Quy Đức Hầu Phủ

Chương 67

Hoắc phủ nhét Hoắc Oánh vào phủ Quy Đức Hầu, quả thực là không xem trọng Hầu phủ.

Khi đó Hoắc phủ có tính toán riêng, việc này cũng đã được lão thái gia cho phép.

Nếu như đưa Hoắc Oánh vào làm quý thiếp, xem như là nửa nô bộc. Nha đầu Hoắc Oánh có gan hùm mật báo, thêm sự thân thiết với thánh thượng khi đó, cộng với Hoắc gia âm thầm giúp một tay thì vừa được bạc vừa xem như là thủ đoạn lôi kéo lòng người. Hoắc gia có thể nhúng tay vào Hầu phủ thì ai biết mai sau Hầu phủ có thể do nàng ta định đoạt hay không?

Nữ nhi của Hứa gia không có nhà mẹ đẻ, nửa đường chết đi thì ai sẽ lên tiếng? Đây vốn là một việc nhỏ rất đơn giản, Tuyên Trọng An muốn qua lại với Hoắc gia thì hắn chỉ cần gật đầu là xong chuyện.

Đến lúc ấy theo vận mệnh của phủ Quy Đức Hầu, cuối cùng Tuyên Trọng An chỉ có thể ngoan ngoãn bám vào dưới Hoắc phủ. Lúc ấy sống hay chết đều do Hoắc gia định đoạt.

Thực ra Hoắc gia còn có ý định muốn dùng người này, chỉ là tính toán của Hoắc gia không thành. Bây giờ dĩ nhiên để phủ Quy Đức Hầu đi ở phía trước bọn họ, Hoắc ngũ Thiếu phu nhân không biết lão thái gia nghĩ như nào, nhưng trong lòng nàng ta hơi tức giận.

Không phải nàng ta không thích Thiếu phu nhân của Hầu phủ, nhưng nàng ta chỉ yêu thích sự thông minh của người này mà thôi. Nếu như thân phận hạ thấp xuống một ít thì còn có thể tiếp tục duy trì sự ưa thích, nhưng nếu có một ngày đột nhiên ngược lại, để nàng ta đi lấy lòng người này thì sự yêu thích này sẽ tan biến hết.

Hiện tại nàng ta phải đi lấy lòng, ra tay từ phía nàng, mỉm cười quên hết thù oán thì trong lòng nàng ta quả thật cảm thấy khó chịu. Nàng ta phải khiêm tốn, thu lại vẻ cao cao tại thượng trước kia.

Hứa Song Uyển mặc kệ nàng ta nghĩ như nào, từ lúc nàng vào cửa đã không có ý định ném nhược điểm khỏi tay Hoắc gia. Nàng muốn bắt chẹt Hoắc gia rồi trở mặt.

“Xin thứ lỗi, Đại phu nhân và Tứ phu nhân nhà ngài khiến người ta khó quên.” Không nói đến bối phận, chỉ nói tuổi tác thì Hứa Song Uyển cũng kém hai người kia một khoảng dài. Những lời nói này của nàng không hề khách khí, nhưng cũng là lời nàng muốn nói.

“Thế à?” Hoắc ngũ Thiếu phu nhân giật mình cười to.

“Nói cách khác, nếu ngày nào đó ta tìm người tới nhục mạ tổ tiên của Hoắc gia, trù ngũ công tử nhà ngài đi chết rồi nạp người đấy làm thiếp cho ngũ công tử nhà ngài. Ngũ Thiếu phu nhân, ngài nói xem, ngài có nhớ kỹ người này hay không?” Hứa Song Uyển dịu dàng nói với nàng ta.

“Lời này của ngài đúng là quá…” Nói đến trên đầu mình rồi, Hoắc ngũ Thiếu phu nhân không vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi: “Chuyện nào ra chuyện ấy.”

