Quy Đức Hầu Phủ

Chương 121

Tuyên Trọng An cầm đao đứng lên, nụ cười trên mặt hắn mang theo sự lạnh lẽo như băng, lạnh lùng đến tận cùng: “Đào đại nhân, thì ra hôm nay ngươi còn chưa biết đau.”

Tuyên Trọng An hận đến cùng cực. Từ nhỏ hắn đã nếm đủ loại tư vị nhưng chưa từng có một khắc nào mà hắn hận một người hận đến mức này, hắn khom lưng cúi đầu nhìn Đào Tĩnh: “Ngươi có muốn nếm thử một chút hay không, tư vị bản quan móc trái tim ngươi ra!”

“A ha ha ha ha…” Đào Tĩnh bị đau kêu lên, ông muốn lấy tay với lấy chân nhưng không làm được, cảm xúc đau đớn nhấn chìm ông, khiến ông liên tục than.

“Rót chậu nước đá.”

“Đại nhân…” Bên phía Ngự Lâm quân có người do dự lên tiếng, hắn không biết đi đâu tìm nước đá.

“Rót chậu nước đá!” Thanh âm của Tuyên Trọng An càng lúc càng sắc bén.

“Vâng!” A Mạc ở bên cạnh ưỡn thẳng lưng, nói: “Tiểu nhân đi lấy cho ngài. ”

A Mạc xông ra ngoài, lúc này không phải là thời điểm từ chối trưởng công tử bọn họ.

Giang Phong trừng mắt nhìn tiểu quân lúc trước dám tự mình lên tiếng, hắn tiến lên vài bước rồi nói với Tả tướng trong tiếng rên rỉ thống khổ của người bị trói kia: “Ngài xong việc thì qua nhìn phía sau, nơi đó cũng đang giam giữ nhiều người. Quách đại nhân nói chờ ngài đi qua mới có thể xử lý tiếp.”

“Ừ.” Cái này, Tuyên Trọng An biết.

Ngày đó cùng Đào Tĩnh đến Đào phủ, có người động tâm muốn say dựa đầu trên đầu gối mỹ nhân, cũng có người theo ý của hắn giả vờ trà trộn vào Đào phủ. Hôm nay, hắn có thể dẫn theo Ngự lâm quân đánh vào Đào phủ bắt giữ người thì không thể không kể đến công lao của mấy người kia…

Nhưng trước mắt không phải là lúc để xử lý vấn đề này.

Hiện tại, Tuyên Trọng An chỉ muốn Đào đại nhân cũng cảm nhận về cảm giác của những đứa trẻ bị hắn cắt mạch.

Đào Tĩnh cảm thấy mệnh của người bình thường rẻ rúm như bụi đất không phải sao? Vậy hắn sẽ làm cho người bình thường cảm nhận một chút về sự đau đớn tư vị rẻ rúm như như bụi đất là gì.

A Mạc nhanh chóng mang nước đá đến.

Đào Tĩnh cũng đã phục hồi tinh thần trong đau đớn, đang cố gắng tức giận nhìn Tuyên Trọng An thì Tuyên Trọng An nói một chữ “hắt”, chậu nước đá trong tay A Mạc còn chưa kịp tan đã hắt lên mặt Đào Tĩnh.

Ngay sau đó, Tuyên Trọng An bẻ gãy một bàn tay khác của Đào Tĩnh…

Đào Tĩnh nhịn qua trận đau lúc đầu, lúc này ông ta lại cười haha: “Tuyên Trọng An, Tuyên đại nhân, ngươi xem ngươi có giống không? Ngươi và lão phu là một loại người, không phải ngươi cũng đang hưởng thụ…”

Ông ta nói đến đây thì bắt đầu ho khan vì đau đớn.

Ông chưa nói hết là vị Tả tướng đại nhân ngụy quân tử này không phải cũng hưởng thụ niềm vui tra tấn người khác sao? Hắn chắc chắn là cùng một loại người với ông, thích moi tim người ta, cắt thịt người, vui vẻ nhìn những cái mạng nhỏ yếu ớt lại thấp hèn kia biến mất trong tay.

