu, cuối cùng đã rơi trên người. Hoắc Văn Khanh nhìn thấy khuôn mặt Thái tử hận nàng tận xương, không nhịn được bèn ngẩng đầu cười to.

Trời ạ, nàng thế mà thật sự tin tưởng Phù Dụ, tin tưởng hắn sẽ giao hết tất cả cho mình, càng không thể tin được là nàng đồng ý tin lời lão súc sinh sẽ thả nàng ra ngoài.

“Ngươi đã đến, quá tốt rồi…” Phế Thái tử mê muội vừa nhìn thê tử vừa cười to, miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc ngươi cũng gặp báo ứng.”

“Đúng vậy, báo ứng.” Hoắc Văn Khanh đẩy nhi tử nhát gan như cáy lên trước mặt hắn, cười không ngớt, nói: “Có điều, sao ta có thể so với ngươi được? Ngươi biết vì sao phụ hoàng ngươi để ta đến trước mặt ngươi không? Ngươi cảm thấy ngươi giết được ta à?”

Nàng tới gần lỗ tai của phế Thái tử, gằn từng câu từng chữ: “Lão để ta đến để dằn vặt ngươi.”

Về phần hắn dằn vặt nàng?

Không, hắn làm gì còn năng lực ấy.

Hoắc Văn Khanh vừa vào lãnh cung, Hoắc gia trong một đêm lại đột nhiên an phận.

Hứa Song Uyển ngạc nhiên khi thấy Hoắc gia yên lặng bình tĩnh. Mặc dù những nhà thân thích với Hoắc gia cũng như thế, mấy đại gia tộc cũng không qua lại.

Loáng thoáng, nàng cảm thấy hương vị gió nổi lên trước cơn mưa.

Nàng quay đầu lại tiếp tục nghe phu quân nói chuyện, xác định là thánh thượng muốn ra tay với Hoắc gia.

“Thánh thượng đẩy hết mọi chuyện lên đầu ta, hiện tại Thái tử đang hận chết ta.” Đêm đến, Tuyên Trọng An nói chuyện với nàng, thả lỏng toàn thân, để nàng nằm trên cánh tay của hắn, còn tay hắn thuận tiện sờ mái tóc đen của nàng.

“Vậy chẳng phải là cho hắn thêm trợ lực?” Hứa Song Uyển nhíu mày.

Tuyên Trọng An lắc đầu, nghiêng đầu hôn trán của nàng, còn không nhịn được bèn nhìn nàng, hít một hơi thật sâu giữa cổ nàng.

Quá thơm, đây chính mùi hương của mỹ nhân.

Còn là một mỹ nhân tàn nhẫn.

“Nàng đã giúp vi phu.” Tuyên Trọng An không ngẩng đầu lên, đầu lại nằm trên gối, vừa mới làm xong nên trong khoảng thời gian ngắn, hắn không còn sức: “Thánh thượng cũng giao cho ta chuyện của Phụng Dao, Phụng gia cũng tuân theo.”

“A?” Sao lại thànhg giúp? Hứa Song Uyển không hiểu, còn rất thấp thỏm. Nàng cảm thấy mình biến khéo thành vụng, nàng chỉ muốn tách Hoắc gia khỏi Thái tử, để Hoắc gia lộ đầu; ai ngờ, Thái tử buông tay phế Thái tử phi nhanh như vậy.

“Nàng giúp ta chuyện mà thánh thượng vẫn muốn để ta làm…” Tuyên Trọng lựa lời nói với nàng: “Lúc trước lão để ta đi theo Thái tử qua lại với Hoắc gia, chính là ý này.”

Hứa Song Uyển nhìn hắn.

“Hiện tại, Hoắc gia và Thái tử đều hận chết ta, nhưng làm hắn vui vẻ đến mức muốn chết đấy, hai ngày nay lúc vào triều nói chuyện với ta khuôn mặt đều mang ý cười…”

“Trước đó, lão không ép phế Thái tử phi chuyển ra khỏi Đông cung, là muốn quan sát động tĩnh của Hoắc gia.” Tuyên Trọng An thấy nàng khẩn trương, trên mặt tìm không thấy ý cười thì hắn bèn gãi cổ của nàng, thấy nàng vẫn không cười, lại cào nách của nàng.

“Phu quân.” Hứa Song Uyển giữ hai tay hắn không cho trêu đùa, thở dài.

Tuyên Trọng An không làm loạn nữa: “Ta xem kỳ thi mùa xuân này, mấy ngày nay lão nhìn ta không rõ vui buồn, cũng không biết trong lòng nghĩ gì. Mấy ngày nay, lão mới thật sự thoải mái, ta mới phát hiện đấy…”

Hắn vừa nói sắc mặt vừa lạnh: “Vốn dĩ lão không định để ta làm quan, lão chỉ muốn ta làm xáo trộn mọi thứ, nhìn ai cũng không sống tốt mới vui.”

Lúc này, hắn mới phát hiện, khoảng thời gian này lão Hoàng Đế cực kỳ thiếu kiên nhẫn với những hành động của hắn.

