Quy Đức Hầu Phủ

Chương 167

Tuyên Nhị được nhị quản gia Hầu phủ lịch sự đón tiếp và lễ phép tiễn đưa.

Sau khi nhị quản gia tiễn người đi xong thì tới Thấm Viên. Hắn nói rõ ràng chuyện hắn đón tiếp Tuyên lão gia, cuối cùng nói với Thiếu phu nhân: “Tiểu nhân thấy Tuyên Nhị lão gia nắm chặt tay dưới áo, ra đi không cam lòng.”

“Ừ.” Hứa Song Uyển đáp lại, ra hiệu đã biết.

Sau này có lẽ sẽ càng không cam lòng hơn.

Trưởng công tử muốn trừng trị bọn hắn.

Hứa Song Uyển thổn thức đối với chuyện của Quảng Hải Tuyên gia, nhưng cũng chỉ xem đây là một lời cảnh báo lật xe, và nhắc nhớ bản thân đừng đi lên con đường như vậy chứ không hề đồng tình thương hại Tuyên gia.

Có người trồng cây lấy hoa, năm sau hoa nở thành cây che bóng mát. Có người tự gieo nhân ác thì mai sau ắt gặp quả xấu, không thể tránh khỏi.

“Vậy tiểu nhân xin cáo lui làm việc.”

“Đi đi.”

“Vâng.”

Chủ nhân không nói nhiều thì đám người hầu cũng có cách thức và phương pháp suy nghĩ riêng trong đầu. Nhị quản gia lui ra ngoài viện, thầm nghĩ Quảng Hải Tuyên gia này cũng khó tránh khỏi một kiếp.

Hễ là sự việc Thiếu phu nhân hờ hững nghe thì chín phần mười là trưởng công tử đã có kết luận. Thiếu phu nhân chỉ đi theo trưởng công tử.

Tuyên Hoành Đạo đã tiết lộ sự việc cho Tuyên Nhị, đây là báo trước rằng Trần gia đã lên đường. Chỉ cần bọn họ chưa vào kinh gặp thánh thượng thì trên đường sẽ có vô số tham số, bên phía Trần gia sẽ gặp nguy hiểm.

Tuyên Hoành Đạo biết Tuyên Nhị lại hành động trên dưới trong triều, lại được bạn cũ đến thăm nhắc nhở biết rằng Trần gia gặp nguy hiểm trên đường, liền vội vàng tìm con trai hỏi han.

Tuyên Trọng An vừa về đã bị Thiếu phu nhân đuổi đến Thính Hiên Đường tận hiếu. Nghe xong lời của Quy Đức Hầu, hắn nhìn phụ thân lo lắng sợ tự mình làm hỏng việc rồi nói: “Nếu Trần gia chết trên đường thì có nghĩa là nhà bọn họ không có duyên với ghế rồng, có gì đáng tiếc đâu?”

“Chuyện này…” Tuyên Hoành Đạo im lặng.

Đây là ván cờ lớn của trưởng tử, ông sợ mình nhất thời nóng giận phá hỏng kế hoạch lớn của con.

“Ta đã nói với ngài thì ngài có thể nói ra, ngài không cần lo lắng.” Tuyên Trọng An không nói rõ với phụ thân rằng hắn dám nói với ông thì sẽ không lo lắng ông buột miệng, nhưng ý hắn cũng giống vậy: “Đúng lúc, thánh thượng với con cũng có thể nhìn khả năng ứng phó của Trần gia.”

Bọn họ nâng Trần thay Tuyên không phải nâng đỡ con rối. Trần gia thay thế thì nơi đó tất có người phản đối. Chắc chắn sẽ có nhiều người căm thù và ghen ghét Trần gia. Trần gia không có năng lực, đến lúc đó muốn triều đình ra tay giúp bọn họ ngồi vững thì sự việc sẽ không đơn giản của các gia tộc địa phương. Một khi xảy ra giao tranh lớn, ưu thế ban đầu của Quảng Hải sẽ chậm lại, dân bản xứ chỉ càng hận triều đình, Quảng Hải cũng sẽ không còn là nơi triều đình muốn để diễn ra tranh chấp.

Bọn họ muốn lấy Quảng Hải thì không nên làm lớn chuyện, nhất định phải đi đúng đường.

