Quy Đức Hầu Phủ

Chương 173

Bên phía Hoàng hậu phái người đi báo cho Hoàng đế. Buổi trưa có người đến báo lại rằng thánh thượng đã đồng ý.

Hứa Song Uyển phái Thái Hà đi về trước chuẩn bị cho nàng về nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, nàng thức dậy rất sớm, dẫn theo Ngọc Quân trở về phủ Quy Đức Hầu. Lúc đó, kinh thành tràn ngập ánh đao bóng kiếm, toàn bộ quan viên tuần bổ của chín cửa canh gác kinh thành và Thuận Thiên phủ bị điều động. Trên đường có lác đác vài người qua lại, có dân chúng ra cửa không hiểu vì sao nhanh chóng bị quan binh xích đưa về nhà.

Hứa Song Uyển bình an trở về Hầu phủ. Thái Hà dẫn người đứng cạnh cửa đón nàng, chờ chủ nhân vào Thấm Viên liền bẩm báo chuyện trong ngoài phủ.

Trong phủ, Hầu gia đổ bệnh nặng, không chịu uống thuốc. Ngoài phủ, thông gia của Khương gia làm loạn muốn dẫn con gái về nhà, ầm ĩ ồn ào…

Hứa Song Uyển gọi quản sự bà tử đến hỏi mọi việc gần đây trong phủ. Xong việc liền nghỉ ngơi, dùng chút điểm tâm sáng, giao Ngọc Quân đến phủ Như Lan rồi đến Thính Hiên Đường.

Ngu nương dẫn người hầu đến Thính Hiên Đường trước, Hứa Song Uyển dẫn theo Thái Hà qua Thính Hiên Đường yên tĩnh, người đứng bên cạnh chờ hầu hạ đều là người hầu lâu năm bên Thấm Viên.

Hứa Song Uyển đi vào trong, Tuyên Hoành Đạo đang dựa vào đầu giường khẽ nhắm mắt không mở miệng, vừa nghe nàng lên tiếng “Con dâu đến thỉnh an phụ thân” thì ông bỗng mở mắt, cầm ấm trà nhỏ trên bàn nhỏ cạnh giường ném về phía nàng.

Ấm trà rơi xuống đất phát ra tiếng động chói tai.

Tuyên Hoành Đạo đang ngã bệnh nặng không có sức, ấm trà không được ném ra xa lắm, còn cách Hứa Song Uyển hai bước.

Hứa Song Uyển rũ mắt nhìn ấm trà bị nát thành nhiều mảnh, ngẩng đầu khẽ gật đầu với Ngu nương. Ngu nương hiểu ý lập tức sai nha hoàn thu dọn mảnh vỡ, còn nàng bước về phía công công đang đỏ mắt thở hồng hộc.

Nha hoàn mang ghế tới, đặt cách giường nửa trượng. Hứa Song Uyển đỡ eo hành lễ với công công, báo tội bất kính rồi ngồi xuống ghế.

Nàng vừa ngồi xuống thì người bên cạnh bưng chén thuốc vào, gọi nàng: “Thiếu phu nhân.”

Mùi đắng chát của chén thuốc ập vào mũi Hứa Song Uyển. Lúc nàng mới gả vào phủ Quy Đức Hầu còn chưa quen ngửi, qua một thời gian liền quen hơn, còn có thể ngửi trong mùi vị đắng chát này ra tên loại dược. Với những loại dược thường dùng, không cần nhìn phương thuốc, chỉ ngửi qua mùi thuốc thì nàng cũng có thể nói ra đơn thuốc và tên mỗi vị thuốc.

Nàng quản gia ở Hầu phủ được gần mười năm, chẳng ngày nào được sống thoải mái. Áp lực của Hầu phủ nặng nề mỗi ngày đều đè nặng trên vai, mà nàng còn rõ như lòng bàn tay mỗi một cọng cây ngọn cỏ trong phủ. Để quản lý tốt cái nhà này, nàng đã cạn kiệt sức lực.

Trả giá cũng đánh đổi. Nàng làm đến nơi đến chốn, từng bước trên dưới trái phải trong phủ đều trong tầm kiểm soát của nàng. Người trong phủ chỉ có thể nghe lời và tuyệt đối tuân theo lệnh của nàng.

