Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 141

Chu Tư Kỳ thích Từ Sùng Hạo, thích rất nhiều năm rồi, lần trước tình hình chiến sự với Nam Cương nguy cấp, Từ Sùng Hạo suýt nữa thì bỏ mạng, Chu Tư Kỳ lo lắng không thôi, sau đó Hoắc Viễn Hành mang binh đi Tây Nam cứu viện, sau khi chiến sự chấm dứt, Từ Sùng Hạo hồi kinh, được Cảnh Tuyên Đế khen ngợi, trưởng công chúa Tuệ Di liền mời người tới Từ gia bóng gió nói chuyện, lão phu nhân Dương thị cảm thấy rất hài lòng, người hai nhà bắt nhịp với nhau, hai ngày trước vừa định ra việc hôn sự.

Hôn sự của Từ Sùng Hạo và Chu Tư Kỳ vừa mới được định ra, tin tức còn chưa truyền tới tai Ninh Như Ngọc, cũng là khi Hoắc Viễn Hành ra cửa làm việc mới phong phanh nghe được, vì vậy mới biết tới việc này, hiện tại hai người ngoài ý muốn gặp được bọn họ, đương nhiên chàng sẽ không để Ninh Như Ngọc chạy tới quấy rầy hai người họ, mặc kệ Từ Sùng Hạo và Chu Tư Kỳ hiện tại là tình trạng gì, Ninh Như Ngọc vẫn không xuất hiện thì tốt hơn.

Hoắc Viễn Hành lo lắng cũng không phải không có lý, tâm tư của Từ Sùng Hạo dành cho Ninh Như Ngọc thật sự quá mức rõ ràng, mặc dù sau trận chiến với Nam Cương, Từ Sùng Hạo nhận thức rõ vị trí của bản thân, nhưng chàng vẫn không phải rất yên tâm về hắn, ai bảo Đình Đình thật sự quá tốt! Hơn nữa Chu Tư Kỳ còn là bạn tri kỉ tốt nhất của nàng, lúc này nàng ấy tuyệt đối không hi vọng nhìn thấy nàng, miễn cho tình cảm của hai người trở nên xấu đi.

“Chúng ta vẫn nên đi thôi, đi tới tiệm gạo trước, sau đó ta dẫn nàng tới Túy Tiên Lâu ăn cơm.” Hoắc Viễn Hành bảo phu xe một tiếng, xe ngựa lại chuyển bánh một lần nữa, chạy về hướng tới tiệm gạo.

Ninh Như Ngọc xuyên qua cửa xe nhìn về phương hướng hai người Từ Sùng Hạo, lúc này Chu Tư Kỳ đã không còn khóc, Từ Sùng Hạo hơi cong lưng xuống, ôn hòa kiên nhẫn nói gì đó với nàng ấy, dường như đang dỗ dành nàng ấy, Chu Tư Kỳ dùng khăn lau nước mắt, Từ Sùng Hạo duỗi tay bắt được tay nàng ấy, Chu Tư Kỳ trừng mắt nhìn hắn một cái, Từ Sùng Hạo lại nói thêm một câu gì đó, Chu Tư Kỳ bĩu môi gật gật đầu, mặt ngoài thoạt nhìn hơi không tình nguyện, nhưng lấy sự hiểu biết của Ninh Như Ngọc đối với Chu Tư Kỳ, biết nàng ấy đã không còn giận dỗi, đã được Từ Sùng Hạo dỗ dành thành công. Ninh Như Ngọc nhìn thấy một màn này, không nhịn được mà bật cười, hi vọng Hạo biểu ca và Tư Kỳ có thể luôn luôn hạnh phúc, vậy thì nàng cũng yên tâm rồi.

Xe ngựa chạy một đoạn đường, cuối cùng tới tiệm gạo trên đường lớn phía Đông, xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm gạo, Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc đỡ nàng xuống xe ngựa, vừa liếc mắt lên đã nhìn thấy tấm biển của tiệm gạo Hoắc gia.

Cửa lớn của tiệm gạo mở rộng, tiểu thị bận rộn đi lại trong tiệm, có người tới mua gạo, tiểu nhị vội vàng tiến lên đong gạo cân gạo, thái độ thân thiện ân cần, giá gạo cũng thấp hơn một ít so với hai ngày trước.

“Sao giá gạo ngày hôm nay của các ngươi lại rẻ hơn hai ngày trước thế? Còn rẻ hơn cả cửa hàng phía trước kia.” Có người nói. 

Tiểu nhị cười giải thích: “Hai ngày trước mới mua vào gạo mới, giá cả thấp hơn so với người khác một chút, vì thế chúng ta cũng bán rẻ hơn một ít.”

“Vậy ta phải mua nhiều hơn mới được.” Có người vội nói.

“Tốt tốt.” Tiểu nhị cười tiếp đón người xếp hàng mua gạo: “Từng người từng người thôi, đừng nóng vội, cửa hàng của chúng ta còn nhiều gạo lắm, đảm bảo mọi người đều có thể mua được.”