“Ngài xem, ta vừa so sánh thì ngài đã không chịu được rồi…” Hứa Song Uyển tự giễu mỉm cười: “Người nhà ngài lúc ấy ép ta nhận người này đấy.”

Lai giả bất thiện, Hoắc ngũ Thiếu phu nhân không thể tiếp tục mỉm cười. Nàng ta dẫn người đi về phía trước, không đáp lời, cũng không lên tiếng nào, suốt đường đều im lặng.

Hứa Song Uyển cũng cúi đầu nhìn đường.

Nàng phát hiện lòng mình không rộng rãi, trước đây không so đo là vì không có sức bởi vì nàng biết rõ rằng so đo sẽ phải đánh đổi lớn hơn. Bây giờ có trưởng công tử chống lưng thì nàng phát hiện làm người không hiền lành rất thoải mái.

Ít nhất, chẳng phải nhẫn nhịn điều gì.

Hôm nay Hoắc gia mời một vài gia quyến. Trong đám người ấy có em dâu của Hoắc ngũ Thiếu phu nhân, thê tử của Hoắc lục công tử Hoắc Tự, cũng chính là công tử xuất sắc nhất đời này của Hoắc gia, tuổi còn nhỏ đã được phong thành tướng quân thủ thành.

Thân phận của nàng ấy không bình thường. Hoắc ngũ Thiếu phu nhân là nữ nhi của quận chúa, còn nàng ta chính là quận chúa. Phụ vương Siêu vương của nàng ta chính là biểu huynh của thánh thượng đương triều. Trước đây cũng có công lao phò tá Hoàng Đế, đến nay cũng là Vương Công được hưởng bổng lộc nhất đẳng của triều đình, rất được thánh thượng ưu ái.

Hoắc lục trước đây chưa được phong làm tướng quân thì trong kinh được xưng là thiếu niên oai hùng, hào hoa phong nhã trên lưng ngựa. Vốn dĩ Siêu vương không đồng ý gả nữ nhi cho Hoắc lục; nhưng nữ nhi chấp nhận, nàng ấy là nữ nhi vào lúc tuổi già lão mới có có nên lão chiều chuộng, thấy nữ nhi thật lòng yêu thích thì gả cho Hoắc lục.

Hai người kết hôn được một năm thì Hoắc lục Thiếu phu nhân chuyển từ Vương Phủ tới sống ở Hoắc phủ. Ăn, mặc, ở, đi lại kém Vương Phủ rất nhiều; nhưng những ngày tháng này đã khác nhau một trời một vực.

Ở Vương Phủ, nàng chỉ cần làm vui lòng phụ vương cùng mẫu phi là được; còn ở Hoắc phủ thì nàng ấy không quen phải lấy lòng nhiều người.

Ngày tháng này không đơn giản. Mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều bị chị em dâu lấy ra trêu chọc, điều này làm cho tiểu quận chúa hồn nhiên ngây thơ của Vương Phủ một thời gian dài nửa đêm thường lấy nước mắt rửa mặt. Trong khoảng thời gia này, Hoắc gia có biến, phu quân tướng quân của nàng ngã gãy chân xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng, nàng đột nhiên cảm thấy nên vì gia đình nhỏ của mình làm chút chuyện.

Nàng ấy xung phong nhận việc của tiểu yến hôm nay, mỉm cười dẫn theo nha hoàn đứng ở cửa rừng chờ người, nhưng bắt gặp vẻ mặt nhàn nhạt của ngũ tẩu dẫn theo người lại đây thì nàng ấy cũng hiểu đã xảy ra chuyện. Nàng ấy vẫn cười, nhìn về phía thiếu phụ mặc bộ hồng cánh sen, cười nói: “Xem ra, vị này chính là trưởng Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu?”

Đại Vi lấy trưởng làm đầu, nhưng trong gia đình giàu có thì trưởng tôn có thể sống sót tới cuối cùng không có nhiều, đều là nửa đường chết trẻ. Mấy đời của phủ Quy Đức Hầu đều là trưởng tử kế thừa Hầu phủ, trong kinh thành thì điều này cũng hiếm thấy.