Hiện giờ, không còn thiếu kiên nhẫn nữa.

Hai ngày nay, lão Hoàng Đế có vẻ mặt hoà nhã, Tuyên Trọng An mới thật sự hiểu cái gì gọi là thánh nhan, chạm đến thánh tâm.

“Bởi vậy, bây giờ rối loạn nên lão vui đến phát điên rồi?” Hoá ra, nàng mới thật là chọc vào phân? Hứa Song Uyển băn khoăn, cảm xúc trong lòng hỗn độn.

Có vẻ vui đến phát điên rồi, còn gọi hắn đi uống rượu, tặng mỹ nhân, Hứa Song Uyển cảm thấy đau chân.

Tuyên Trọng An thấy nàng vẫn không cười, bèn cắn lỗ tai nàng: “Được rồi, nàng đừng khó chịu nữa, vi phu giao toàn bộ cho nàng rồi. Mấy mỹ nhân kia thưởng cho mấy hộ vệ trong nhà là được rồi, bọn hắn còn đang chờ phu nhân thưởng đấy.”

“Sẽ không nỡ chứ?” Hứa Song Uyển rũ mắt, lạnh nhạt nói.

Tuyên Trọng An dứt khoát kéo tay nàng xuống phía dưới thân: “Nàng nhìn đi, vi phu giống không nỡ à?”

Gương mặt Hứa Song Uyển lập tức đỏ lên.

Một lúc lâu sau, nàng mới lúng túng nói: “Đan lão nhân gia nói, nói…”

“Nói phải tiết chế, sinh hoạt phu thê phải có mức độ, tốt nhất là ba ngày một lần ta mới có thể sống thêm mấy năm hả?” Tuyên Trọng An nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nói tiếp: “Nàng không sợ ba ngày một lần làm hỏng ta à? Đây, nàng sờ ta rồi nói đi, ta là lang quân ba ngày mới làm một làm à?”

Hứa Song Uyển rũ mắt không nói.

“Sao nàng lại có cảm giác là ta không nỡ?” Tuyên Trọng An cọ vào người nàng, cả người dán chặt trên thân thể nàng. Hắn ưỡn thân dưới, thỏ thẻ bên tai nàng: “Nàng xem ai mới là người mà ta không nỡ?”

Muốn liều mạng hàng đêm hoan hảo với nàng.

Hứa Song Uyển quay mặt, cắn môi, chôn đầu vào gối, mặc kệ hắn hỏi như nào thì nàng cũng không lên tiếng.

“Uyển Uyển.” Cuối cùng, Tuyên Trọng An thở dốc, nằm sấp trên người nàng, thở phì phò bên tai nàng, nói: “Lão không muốn để ta tốt hơn, muốn nhìn nhà chúng ta loạn, chờ ta chết đi, chờ nhà chúng ta chôn cùng lão.”

Hắn cắn lỗ tai của nàng, nỉ non bên tai nàng: “Cũng không thể để lão hài lòng.”

**

Ngày mai, Hứa Song Uyển sắp xếp những mỹ nhân được thưởng từ hoàng cung ở Tây Uyển, cũng không thưởng cho bọn hộ vệ.

Tây Uyển cách xa phòng chính của hậu viện, nằm ở xung quanh.

Mỹ nhân không hài lòng, có người muốn ở lại trong phòng hầu hạ phu thê bọn họ, Hứa Song Uyển lập tức đưa hai người muốn ở lại hầu hạ giao cho Phúc nương, tuỳ ý để Phúc nương tử dạy dỗ các nàng.

Chưa đến hai ngày, Phụng gia dẫn người tới cảm ơn Hứa Song Uyển. Bên phía Thái tử cũng cho người đến, nói muốn mời Hứa Song Uyển làm môi cho hắn và Phụng gia, mời nàng làm bà mối.

Hứa Song Uyển từ chối.

Ngày mai, Thái tử lại phái người đến, tăng thêm mấy lần lễ vật, thành hòm thành rương nhấc vào Hầu phủ, còn gửi lời nói là Hứa Song Uyển không nhận cọc mai mối này có phải làm xem thường lời nói của hắn không.

Hứa Song Uyển nghe người truyền lời nói câu này, lấy danh mục quà tặng rồi quan sát, sau đó gật đầu: “Thái tử nói quá lời, đã vậy, thiếp thân liền nhận lệnh.”

Thái tử nhận được lời đồng ý, bèn nói với Phụng Cảnh Ty ngồi ở đối diện: “Đôi phu thê này đúng là cẩu phối với cẩu, một đôi trời sinh.”

Trời sinh sẽ cắn người.

Phụng Cảnh Ty cũng không thích ác ý trong lời nói của Thái tử, hắn nhíu mày nhìn lại: “Ngươi nhất định xin nàng làm mai mối, nàng nhận thì ngươi lại không thích, ngươi có ý gì? Nàng là người làm mai cho hai nhà chúng ta đấy.”

“Ngươi không biết à, nàng ta ngay cả phụ mẫu mọi người cũng không nhận.” Thái tử lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu như không phải phu nhân Tuyên đại nhân dưa Dao Nhi về Phụng gia, tác thành chuyện tốt của hai bên ta và ngươi, sao ta lại để nàng làm mai mối?”