Bọn họ là cùng một loại người…

Đào Tĩnh mừng như điên vì cảm giác này. Ông nhìn Tuyên Trọng An như muốn nói với hắn, bọn họ mới là người cùng một cảnh giới…

Ngoài dự đoán, lúc này Tuyên Trọng An lại nhấc con dao trong tay lên, đánh nát chân kia của Đào Tĩnh.

“Bịch” một tiếng. Ngay sau đó, trong tiếng xương vỡ vụn, Tuyên Trọng An mặt không hề thay đổi nhìn Đào Tĩnh đau đến mức “gào” một tiếng rồi ngất đi. Hắn quay đầu lại nói với A Mạc: “Lấy hai thùng nước đá. ”

“Vâng.” A Mạc tự biết thủ đoạn của trưởng công tử nhà mình nên nhận mệnh nhanh chóng rời đi.

Tuyên Trọng An thì ngồi xuống ghế của hắn, hắn cầm đao mà ngồi, cả người căng thẳng như một mũi tên rời cung, tràn ngập căng thẳng cùng lực ép…

“Giang Phong.” Hắn gọi.

“Có!”

“Ngươi có biết cái gì gọi là kẻ ác tự có kẻ ác trị không?”

“Mạt tướng đã từng nghe những lời này.”

“Từng nghe?” Tuyên Trọng An khẽ quay đầu lại: “Ừ, được, từng nghe là tốt rồi…”

Hắn quay đầu lại: “Hôm nay bản quan sẽ để cho bọn họ tận mắt nhìn thấy cái gì gọi kẻ ác tự có kẻ ác trị.”

Hắn nhìn Đào Tĩnh với vẻ mặt lạnh lùng.

Chờ A Mạc bưng nước đá tới, một thùng nước hất từ đầu lên cả người Đào Tĩnh. Đào Tĩnh tỉnh lại rồi nhìn Tuyên Trọng An, toàn thân run rẩy. Dù vậy nhưng sĩ khí trong lòng Đào các thủ chưa giảm, mở miệng nói: “Ngươi… tin… hay… không”

“Ta tin hay không?” Tuyên Trọng An nắm đầu ông ta lắc lắc, lạnh lùng nhếch miệng: “Ta tin cái gì? Đào đại nhân, nếu ngài muốn hỏi ta có tin báo ứng hay không thì không khéo, Đào đại nhân, ta cũng không tin thứ này giống như ngươi. Nếu ngươi muốn hỏi là ta có tin rằng đồ tử đồ tôn của ngươi sẽ điên cuồng trả thù ta…”

Hắn cúi đầu, cầm sống đao đè lên cổ Đào Tĩnh, ngửa đầu lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Đào đại nhân, đám đồ tử đồ tôn của ngươi tránh né bản quan còn chưa kịp, muốn bọn họ ra mặt vì ngươi…”

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt Đào Tĩnh bị nghẹn thành màu đỏ tím căng lên như sắp tắt thở: “Kiếp sau ngươi cũng không đợi được.”

Hắn nói xong thì buông sống xuống, nhìn Đào Tĩnh điên cuồng đáng thương hít lấy hít thở cứu vớt cái mạng già kia. Hắn đi tới phía sau ghế của Đào Tĩnh, đạp ghế xuống đất, nhìn Đào Tĩnh ngay cả người lẫn thành ghế đều ngã xuống đất còn chưa quên liều mạng hít thở sống qua ngày. Hắn lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Đào đại nhân, ngươi yên tâm, rơi vào trong tay bản quan thì ngươi còn phải nếm nhiều, dù ngươi muốn chết cũng không dễ như vậy!”

“Giang tướng quân.”

“Có mạt tướng!” Giang Phong lên tiếng.

“Lệnh người của ngươi áp giải ông ta đến Hình bộ, nói cho Hình bộ Hình đại nhân là ta sẽ cùng thẩm vấn người này với hắn!

“Vâng!” Giang Phong hét lớn.