“Sao ngươi, ngươi…” Con dâu còn chưa đến nhưng đã đuổi được hết người trong phòng ông. Hành động đại nghịch bất đạo này khiến Tuyên Hoành Đạo bực bội, đầu đau như sắp nứt ra. Ông run rẩy chỉ tay về phía nàng, môi run run: “Phủ Quy Đức Hầu ta không có con dâu như ngươi, cút, cút…”

Ông chỉ vào cửa, sắc mặt trắng bệnh, hai mắt ửng đỏ.

“Phụ thân, con dâu đã về, đến đây thỉnh an ngài.” Hứa Song Uyển liếc nhìn ông, sau đó rũ mắt.

“Cút!” Tuyên Hoành Đạo gào lên.

Giọng ông khàn khàn, ngữ khí run rẩy, giống như một con thú già bị mắc kẹt một chỗ, không thể vùng vẫy.

Hứa Song Uyển thờ ơ. Nàng cúi đầu nhìn váy, đầu bất động: “Ngài nên uống thuốc.”

“Hứa, Hứa thị…” Tuyên Hoành Đạo tức giận thở hồng hộc vì nàng, hơi thở ra vào yếu ớt, yếu đến mức như thể sắp trút hơi thở cuối cùng.

“Ngài xem, ngài sống những tháng ngày giống như trước, ngài thấy được không?” Hứa Song Uyển nghiêng đầu, nhìn cửa sổ được ánh mặt trời chiếu vào: “Trước kia ngài sống như nào thì bây giờ cứ sống như thế, được không?”

“Ngươi đi đi, chúng ta, Hầu phủ chúng ta không có loại con dâu như ngươi…” Tuyên Hoành Đạo thậm chí không còn sức để gượng dậy. Ông giận con dâu đến mức trước mắt biến thành màu đen, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

“Phụ thân,” Lúc này, Hứa Song Uyển mới đứng lên. Nàng tự giễu cười khẩy, nói với lão già trên giường không mở nổi mắt: “Uống thuốc đi. Ngài xem, ngay cả con dâu trong phủ ngài còn chưa chèn ép được thì sao lại có tự tin mà chèn ép được người bên ngoài kia có thể dời non lấp biển? Ngài tin không, ngài bị cắn một miếng cũng không sao, nhưng người bị đau chính là con của ngài. Chàng ấy đã hao tổn sức lực cả nửa đời người mới giành được tình thế này, ngài bảo chàng ấy nghe ngài thì chàng ấy phải nghe lời ngài? Ngài không sợ sẽ phá huỷ Hầu phủ một lần nữa? Nếu như lần này ngài hại chết trưởng tử ngài thì còn ai có thể cứu ngài đây? Ngài hẳn phải biết, ngoại tổ phụ đã chết rồi.”

Sẽ không có Khương Thái Sử thứ hai đến cứu ông.

“Ngươi đừng nói bậy, đừng…” Hai mắt Tuyên Hoành Đạo trắng dã, nước mắt vô thức chảy xuống mặt.

“Ngài cố gắng nghỉ ngơi, đợi Vọng Khang về, con dâu sẽ nói nó đến thỉnh an ngài.” Hứa Song Uyển hành lễ với ông, đỡ eo rồi từ từ bước ra ngoài.

Ánh nắng bên ngoài vừa phải. Nàng vừa ra ngoài, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt nàng. Hứa Song Uyển khẽ nhắm mắt, để tia nắng ấm áp đầu hạ chiếu xuống toàn thân.

Có lẽ nàng không có duyên với phụ mẫu.

Cha mẹ ruột đã vậy, cha mẹ chồng cũng thế.

Nhưng cũng chẳng có gì đáng tiếc, nàng đã có thứ mình cố gắng.

**

Ban đêm, Hứa Song Uyển ngủ sớm. Nửa đêm, nàng bị tỉnh lại bởi động tĩnh, nhưng khựng một lúc mới mở mắt ra, không có cảm giác mệt mỏi như mấy ngày trước tỉnh dậy.

Chiếc giường và chăn bông quen thuộc khiến nàng cảm thấy bình yên. Nghiêng đầu thì thấy bóng người quen thuộc đi về phía mình, nàng bỗng cong môi.