Khi tiệm gạo trên đường lớn phía Đông ở trong tay của Đường Vượng Tài thì hắn ta càng quản càng vắng vẻ, may mắn đã đuổi hắn đi, hiện tại quản sự và tiểu nhị ở tiệm gạo trên đường lớn phía Đông này đều là người do Hoắc Viễn Hành sắp xếp lại, tất cả đều là người mà Hoắc Viễn Hành tin tưởng, số thóc gạo có chất lượng không tốt do Đường Vượng Tài mua vào đều đã bị xử lý, Hoắc Viễn Hành tìm người bổ sung một lượng lớn gạo thóc có chất lượng tốt nhất  cho tiệm gạo, hiện tại mới có thể bán ra gạo vừa có chất lượng tốt lại vừa có giá rẻ hơn một chút, sinh ý cũng dần dần trở nên tốt hơn.

Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đứng ngoài cửa, đúng lúc nhìn thấy tình hình tiểu nhị tiếp đón khách mua gạo, Hoắc Viễn Hành nghiêng đầu hỏi nàng: “Nàng còn muốn vào xem không?”

“Không vào nữa.” Ninh Như Ngọc tin tưởng người do Hoắc Viễn Hành sắp xếp đều là người làm việc nghiêm túc, nhìn tiểu nhị đứng cửa là có thể đoán ra được.

“Hầu gia, phu nhân, hai người tới từ bao giờ thế ạ? Mau, mau, mời vào bên trong, mời vào bên trong.” Ninh Như Ngọc mới vừa nói không cần vào bên trong xem xét nữa thì Lâm chưởng quầy mới tới đã phát hiện ra Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành, vội vàng buông việc trong tay cho tiểu nhị rồi đi ra ngoài tiệm gạo, tươi cười đầy mặt, cung kính mời hai người vào trong tiệm ngồi.

Bây giờ thì không thể đi được, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành nhìn nhau cười, đi theo Lâm chưởng quẩy nhiệt tình vào trong tiệm gạo.

Mặt trước của tiệm gạo là cửa hàng bán gạo thóc, mặt sau là kho hàng và phòng tiếp khách, sương phòng.

Lâm chưởng quầy dẫn Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc tới phòng tiếp khách, lại gọi tiểu nhị bưng nước trà lên, Ninh Như Ngọc ngồi một lát ở phòng tiếp khách rồi nói muốn đi xem kho hàng, Lâm chưởng quầy vội vàng dẫn nàng qua đó, Hoắc Viễn Hành cũng đứng dậy, đi theo qua đó kiểm tra kho hàng.

Tới kho hàng, Lâm chưởng quầy nói: “Ta vừa tiếp nhận tiệm gạo, có rất nhiều chỗ cần chỉnh sủa lại, tranh thủ mấy ngày nay thời tiết tốt, ta mới tìm thợ thủ công sửa chữa lại kho hàng một lần nữa, đảm bảo nóc nhà không bị rột nước khi trời mưa, kho hàng không bị ẩm, phòng chuột phòng côn trùng, phí không ít công phu.”

Ngày đầu tiên Lâm chưởng quầy mới đến tiệm gạo, nhìn thấy tình hình trong tiệm gạo, quả thật không nỡ nhìn thẳng, kho hàng đã nhiều năm không được kiểm tra tu sửa, nóc nhà đã có dấu hiệu bị rột nước, may mắn là mùa hè, trời vẫn chưa có mưa, nếu ngày nào đó gặp đúng lúc trời hạ cơn mưa, tất cả gạo thóc trong kho hàng đều phải chịu tai ương, hắn thật sự không chờ nổi, lập tức sai người đi tìm thợ thủ công tới kiểm tra tu sửa kho hàng, vội vàng bận rộn ba ngày mới hoàn thành, lúc này thì yên tâm rồi.

Lâm chưởng quầy mở một bao gạo trong kho hàng ra, tùy tiện nắm một nắm gạo đưa tới trước mặt Ninh Như Ngọc: “Phu nhân xem, từng viên gạo tròn trịa no đủ, chất lượng cực cao, là nông sản vùng Giang Nam, giá mua vào cũng rẻ hơn trước kia một nửa, cũng là loại gạo đang được bán ra nhiều nhất bây giờ trong cửa hàng.”

“Gạo này quả thật không tệ, ngươi vất vả rồi.” Ninh Như Ngọc nắm một nắm gạo lên quan sát, xác thật rất tốt, xứng đáng với giá mua vào.

Lâm chưởng quầy cười lắc đầu, nói: “Cái này không tính là gì, bán gạo bán thóc thì phải có lương tâm, không thể che lương tâm mà làm buôn bán, khi ta mới đến đây, nhìn thấy gạo thóc mốc meo ngả vàng đặt trong kho hàng, giá mua vào còn đắt như vậy, bán đi cũng không thể an tâm.”

“Lâm chưởng quầy nói đúng, vừa rồi ta cũng đã nhìn thấy, hiện tại sinh ý của tiệm gạo không tồi, có ngươi tới quản lý tiệm gạo thì ta yên tâm rồi.” Ninh Như Ngọc nói.