“Vâng, xin hỏi vị Thiếu phu nhân này là?”

“Phu quân ta là Hoắc lục công tử Hoắc Tự.”

Hứa Song Uyển thấy khuôn mặt tươi cười của nàng ấy thì mỉm cười bước tới: “Hoá ra là lục Thiếu phu nhân.”

“Ghế ngồi, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị hết bên trong.” Hoắc lục Thiếu phu nhân nói xong còn nhìn về phía giao lộ, không thấy bóng của phu quân nàng thì trong lòng hơi thất vọng.

Trong rừng đã chuẩn bị tiệc rượu ở hai nơi, cách nhau không xa. Nghe nói lát nữa hắn cũng tới tiếp khách, chẳng biết vì sao bây giờ còn chưa tới.

Hiện tại ngũ ca đã đi đón khách, nếu như hắn tới tiếp đón chậm thì không biết phải tìm cớ gì…

“Bên này.” Hoắc ngũ Thiếu phu nhân thấy lục đệ tức đón khách còn thất thần, suýt chút nữa đẩy người tới con kênh ven đường thì nàng ta vội nhanh mắt nhanh tay kéo Hứa Song Uyển ra ngoài.

Hoắc lục Thiếu phu nhân sợ hết hồn, vội vàng mỉm cười với Hứa Song Uyển.

Trước đây Hứa Song Uyển chưa từng thấy vị quận chúa này, có điều đã nghe qua tiếng thơm. Đây là đúng là quý nữ, không phải nữ nhi của nhà bình thường như nàng không cao không thấp có thể sánh bằng. Lần này nàng gặp người không tiện mỉm cười, xem ra nụ cười của tiểu quý nữ không phải cao tới mức không thể với tới.

Hoắc lục Thiếu phu nhân thấy nàng mỉm cười thì phục hồi tinh thần, tới gần khẽ nói với nàng: “Lần đầu ta gặp ngươi, cũng không biết sở thích của ngươi, ngươi nói xem ngươi thích gì? Ngâm thơ, vẽ tranh hay là đánh đàn, chơi cờ? Những thứ này ta đều biết một ít, lát nữa ngồi xuống thì chúng ta cùng nhau tâm sự.”

Nàng ấy đúng là cực kỳ ngây thơ hồn nhiên, Hứa Song Uyển bật cười, khẽ đáp: “Thiếp cũng không hiểu nhiều, chỉ hiểu da lông.”

“Sao lại như thế?” Hoắc lục Thiếu phu nhân ngạc nhiên: “Chuyện đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu? Vậy ở nhà ngươi thường làm gì?”

Hoắc ngũ Thiếu phu nhân nghe câu nói này thì khoé miệng run rẩy, rất muốn cản nàng ấy nhưng bị bà tử phía sau lục đệ tức nhìn chằm chằm với hai mắt lạnh như băng, nàng ta không thể làm gì đành cố nín.

Lục đệ tức tốt số, phía sau có Siêu Vương Phủ làm chỗ dựa cho nàng ấy.

“Tính toán sổ sách, hỏi việc thu mua trong phủ.”

“Việc kia không phải…”

“Khụ!” Lúc này bà tử sau lưng nàng ấy khẽ ho.

Hoắc lục Thiếu phu nhân biết mình nói sai, lập tức nuốt xuống câu “của bà tử thô kệch làm”, đổi giọng như không xảy ra chuyện gì, nói tiếp: “Hôm nay ngươi mặc màu này thật dễ nhìn, là vải của Chức nhiễm ty [1]nào cung cấp?”

Hứa Song Uyển bật cười: “Không phải vải của Chức Nhiễm ty, là vải của Giang Nam chuyển vào kinh, không phải vải vóc hiếm có.”