“Làm nàng tỉnh à?” Tuyên Trọng An đi tới, lông mày nhíu lại.

Hứa Song Uyển nhìn thấy hắn đang mặc thường phục trong nhà, chỉ là vạt áo và đai lưng hơi lộn xộn, có lẽ là vừa mới thay đổi quần áo. Nàng chống tay xuống giường, vịn vào hắn ngồi dậy, sau đó duỗi tay sửa lại thắt lưng cho hắn: “Đã rửa tay chưa?”

“Rửa rồi.”

“Đã bắt được người chưa?”

“Bắt rồi.”

“Có vẻ cũng chỉ đến thế.”

“Hừ.” Tuyên Trọng An cười lạnh, sờ khoé miệng: “Ai báo tin cho nàng?”

“Người bên cạnh chàng không phải cũng là người của thiếp à?” Kể ra thì, công công bên cạnh thánh thượng đối xử khá tốt với phu thê bọn họ, vui vẻ kể với nàng về chuyện bên ngoài.

“Nàng to gan từ lúc nào thế?”

“Thiếp thân xưa nay không sợ phiền phức, không phải ngài biết à?” Hứa Song Uyển khẽ cười.

Chỉ cần có chuyện thì không thể tránh khỏi, dù cho có thể tránh được nhất thời nhưng cũng không tránh được cả đời. Muốn nhanh chóng giải quyết thì đối mặt là con đường duy nhất.

“Gan hùm.” Tuyên Trọng An vuốt v e gương mặt nàng, kề sát mặt hôn lên môi nàng. Một lát sau, hắn thở hổn hển ngẩng mặt, tựa đầu lên vai nàng, nhắm mắt nói: “Ta đói.”

“Để thiếp đứng dậy.” Hứa Song Uyển đẩy hắn.

Tuyên Trọng An do dự, nghe nàng nói “thiếp ngủ đủ rồi”, mới đỡ nàng đứng dậy.

Ăn đêm, Tuyên Trọng An ăn cháo xong, cau mày nhìn Thiếu phu nhân. Mấy ngày nay hắn không ăn nhiều, hai gò má lõm vào, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh lùng hung ác. Thiếu phu nhân đón nhận cái nhìn của hắn, chỉ liên tục lắc đầu và nói: “Nửa đêm ăn thịt không tốt, chờ ngày mai nói sau.”

Tuyên tướng cười lạnh, chẳng thèm lau miệng, vào trong phòng, không thèm cởi áo trong và giày, ngã lên giường ngủ thiếp đi.

Hứa Song Uyển bước sau hắn vài bước, đi tới cạnh giường liền nghe tiếng ngáy khẽ của hắn. Nàng vuốt v e bàn tay hắn, quấn quýt cùng năm ngón tay, nghe xong một lúc nàng mới thở dài.

Như vậy đã tốt.

**

Ngày mai, Tuyên Trọng An không vào triều sớm. Khi mặt trời lên cao, hắn mới chầm chậm dùng xong bữa sáng, đi vào hoàng cung.

Sáng sớm hôm đó, bọn thủ vệ ở Tử Cấm Thành nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà của Tuyên tướng, lúc đi ngang qua còn gật đầu với bọn họ thì đám người ấy đều thụ sủng nhược kinh thẳng lưng, càng thẳng lưng hơn, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc.

Nhâm công công dẫn người khiêng kiệu đến đón hắn thì Tuyên tướng đã đi được nửa đường, nhìn thấy ông ta liền vung tay: “Không ngồi, ngươi đi cùng ta một đoạn.”

Nhâm công công khom lưng “ai” một tiếng, đi phía sau hắn.

“Đến gần chút, hai ta trò chuyện.”

“Vâng.”

“Nhâm công công, ngươi vào cung được mấy năm rồi?”

“Bẩm Tướng gia, nô tài vào cung đã được khoảng mười tám năm.”

“Năm nay bao tuổi?” Tuyên Trọng An liếc nhìn hắn.

“Bẩm Tướng gia, nô tài đã ba mươi hai.”