Tuyên Hoành Đạo sinh ra trong gia tộc cao quý, từ nhỏ cũng được lão Quy Đức Hầu tự tay nuôi dưỡng, đáng tiếc là đầu óc không được minh mẫn, nhìn sự việc cũng chỉ thấy được lớp bề ngoài, người ta nói rõ thì ông mới hiểu rõ thêm một lớp. Hồi Khương Thái Sử còn sống, lão bất lực trước cậu con rể không nhạy bén với tình hình triều cục, không biết học một biết mười.

Nếu Tuyên Hoành Đạo bụng có kinh luân thì phủ Quy Đức Hầu sẽ không như bây giờ. Lúc trước, hắn cũng không gây ra sự việc đắc tội với tiên đế, chỉ là qua mười mấy năm, ông đã trải qua nhiều chuyện nhưng Tuyên Trọng An thấy phụ thân vẫn chưa biết đường ngang ngõ tắt trong này, không hiểu đạo trị quốc và triều cục. Hắn khẽ thở dài trong lòng, cảm thấy vô cùng bất lực.

Hắn nghĩ rằng hắn đã làm rất rõ.

“Hả?” Tuyên Hoành Đạo vẫn còn dư vị, sau đó lẩm bẩm: “Vi phụ còn tưởng, tưởng…”

“Con cũng không lợi dụng ngài.” Tuyên Trọng An thấy ông vẫn chưa hiểu liền nói thẳng: “Trong lúc để ngài xả giận và giày vò Trần gia thì ngài hả giận trước, sau đó mới có sự việc tiện thể giày vò Trần gia xảy ra. Nếu không có, sau khi bọn họ vào kinh thì nhi tử vẫn sẽ khiến Tuyên gia đối đầu với bọn hắn, chỉ là sớm muộn mà thôi.”

Trong đó ẩn giấu tư tâm của hắn, chỉ là không ảnh hưởng đến chính sự.

Tuyên Trọng An vừa nói xong thì Tuyên Hoành Đạo im lặng.

Vừa nãy ông có suy nghĩ rằng mình bị trưởng tử lợi dụng.

Nhưng không phải như này chứ? Hay là nói, không chỉ đến vậy, bọn họ làm việc khiến người khác không thể đoán được dụng ý? Dù sao thì Tuyên Hoành Đạo chưa từng đoán trúng tâm tư của bọn họ.

Ông chưa từng đoán được tiên đế và nhạc phụ ông.

Giống như năm đó ông không hiểu được vì sao nhạc phụ chỉ ghi sử sách mà có thể cứu Hầu phủ từ tay tiên đế muốn giết ông.

Nhạc phụ cũng khó giải thích, chỉ nói mập mờ. Hồi đó, ông coi như tổ tiên Hầu phủ che chở khiến tiên đế thủ hạ lưu tình.

Sau đó, ông đoán ra từ trong lời nói của đại cữu rằng năm đó nhạc phụ có ân cứu giúp bảo vệ tiên đế nên mới hiểu ra nguyên nhân chính khiến Hầu phủ vẫn còn tồn tại.

Nhạc phụ chưa từng nhắc đến ông có ân với tiên đế. Đại cữu chỉ nói qua chứ không nói cụ thể. Sau đó, Tuyên Hoành Đạo nói với con dâu về sự việc này, con dâu do dự hồi lâu mới nói với ông vài câu. Bây giờ ông mới hiểu được lòng tốt của một số người, nếu người ta không nhắc đến thì lòng tốt sẽ được báo đáp, còn nhắc đến thì lòng tốt không còn là lòng tốt mà là sự thù oán.

Con dâu chỉ điểm khiến ông chợt nhận ra tiên đế là người như vậy.

Nghĩ lại, quả thật ông không phù hợp với triều đình.

Năm đó, phụ thân nói với ông như vậy thì ông cảm thấy nhục nhã và khó chịu, khi các đệ đệ xem thường thì ông lại càng tức giận. Bây giờ nhìn trưởng tử hoàn toàn trái ngược với mình, cảm xúc trong lòng Tuyên Hoành Đạo lẫn lộn. Cuối cùng, nghĩ rằng trưởng tử vực lại toà Hầu phủ này, không phụ lòng sự phó thác của tổ phụ thì ông cảm thấy hơi xấu hổ, nén sự ghen ghét đối với nhi tử, gật đầu với hắn: “Vi phụ hiểu rồi.”