“Thật ư? Đúng là dễ nhìn.” Hoắc lục Thiếu phu nhân sờ sờ: “Chỉ là không quá mềm, không giống tơ lụa, sao ngươi không dùng vải của Chức Nhiễm ty…”

“Khụ!”

Tiếng khụ của bà tử khó nghe hơn của trưởng công tử nhà nàng, Hứa Song Uyển mỉm cười rồi đáp: “Hầu phủ chưa từng dùng vải của Chức Nhiễm ty, trong phủ bình thường giống bách tích bình thường, thiếu gì thì để người hầu đi thu mua cái ấy.”

“Nhà ngươi quá đáng thương, của ta đều là Chức Nhiễm ty đưa tới cho ta chọn, ta thích gì thì sẽ đưa qua.”

Hoắc lục Thiếu phu nhân ra vẻ đồng tình lên tiếng: “Ta còn có rất nhiều vải tốt của Chức Nhiễm ty, lát nữa lúc ngươi trở về cứ việc đi theo ta chọn, ngươi thích gì thì ta đều cho ngươi.”

Đây chính là phu nhân của nhi tử anh minh thần võ, xuất sắc nhất Hoắc gia cưới về?

Người này đúng là quý nữ.

Hơi ngây thơ, cơ mà Hứa Song Uyển cũng không có ý khinh thường nàng ấy. Nàng từng gặp quý nữ giống quận chúa, có một số việc các nàng ấy không hiểu nhưng nàng hiểu; nhưng điều các nàng ấy hiểu, dẫu nàng tập mãi thành quen thì không chắc sẽ hiểu.

Quận chúa có Siêu vương làm chỗ dựa, còn nàng có nhà mẹ đẻ Hứa gia đứng sau lưng. Năm cái Hứa gia cũng không sánh được một Siêu Vương Phủ. Vị quận chúa này có thứ mà mười đời nữ nhi nhà bình thường cũng không đuổi kịp.

“Đa tạ lục Thiếu phu nhân.” Hứa Song Uyển mỉm cười rồi quay đầu lại, nhìn về phía bà tử đang liên tục ho khù khụ kia.

Bà tử khù khụ đến nỗi cả mặt đều đỏ bừng. Nàng bất chợt nhìn khiến hai mắt bà ta trợn to.

“Tuyên Thiếu phu nhân, bên này.” Hoắc ngũ Thiếu phu nhân đã không chịu nổi hai người hàn huyên thêm nữa. Lục đệ tức đắc tội người mà không hay biết, nếu để cho nàng ấy nói tiếp thì hôm nay không thể nói thêm gì nữa.

Hiện tại Hoắc gia muốn bắt tay giảng hoà với phủ Quy Đức Hầu. Dẫu phủ Quy Đức Hầu đáng thương thì không đến tình cảnh ngày hôm nay tỏ vẻ thương hại chứ?

Hoắc ngũ Thiếu phu nhân đau đầu. Nàng ta nghĩ thầm lúc quay về phải nói với ngũ công tử một tiếng, bảo chàng ấy nói với lục đệ, chờ Hoắc phủ vượt qua trước mắt thì nhốt người thê tử này lại mới được.

Bằng không, ba phòng bọn họ vất vả vươn mình sẽ bị nàng làm hỏng chuyện mất.

**

Sau đó vào tiệc rượu trong vườn hoan, vừa thấy nàng thì đại phòng và nhị phòng của Hoắc gia, chính là ba vị phu nhân này mở miệng nhiều hơn, nói về việc vặt mà Hứa Song Uyển hiểu, hai bên hàn huyên với nhau vài câu, vẫn có chủ đề để nói.