Trước khi đi, Tuyên Trọng An còn giẫm lên đầu Đào Tĩnh một cước, giống như một con kiến hôi chân chính đang tham lam hít thở.

“Đào đại nhân,” Hắn giày vò giẫm lên đầu Đào Tĩnh: “Muốn biết cái gì gọi là mệnh tiện như con kiến hôi, nhìn chính ngươi là biết. ”

Một đám kẻ xấu sợ chết dựa vào cái miệng lừa dối người đời rất lâu mà tự coi bản thân là tiên nhân!

**

Tuyên Trọng An đi đến nơi giam giữ nhi tử Đào Tĩnh và môn đồ của hắn.

Hôm nay là ngày Đào Tĩnh mở tiệc lớn tiếp khách, hắn được mật báo nên đã sớm dẫn theo Ngự lâm quân được trang bị đầy đủ, chia ra thành ba đợt từ từ ẩn núp, đợi người tiến vào mới bắt một lần đầy đủ nhân mã của Đào phủ.

Hắn bắt được tội phạm là những trụ cột vững vàng trong triều.

Thậm chí, có một người là nguyên lão tam triều, đều là người có thành tích lớn trong thiên hạ, nhân vật truyền kỳ đã được viết trong sách sử Đại Vi từ lâu đang áo quần không chỉnh tề, ngã trên đầu gối mỹ nhân không dậy nổi, nhìn thấy hắn đến chỉ liếc mắt một cái rồi nhắm mắt không nói. Tuyên Trọng An đứng yên một lát, đám đại nhân có sắc mặt khác nhau hất áo dào quỳ xuống.

“Tiên hoàng tiên đế, liệt tổ liệt tông trên trời có linh.” Hắn giơ tay lên trời, nhắm mắt lại: “Nếu có thể nhìn thấy thì xin thứ cho đệ tử tội bất tôn.”

“Tuyên đại nhân…” Có đại nhân hiền lành tự cho phép nói hai câu trên triều thấy hắn nói ra những lời này thì đi ra cười to.

Lúc này, Tuyên Trọng An đứng lên, nói với Quách Tỉnh đi theo phía sau: “Bên ngoài có bao nhiêu người đang đứng?”

“Ba trăm.”

“Đủ rồi.” Đám chư thần của triều đình này sớm đã bị tửu sắc và cái gọi là tiên đan vắt kiệt, không cần đến ba trăm ngươi cũng có thể áp giải bọn họ đi: “Ngươi dẫn người đưa bọn họ đến hầm ngầm.”

Quách Tỉnh im lặng.

Tuyên Trọng An quay đầu lại nhìn hắn.

Quách Tỉnh bất đắc dĩ chắp tay: “Vâng.”

Hắn vung tay lên phía sau, lạnh lùng nói: “Ngươi không nghe Tả tướng đại nhân nói à?”

Thuộc hạ của hắn lĩnh mệnh, lập tức xông như gió ra ngoài gọi người.

Ngự lâm quân đến đây sau khi trải qua kinh hãi, lúc này ai nấy đều kích động lạ thường. Bọn họ không dám tin là ngày ngày bọn họ liều mạng vì đấu gạo mà có người có thể điên cuồng đến mức này; khi bọn họ vây quanh nhốt đám người đang tầm hoa vấn liễu thì bọn hắn đang cầm thỏi vàng đập người, người bị đập vỡ đầu đang còn nhặt tiền tươi cười, những người ném tiền cũng đang điên cuồng cười to. Mỗi người ở sảnh chính đều không giống người bình thường.

Loại tình huống điên cuồng này vừa liếc mắt nhìn thì cảm thấy không giốgn ở dân gian, khiến Ngự lâm quân đầu tiên xông tới vây quanh bừng tỉnh.