Tuyên Hoành Đạo cho rằng giọng điệu của ông rất bình thường, nhưng vẻ mặt và biểu cảm của ông hiện rõ trong mắt trưởng tử. Nhưng Tuyên Trọng An hiểu thì hiểu chứ không để trong lòng.

Tương lai phụ thân hắn có thể vươn vai nhướng mày thì sẽ quên những thứ này.

Uyển Cơ vẫn luôn nghĩ hắn là người vẫn cần cha. Dù hắn cần nhưng không như nàng nghĩ. Hắn đã trả lại tấm lòng hiếu thảo mà hắn chưa dành cho tổ phụ trên người phụ thân.

Nghĩ đến phụ thân, cho dù hắn kính trọng tổ phụ bao nhiêu chăng nữa thì Tuyên Trọng An vẫn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng phụ thân, cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt chứ chưa từng tính toán.

Tuyên Trọng An đã nói tất cả những gì có thể nói. Hắn trở về Thấm Viên, kể với Hứa Song Uyển về chuyện phụ thân tìm mình.

Hứa Song Uyển nghe xong thì mỉm cười.

“Nhìn xem.” Tuyên tướng đang ngâm chân lắc đầu: “Nàng còn chẳng hỏi, còn ông vẫn không hiểu.”

Nhất định phải nói rõ.

Ngay cả khi nói rõ ràng cũng không biết có nghĩ khác không.

Cũng may, phụ thân hắn là người mềm lòng, sẽ không gây chuyện.

“Cũng không phải như vậy, suy nghĩ của các chàng đâu phải ai cũng đoán ra.” Hứa Song Uyển không nói không đúng, nếu có người đoán trước thì bọn họ sẽ thay đổi.

Hai quân thần này không phải dễ sống chung. Bảo Lạc hay hắn cũng vậy, xưa nay làm việc không chỉ đơn giản như làm một mình từng ấy năm, có mấy người có thể đuổi kịp?

Trong hoàn cảnh triều cục và triều đình biến hoá khôn lường, người trong cuộc mỗi ngày có thể thay đổi dáng vẻ hàng trăm lần, càng nhiều người thì sự việc càng phức tạp, những người đầu óc không linh hoạt không thể đoán ý.

“Nàng có thể đoán.” Tuyên tướng phản bác.

“Thiếp nào có.” Uyển Cơ được hắn đánh giá cao, cười ngượng ngùng: “Trước đây thiếp nhìn không hiểu nhiều sự việc, chỉ là thiếp có thói quen ra vẻ hiểu biết, sau đó ngẫm lại, biết nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn mới hiểu nhiều hơn đôi chút.”

Nàng đâu có thông minh đến vậy.

Tuyên Trọng An liếc nàng.

Sau khi thay quần áo, rửa tay và đi đến bàn ăn, hắn nói với Ngọc Quân được mẫu thân dẫn ngồi vào bàn ăn: “Khuê nữ, con có biết người giả heo ăn thịt hổ cuối cùng sẽ có kết quả gì không?”

Ngọc Quân ngồi trên ghế, nhìn cha với đôi mắt đen láy, bé con ngọt ngào có giọng nói trong trẻo cất tiếng cười: “Biết, biến thành đại lão hổ!”

“Hahahahaha.” Tuyên tướng vô tư cười to khiến cho bé con ngọt ngào cũng cười khúc khích theo phụ thân.

Đại lão hổ ngồi bên cạnh họ, bất lực nhìn hai cha con thoải mái cười to.

**

Tuyên Nhị lại đến tìm Úc các lão.

Úc các lão tránh mặt không gặp. Sau đó, Tuyên gia tới tìm nữ tử mà bọn họ đưa cho Úc các lão.

Mấy ngày sau, Úc các lão người máu me đầm đìa tiến cung, một ông già bảy mươi tuổi khóc lóc trước mặt Hoàng đế như một đứa trẻ, lẩm bẩm nói rằng nữ tử kia không phải biểu muội – chính thê của ông, không phải nữ tử trong lòng ông. Nữ tử ấy hoàn toàn không giống nàng.

Úc các lão chưa hoàn toàn hồ đồ. Ông vào cung khóc lóc một trận, xin Hoàng đế một lời bảo đảm sẽ rộng lượng với nhi tử mình, sau khi trở về, ông tự sát bằng đao.

Cùng ngày hôm đó, người Úc gia lập tức dẫn theo người trong tộc đánh đến cửa Quảng Hải Tuyên phủ.