Chỉ là khung cảnh này không mặn không nhạt, không có ánh đao bóng kiếm nhưng cũng không có nhiệt tình thân thiện. Hứa Song Uyển không biết Hoắc ngũ Thiếu phu nhân ra hiệu với mấy nàng như nào mà khi tán gẫu với Hứa Song Uyển thì đều nhắc đến xiếc ảo thuật mới ra trong kinh, không có một câu đối chọi gay gắt hay than khổ, đều là chuyện bình thường.

Qua một lát, người của Hoắc phủ đến truyền lời, mấy vị phu nhân này rõ ràng sốt ruột, thậm chí Hoắc ngũ Thiếu phu nhân còn nghiêng người cười nói với Hứa Song Uyển: “Sau này hai nhà chúng ta phải thường xuyên qua lji.”

“Đây là?” Hứa Song Uyển cũng đến gần nàng ta, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Hoắc lục Thiếu phu nhân nói thầm với bà tử vài câu sau khi giương mắt nhìn người truyền lời rời đi.

“Chuyện của Thức Vương, Thượng Thư đại nhân nhà ngài nói là mấy ngày tới sẽ định ra rồi.”

Hứa Song Uyển lắc đầu: “Ta còn không biết.”

“Ta cũng vừa nghe người hầu nhà ta truyền lời, nói là sau này chúng ta cũng xem như người cùng trên một chiếc thuyền, bảo ta cố gắng hàn huyên với ngài.”

“Thật ư?”

Hoắc ngũ Thiếu phu nhân cân nhắc một lát: “Hôm nay ta lập tức giải quyết chuyện của Hoắc Oánh, ngài chờ ta…”

Hứa Song Uyển thấy nàng ta đứng dậy thì đưa tay ngăn cản, để cho nàng ta ngồi xuống rồi lắc đầu, khẽ nói: “Không phải ta muốn các ngài giải quyết việc này, mà là ta hy vọng sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.”

Hoắc ngũ Thiếu phu nhân gật đầu.

“Vậy các ngài?” Hứa Song Uyển hỏi.

Hoắc ngũ Thiếu phu nhân nhìn nàng, mấp máy môi nói: “Đã ra quyết định, mai sau ngài sẽ biết. Đúng rồi, nói đến đây, ta có chuyện rất tò mò…”

“Ngài nói đi.”

“Tuyên Thượng Thư nhà ngài đa mưu túc trí, mỗi ngày ăn gì thế? Ngài nói ta xem, quay về ta sẽ cho ngũ công tử nhà ta ăn giống vậy.”

Hứa Song Uyển cười nhạt, không đáp lời. Nàng thấy Hoắc lục Thiếu phu nhân lúc trước còn có vẻ mặt thất vọng ló đầu qua, có chút tò mò hỏi: “Các ngươi đang nói thầm gì đấy, ta có thể nghe không?”

Nàng ấy vừa dứt lời thì không khí lập tức yên tĩnh. Hứa Song Uyển cũng không nói tiếp với Hoắc ngũ Thiếu phu nhân, chỉ nghe Hoắc lục Thiếu phu nhân lên tiếng.

Tuyên Trọng An không ở Hoắc gia quá lâu. Hắn sai người lại đây gọi Hứa Song Uyển trở về.

Nàng vừa đi, Hoắc lục Thiếu phu nhân thả lỏng, nói với ngũ tẩu nàng ấy: “Ta thấy dung mạo của nàng ấy còn rất quen mặt, là người kính cẩn, chỉ là hơi tầm thường, chẳng hiểu cái gì, không giống đại gia khuê tú, chẳng trách xuất thân từ Hứa gia có thanh danh không ra gì. Quả thực không xứng với phủ Quy Đức Hầu, chẳng trách nhà chúng ta muốn gả Oánh nhi qua đó.”

Theo lời Hoắc lục Thiếu phu nhân, Hoắc Oánh được gả qua làm thiếp, nhưng nói là gả cũnng chẳng quá. Với thân phận kia còn có thể lập quy củ cho nhà bình thường, chẳng cần dùng tới các nàng.