Một đám đông Ngự lâm quân tràn vào, có người trong triều đình “dõi mắt nhìn ra” được người đỡ dậy, còn yếu ớt lắc ngón tay, giống như say rượu chỉ vào Tuyên Trọng An rồi nói với hắn: “Tuyên… Tuyên đại nhân, đừng quên, ta ủng hộ ngài…”

Hắn được người đỡ ra ngoài, trong miệng còn không quên cảnh cáo người khác: “Khách khí với bản quan một chút, ta chính là sĩ đại phu Dịch đại nhân, nhà ta…”

Hắn đi ra ngoài; ngay sau đó, từng người một đều được đỡ ra, ngoại trừ mấy thuộc hạ làm nội ứng của Tuyên Trọng An ở lại.

Mấy thuộc hạ được A Mạc tìm ra, bọn họ nhìn thấy Tuyên Trọng An muốn quỳ xuống thì được Tuyên Trọng An đỡ dậy.

“Chịu khổ rồi.” Tuyên Trọng An đỡ bọn họ đứng lên rồi nói.

Người đứng đầu trong mấy người kia cười khổ nói với Tuyên Trọng An: “Không giấu Tả tướng đại nhân, hôm nay Đào lão tặc kia phát cho chúng thần tiên đan mà cuối cùng hắn cũng luyện ra. Chúng thần bất đắc dĩ, thần liền đoạt lại từ tay Tưởng Sinh Chu Sinh nuốt xuống. Lúc đan dược kia vào bụng, hạ quan cảm thấy đây chắc là khoảnh khắc tươi đẹp nhất trong đời hạ quan…”

Hắn ngước đôi mắt đỏ như máu lên, lắc lư thân thể rồi nói với Tuyên Trọng An: “Nhưng lúc này tim thần đập rất nhanh, tim đập rất…”

Hắn vuốt ve ngực, con ngươi trợn lên trên, miệng sùi bọt mép: “Đại nhân, thần sợ là không được.”

Nói xong thì hắn ngất đi, mọi người ở đây ngạc nhiên, luống cuống lấy tay chân đỡ hắn: “Tào đại nhân!”

Đặc biệt là hai vị đồng liêu được hắn nếm trải tiên đan càng sốt ruột lo lắng kéo lấy hắn.

“Người đâu!”

“Tới đây, công tử, chớ vội, tiểu nhân lập tức dẫn các thái y tới đây.” Cũng may trưởng công tử bọn họ anh minh, còn chuẩn bị thái y.

A Mạc mang tới không chỉ có thái y mà còn có Bảo Lạc lặng lẽ cải trang theo đuôi.

Tiêu Bảo Lạc đã đi nửa vòng ở Đào phủ, hắn đi đến theo thái y, nhìn thấy nghĩa huynh mặt trắng bệnh, khuôn mặt trẻ con của hắn u ám trắng bệch chẳng kém gì nghĩa huynh. Hắn nhắm mắt, một lúc lâu sau mới xoa đầu rồi cúi đầu nói với nghĩa huynh: “Trẫm, sợ là hơn nửa năm không nuốt trôi cơm.”

Tuyên Trọng An ngẩng đầu, nghe nói bên phía cấp cứu truyền đến tin tức tốt, thấy vị thuộc hạ của hắn là Tào Khổng lại thở hổn hển, hắn mới quay đầu lại nói với Bảo Lạc: “Vậy ngài còn theo ta đến hầm ngầm nhìn mặt những người kia à?”

“Đi, sao không đi?” Bảo Lạc nhìn thiếu nam thiếu nữ trốn ở góc tối run rẩy, xiêm y bán khỏa thân, trên chân còn đeo xiềng xích, trên người có dấu vết đánh đập; thậm chí, ở trong còn có tiểu hài tử nhìn chỉ khoảng năm sáu tuổi có dấu ấn bị thiêu trong lò than, còn có roi da bọc sắt đầy đất làm cho Bảo Lạc không dám nhìn kỹ. Hắn nghiêng đầu, nhịn không được hỏi nghĩa huynh hắn: “Rốt cuộc bọn họ xuống tay như nào vậy?”

Bảo Lạc thật sự khó hiểu, bởi vậy hai mắt đỏ hồng lên.

Hắn cho rằng cảnh thối nát của Giang Nam đã là luyện ngục nhân gian; nhưng không ngờ, dưới luyện ngục còn có luyện ngục.
Bình Luận (0)
Comment