Chủ yếu nhất là, phụ hoàng hắn vui mừng, bởi vậy hắn hận không thể đâm cho Tuyên Trọng An một đao nhưng vẫn phải giữ mặt mũi lại, giả vờ như bọn họ vẫn giống trước đây.

Trước kia, Phù Dụ rất không thích loại nữ nhân khéo đưa đẩy dối trá như Hứa Song Uyển, quả nhiên hắn không nhìn lầm, nàng ta chính là nữ nhân ác độ vô liêm sỉ.

Văn Khanh suýt chút nữa bị nàng hại chết.

Một ngày nào đó, hắn không để nàng ta chết tử tế, phải lăng trì bọn họ ngàn đao, bị hành hạ mà chết.

“Gốc rễ Hứa gia đúng là xấu.” Phụng Cảnh Ty đồng ý với lời ấy, đặc biệt là khi nghe nàng nhận hết tất cả lễ vật, cũng không đáp lễ, càng căm ghét không nói nên lời với nữ nhân này: “Nhà bọn họ vốn là hạng người có lòng tham không đáy, nàng ta có thể tốt hơn ư? Chưa gả đã biết nịnh nọt trái phải trước, cũng không biết Tuyên Trọng An coi trọng nàng ta ở điểm gì, nàng ta vốn là nữ nhân không hiểu lễ đức dung tục.”

“Đúng là như vậy.” Thái tử gật đầu.

“Vẫn nên đổi người đi.” Phụng Cảnh Ty vẫn muốn đổi người.

“Cứ đi nàng đi.” Thái tử thở dài: “Phụ thân ngươi chắc cũng nghĩ vậy, ngoài mặt vẫn duy trì mặt mũi với Tuyên Trọng An đấy?”

Phụng Cảnh Tư càng nhíu mày.

Cũng không phải như vậy, nói là bán cho Tuyên Trọng An mặt mũi lớn, sau này nếu Tuyên Trọng An động thủ với bọn họ, vẫn cũng là hắn không niệm tình trước.

Hành động này hơi nham hiểm, Phụng Cảnh Ty không thích lắm, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận. Đối phó với ngụy quân tử, phải dùng biện pháp của ngụy quân tử.

**

Sau khi Hứa Song Uyển thu lễ của Thái tử, lập tức bắt đầu chuẩn bị đến Phụng gia cầu hôn.

Khương gia phái Khương Trương thị đến giúp nàng.

Hứa Song Uyển cũng nghe có người nói nàng thu trọng lễ của Thái tử, không biết nặng nhẹ, cũng nghe được thanh danh tham bạc của mình.

Thế gian này nữ tử một khi vướng phải tiếng tham tài thì khuôn mặt có vẻ đáng ghét, đây là danh tiếng khó nghe nhất của một nữ nhân.

Nàng nghe thì cảm thấy hơi không dễ chịu, nhưng cũng thản nhiên, còn an ủi trưởng công tử đang tức điên lên: “Thái tử không để ý đến mong muốn của Hầu phủ, nhất định muốn biến thiếp thành ngươi mưu mô. Thiếp thu ít lễ của Thái tử thì không quá đáng, chàng hãy giải thích vài câu với thế gia vọng tộc là thiếp còn tưởng rằng đó là lễ nhận lỗi của Thái tử, sợ Thái tử tìm đến cửa, từ chối thì bất kính nên mới nhận.”

Nhưng Tuyên Trọng An còn chưa lên tiếng, bên phía Tiêu Bảo Lạc đã có động tĩnh.

Hắn không nhịn được, tức đến hỏng người, bởi vậy nên dẫn theo Qua Ngọc Cẩn và Lâm Bát Tiếu tìm tới Phụng Cảnh Ty là ngươi nói ra lời này. Tiêu đại nhân không nói nhảm câu nào, “gào” một tiếng, dẫn theo Qua Ngọc Cẩn và Lâm Bát Tiếu lập tức nhào tới.

“Ai cho phép ngươi nói về Uyển Cơ, ai cho phép ngươi nói về Uyển Cơ của ta…” Tay chân của Qua Ngọc Cẩn và Lâm Bát Tiếu thành thào đè nửa người trên của Phụng Cảnh Ty, một người đè chân của hắn, mà Tiêu Bảo Lạc đại nhân thì đứng đấy hung ác đá liên tục vào người hắn. Tiêu đại nhân tức giận đến mức mặt mũi đều trắng bệch, càng nói càng điên lên, còn rống lên: “Uyển Cơ trong sạch, mỹ nhân như tiên tử, là người ngươi có thể nói à? Các ngươi ép nàng làm bà mối, hết lần này đến lần khác, đưa cho vài thứ lễ mọn đã nói nàng tham tài. Đông cung và Phụng gia các ngươi nghèo đức hạnh đến mức này, sao không đi làm ăn mày, làm Thái tử, làm Thừa tướng làm gì!”
Bình Luận (0)
Comment