“Sau này đừng nhắc đến việc này nữa.” Hoắc ngũ Thiếu phu nhân mượn câu nói của Tuyên Thiếu phu nhân. Nàng rất nhức đầu với em dâu không mời mà tới này. Lúc này nàng ta nhìn thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của đường tẩu bên đại phòng và nhị phòng thì đành bó tay. Nàng ta thấy đệ tức phụ vốn dĩ không nhìn thấu lòng người bèn lên tiếng: “Hôm nay nàng ấy không nói chuyện này đã xoá bỏ, cũng chưa nói giải quyết như nào, ngươi cho rằng nàng ta không nhắc là đã bỏ qua ư? Ngươi cứ chờ xem đi, sau này Hoắc phủ đừng nghĩ có thể chiếm lợi trước mặt nàng.”

“Sao nàng ấy có thể như vậy?” Hoắc lục Thiếu phu nhân thấy sự không kiên nhẫn trong giọng nói của tẩu tử, đầu tiên là oan ức mếu máo, lại thấy tẩu tử thẳng thẳn trợn mắt nhìn mình thì nàng ấy mới không phản đối, nói tiếp: “Đến lúc ấy ta nói mẫu phi nói với nàng ta vài câu là được, mẫu phi ta lên tiếng chẳng lẽ còn có người không nghe hay sao?”

Hoắc ngũ Thiếu phu vừa nghe thì biết nói không lọt tai. Nàng ta nhận nụ cười nhạo của hai đường tẩu mà mệt mỏi thở dài.

Bỏ đi, dù đắc tội với tiểu thúc thì nàng cũng phải nói rõ với hắn, để hắn tạm thời nhốt thê tử của hắn lại, giáo dục thêm một năm hay nửa năm nữa mới thả ra.

**

Tuyên Trọng An dẫn nhanh đã dẫn Thiếu phu nhân rời khỏi Hoắc gia, lên xe ngựa thì hắn mới hỏi nàng: “Hâm mộ không?”

“hả?”

“Hoắc phủ hơn Hầu phủ chúng ta nhiều. Thấm viên của chúng ta còn không tinh xảo bằng vườn hoa nhỏ – nơi bọn họ ngắm hoa.” Bên trong Thấm viên đều là hắn trồng bách thụ, vẫn là hắn bỏ chút tiền lẻ mời huynh đệ trong doanh trại đào từ núi về, tổng cộng cũng chẳng có mấy cây.

“Thiếp không hâm mộ, chàng cũng chẳng cần ước ao…” Hứa Song Uyển còn an ủi hắn: “Hiện tại nhà chúng ta có thể sống qua ngày, chàng không cần so sánh với bọn họ.”

“Được, không thèm so sánh.” Tuyên Trọng An mỉm cười.

“Xe ngựa cũng không cần mua mới đâu.” Trong nhà đã có một chiếc cũ. Hơn nữa, cái mới này cả nhà bọn họ mấy người ngồi chung mới vừa.

“Ta còn chưa diễu võ dương oai đủ mà…”

“Mai sau nói tiếp.” Trên đường Hứa Song Uyển trở về thì vẫn nhìn ra bên ngoài, chờ lúc đi ngang qua nơi có người vây quanh trước đó thì chỗ kia đã không một bóng người.

Chờ đi ngang qua nơi này thì nàng mới quay đầu, không nhìn tiếp.

Một lát sau, nàng ngẩng đầu hỏi trưởng công tử: “Chàng nói, người chết cóng lúc sáng sớm kia đi đâu rồi?”

“Hiện tại đang chất đống ở mặt sau của phủ Thuận Thiên, buổi tối sẽ bị vứt ra ngoài.” Tuyên Trọng An suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Bên ngoài có bãi tha ma khá lớn, mấy ngày nay quan phủ nhặt thi thể, ban đêm sẽ ném ra ngoài.”

Hứa Song Uyển đáp ừ.