Nhâm công công cao gầy, mắt xếch với lông mày cong xuống, nước da ngăm đen. Cả người nhìn có vẻ hung dữ, cực kỳ khắt khe thâm độc. Thánh thượng phái hắn ra ngoài truyền chỉ, người nhìn thấy hắn đã hoàn toàn nơm nớp lo sợ.

Hắn dựa vào việc vạch trần Hoắc đảng trong cung với thánh thượng để trèo cao. Loại trèo cao này không vẻ vang, nhưng Bảo Lạc Hoàng lại vui vẻ dùng hắn, còn nói với một đại nội tổng quản bất hoà với Nhâm công công là hắn là người được tin dùng nhất. Bởi vì hắn lớn lên hung dữ nhất, mọi cặp mắt trong ngoài cung đều đề phòng hắn nên không sợ Nhâm công công dối trên gạt dưới mình.

Khuôn mặt trưởng thành của Nhâm công công khiến người ta đề phòng theo bản năng, dáng vẻ rất già nua, nói hắn năm mươi cũng có người tin. Trước kia Tuyên Trọng An nghĩ hắn chỉ mới qua bốn mươi, sau khi nghe xong liền lạnh nhạt nói: “Nhâm công công đây là nhi lập chi niên.”

“Tướng gia cát ngôn.”

Tuyên Trọng An khẽ mỉm cười.

Sắp đến gần Thái Cực Điện, còn mười bậc là lên trên thì Tuyên Trọng An bỗng nghiêng đầu, nói với nội thị đứng phía sau một bước: “Thánh thượng biết ngươi mật báo với phu nhân ta không?”

“Bẩm Tướng gia, biết.”

“Vậy à.” Tuyên tướng quay lưng bước lên bậc: “Nếu trong cung không có chỗ cho ngươi thì đến phủ ta, thay phu nhân ta cai quản hạ nhân.”

Nhâm công công khom lưng, đến khi Tuyên tướng đi đến nửa đài, lão thái giám đang khom lưng không nhúc nhích mới “dạ” một tiếng.

Tuyên Trọng An vào điện, Bảo Lạc đang phê sổ con ở bàn lớn, nhìn thấy hắn không đợi hắn thỉnh an đã mở miệng: “Từ từ, trẫm theo huynh đến Hình bộ.”

Hắn vừa nói, cây bút Du Long trong tay vừa vội vàng chuyển động, chờ viết xong dòng chữ lại gấp gáp ngẩng đầu, nói với Tuyên tướng: “Trần Xương Bình dẫn người tới nói có vẻ quỷ quái, sao lại bắt dễ thế được?”

Tuyên Trọng An hất áo bào ngồi xuống dưới cái hất cắm ra hiệu của hắn: “Có lẽ là Quảng Hải đất rộng, nhưng toàn mấy người ếch ngồi đáy giếng.”

Cũng chính là nhìn xà hoá rồng, rất khiến bọn họ hưng sư động chúng một phen.

Trong sách Luận ngữ Khổng Tử có một câu nói về mình như sau: “Ngô thập hữu ngũ nhi chí Vu học; tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc; ngũ thập nhi tri thiên mệnh; lục thập nhi nhĩ thuận; thất thập nhi tòng tâm sở dục, bất du củ” (Ta 15 tuổi dốc sức vào sự học; 30 tuổi thì vững vàng; 40 tuổi thì không còn mê hoặc; 50 tuổi thì biết được mệnh trời; 60 tuổi thì tai thuận; đến 70 tuổi thì dẫu theo lòng ta muốn cũng chẳng có điều gì trái khuôn phép). Chí học(志學) chỉ tuổi 15, nhi lập (而立) hoặc nhi lập chi niên chỉ tuổi 30, bất hoặc (不惑) hoặc bất hoặc chi niên chỉ tuổi 40, tri thiên mệnh (知天命) tri mệnh chi niên chỉ tuổi 50….. Người ta còn dùng chữ ngải (艾) để chỉ tuổi 50 (ngũ thập viết ngải – Lễ Ký, Khúc lễ thượng), 60 tuổi được gọi là hoa giáp (花甲)hoa giáp chi niên, hoặc kỳ (耆). Kỳ và ngải thường đi liền nhau để chỉ chung người già (ngày xưa 50-60 tuổi đã coi là già).

Hưng sư động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.
Bình Luận (0)
Comment