Kinh thành vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên trước sự việc này. Người trong thiên hạ đã biết Quảng Hải Tuyên gia lợi dụng người tương tự với chính thê của Úc các lão để ép Úc các lão giúp bọn họ cầu xin thánh thượng, cũng trắng trợn thu mua quan chức trong triều để nói giúp bọn họ. Dân chúng kinh hoàng trước thủ đoạn này của Quảng Hải Tuyên gia.

Đã gần mười năm từ khi tiên đế băng hà, kinh thành từ lâu đã không bị chìm trong bầu không khí tối tăm.

Người Quảng Hải làm những người lớn tuổi trong kinh sống lại ác mộng năm xưa, phản ứng của dân chúng rất mãnh liệt. Trong tình hình thái bình thịnh thế, bọn họ ghét cay ghét đắng cái không khí không lành mạnh khiến bọn họ nhớ tới năm đó con người không bằng con chó. Chỉ trong một buổi, Quảng Hải Tuyên phủ bị người người hò hét đập phá.

Như nào là nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa? Đây mới gọi là sớm nắng chiều mưa.

Mấy vị đại thần trước đó từ chối cám dỗ từ Tuyên gia, lúc này vuốt râu cười không nói một lời.

Quảng Hải Tuyên gia cũng đã xa kinh thành quá lâu nên khi về lại kinh thành, nghé con không sợ hổ, khoe khoảng thủ đoạn dưới chân thiên tử. Chưa chỉnh bọn họ không phải bọn họ gặp may mà chỉ là thời cơ chưa tới, hoặc là lò chưa nóng mà thôi.

Thay đổi sau một đêm, Tuyên Nhị không để ý tới lời nói của Tuyên Hoành Đạo trước đó, phi nước đại thẳng về phía Hầu phủ. Sau khi bị từ chối mấy lời xin vào cửa, Tuyên Nhị quyết tâm muốn quỳ xuống trước Hầu phủ xin giúp đỡ. Hắn uy hiếp bằng huyết thống tình tình thân, nhưng hành động này của hắn bị mấy sư gia trong nhà ngăn lại, không có tác dụng.

“Lúc này ngài làm nhiều sai nhiều. Nhị lão gia, Hầu phủ không phải nơi chúng ta uy hiếp nổi. Ngài nhìn xem, bọn họ có vẻ không hề làm gì, chúng ta lại đến bước đường cùng. Nếu ngài lại cưỡng ép một lần nữa thì e rằng ngày mai chúng ta không còn thấy được mặt trời, không còn chỗ để xoay mình.” Trán sư gia đã bị đập toác máu, để không phụ ân thưởng thức của chủ nhân, dưới lửa giận bừng bừng của chủ nhân, lý trí bị nhường chỗ cho tính mạng nêu lên ý kiến.

“Này, kinh thành này.” Chỉ trong một ngày, Tuyên Nhị bị ép rơi từ trên cao rơi xuống, cổ họng bị xé toạc: “Chẳng lẽ dựa vào mình lời nói của hắn?”

“Thánh thượng một lòng với hắn, Nhị lão gia.”

“Hừ, một lòng.” Tuyên Nhị cười lạnh: “Nói lừa người.”

Hắn không tin, nói rằng một lòng là vì chưa có đao đâm vào giữa tim bọn họ thôi.

Hai người khác nhau làm sao có thể tâm đầu ý hợp?

Tuyên Nhị không phục, không chịu thua. Tuyên Nhị hắn không chịu thua không phải vì chưa từng trải qua thời điểm nguy hiểm cỡ này. Trước đó, hắn đã trải qua đủ loại nguy hiểm cũng vượt qua được thì lần này cũng vậy.

Tuyên Nhị lập tức đập bàn đứng dậy, nhưng điều không giống hắn năm đó hào hoa phong nhã chính là người hắn không nhảy lên khi đập bàn.

Hắn vẫn tràn đầy hưng phấn, nhưng sau khi đập bàn, hắn vịn vào bàn, chịu đựng cơn đau đầu thấu xương, lảo đảo đứng lên…… “

Tùy tùng bên cạnh vội vàng chạy tới giúp đỡ, Tuyên Nhị lập tức vung tay tùy tùng mà không cần suy nghĩ, quát một tiếng: “Cút!”

Nhìn bộ dạng hắn cần người đỡ chắc?

Tuyên Nhị không cam lòng, trước mắt biến thành màu đen.
Bình Luận (0)
Comment