Tuyên Trọng An cúi đầu, nhìn nàng khóc thì xoa mũi nàng rồi nói: “Cô nương ngốc.”

Qua mấy ngày, triều đình lại có Thái tử mới.

Chuyện Thức Vương sẽ làm Thái tử đã lộ ra chút tiếng gió. Đợi có thánh chỉ thì thần tử trong triều vẫn chưa hoàn hồn, thậm chí có người còn không nhớ Thức Vương là ai.

Phía trước có đại thần muốn lên tiếng nhưng cũng không thể mở miệng.

Hoàng hậu đã mất sinh được hai tử một nữ. Hiện tại cựu Thái tử đã bị phế, trưởng tử không được thì con thư thay thế, không hề sai.

Nhưng Thức Vương…

Các lão thần hai mặt nhìn nhau, không nghĩ ra người này có gì đáng giá để thánh thượng coi trọng, mà hắn nhiều năm không có tiếng tăm, sao lại đột nhiên nhảy lên được cơ chứ?

Còn có mấy vị Nội Các còn biết điểm kỳ lạ trong chuyện này, nhao nhao tán thành quyết định của thánh thượng. Bọn họ luôn miệng ca ngợi thánh thượng dụng tâm vì triều đình xã tắc.

Tin tức Thức Vương làm tân Thái tử như hạt bụi đã lắng xuống. Lúc này Quan Vương Phủ cũng gửi thư tới phủ Quy Đức Hầu, nói muốn giao hảo với phủ Quy Đức Hầu. Phủ Quy Đức Hầu rất nhanh đáp lời, nói trung thần không theo hai chủ, sau này phủ Quy Đức Hầu sẽ tránh lui tới với Quan Vương Phủ để tránh khỏi người ta đàm tiếu.

Quan Vương Phủ vừa nhận được phong thư này thì cau mày.

Lúc này, nhà mẹ đẻ của Quan Vương Phi vừa chết đi cũng có hành động, bắt đầu tạo thế muốn đòi lại công đạo của nữ nhi nhà bọn họ gả tới Quan Vương Phủ.

Quan Vương cảm thấy Hứa Song Đễ vô cùng phiền phức bởi vì rõ ràng lúc trước nàng ta nói thầm bên tai hắn là muội muội đoạn tuyệt với nhà nàng ta là giả. Vương Phi cũng nói nàng ta khéo léo biết ăn nói, bấy giờ hắn mới đồng ý với bên phía nhà mẹ đẻ của Vương Phi là tái giá để nàng ta gả vào làm mẫu thân của mấy đứa nữ nhi, chăm sóc các con.

Hứa Song Đễ biết Quan Vương không đồng ý kết hôn, cưới người khác không phải nàng ta. Hiện tại Quan Vương không để ý đến nàng ta, ngăn người cho nàng ta ra cửa.

Trước kia nàng ta chỉ cần vừa rẽ tới góc đường đã tình cờ gặp người mà bây giờ nàng ta đợi cả ngày cũng không gặp được.

Hôm nay nàng ta không thấy người, lúc trở về lập tức khóc lóc đập phá đồ trong sân của Hứa Tằng thị. Bà không ngăn cản nàng, chờ Hứa Trùng Hành sang đây xem thì bà mới kéo tay Đại lão gia, nói với giọng điệu lạnh như băng: “Ông nuông chiều nó thành bộ dáng này, bây giờ còn muốn bỏ rơi, ông có còn là người không?”

Hứa Trùng Hành tức đến nổ phổi hét to với bà: “Là ta dạy nó vụng trộm à? Ngươi không trách bản thân quản giáo không nghiêm thì thôi mà lại trách ta, cẩn thận ta cho ngươi biết tay đấy!”

Ông ta vừa dứt lời thì lập tức giơ tay tát vào mặt Hứa Tằng thị.

[1] bộ phận quản lý dệt và nhuộm vải.
Bình Luận (0)
Comment