“Hắn đã làm chưởng quầy của tiệm gạo được mười mấy năm rồi, việc của tiệm gạo không làm khó được hắn, phu nhân cứ yên tâm đi.” Hoắc Viễn Hành đi lên phía trước rồi nói, nắm lấy tay Ninh Như Ngọc, cười nói chuyện giúp Lâm chưởng quầy, Lâm chưởng quầy là người đi theo chàng nhiều năm, năng lực xuất chúng, rất được chàng tín nhiệm.

Xem xong kho hàng, ba người lại về phòng tiếp khách, Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh uống trà, Hoắc Viễn Hành và Lâm chưởng quầy đang nói thêm vài chuyện.

Một lát sau, Hoắc Viễn Hành và Lâm chưởng quầy nói chuyện xong, Ninh Như ngọc nghỉ ngơi đã đủ, Hoắc Viễn Hành liền hỏi nàng có muốn đi dạo ở đâu không, Ninh Như Ngọc nhíu mày nói: “Thiếp đói bụng.”

“Vậy chúng ta tới Túy Tiên Lâu ăn cơm.” Hoắc Viễn Hành đứng lên, duỗi tay kéo Ninh Như Ngọc đứng lên khỏi ghế.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Lâm chưởng quầy theo ở phía sau tiễn hai người ra khỏi tiệm gạo, Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc lên xe ngựa, quay đầu lại hơi gật đầu với Lâm chưởng quầy rồi cũng lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chuyển động, rời khỏi tiệm gạo.

Chỉ chốc lát sau đã tới Túy Tiên Lâu, Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc cùng nhau đi vào, có tiểu nhị tiến lên tiếp đón, Hoắc Viễn Hành hỏi có phòng trống không, tiểu nhị vội vàng đáp có, dẫn bọn họ lên phòng riêng trên lầu hai gần đường lớn.

Phòng riêng sắp xếp trang trí không tệ, có một cái bàn lớn hình tròn ở giữa phòng, đối diện với cửa sổ sát mặt đường, có thể nhìn thấy cảnh tượng trên đường lớn, trên vách tường hai bên trái phải treo tranh sông núi, góc tường đặt bình hoa, trong bình hoa cắm trúc phú quý.

Từ cửa đi vào trong phòng riêng, Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc ngồi xuống ghế, tiểu nhị lấy thực đơn ra cho hai người gọi đồ ăn, Hoắc Viễn Hành đẩy thực đơn tới trước mặt Ninh Như Ngọc: “Nàng gọi đi.”

Ninh Như Ngọc mở thực đơn ra, gọi vài món ăn nổi tiếng của Túy Tiên Lâu, tiểu nhị hỏi thêm hai người có muốn gọi rượu không, giới thiệu một loại rượu nho mới ra của cửa tiệm, hương vị chua chua ngọt ngọt, cực kì ngon miệng.

“Chàng thấy thế nào?” Ninh Như Ngọc không quá yêu thích uống rượu nên lập tức hỏi ý kiến của Hoắc Viễn Hành.

Hoắc Viễn Hành nói: “Ta từng uống qua một loại rượu nho ở biên cảnh với Bắc Lục, nhưng không biết rượu nho ở nơi này của các ngươi có giống với Bắc Lục không?”

“Rượu nho trong tiệm của chúng ta giống với rượu ở Bắc Lục, hương vị tinh thuần, đảm bảo ngươi mà uống thì sẽ không hối hận.” Tiểu nhị khen ngợi.

“Vậy mang lên đi.” Ninh Như Ngọc nói: “Người nói hay như vậy, ta cũng muốn nếm thử.”

“Được.” Tiểu nhị trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài.

Trong khi chờ thức ăn, Ninh Như Ngọc ghé vào bên cửa sổ ngắm quang cảnh trên đường lớn, mọi người tới tới lui lui, các quán nhỏ bán đủ loại mặt hàng trên đường, còn có bọn trẻ con vui cười đùa giỡn, cuộc sống sinh hoạt ở Tấn Đô Thành rất an bình, mọi người an cư lạc nghiệp, là một nơi hạnh phúc.

Thật ra người hạnh phúc thì nhìn cái gì cũng đều thấy hạnh phúc.

Lúc này, Ninh Như ngọc nhìn thấy thân ảnh của Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh và Ninh Như Trân, Tiêu Dục Minh đi phía trước, vẻ mặt rõ ràng không kiên nhẫn, Ninh Như Trân theo phía sau, đang lải nhải nói cái gì đó, hiển nhiên Tiêu Dục Minh không muốn nghe, đi đường càng lúc càng nhanh, Ninh Như Trân nhẫn nhịn không tức giận, duỗi tay kéo tay áo hắn, kéo vài cái cũng không thể giữ chặt, đều bị Tiêu Dục Minh ném xuống, Ninh Như Trân lại nháo lên, chỉ tên điểm họ mà hét lên: “Tiêu Dục Minh, ngươi đừng có quá đáng!”

Ninh Như Ngọc đứng trên lầu mà đổ mồ hôi thay cho Ninh Như Trân, lúc trước khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, nàng đã cảm thấy Ninh Như Trân và Tiêu Dục Minh không phù hợp, Tiêu Dục Minh phong lưu thành tính, Ninh Như Trân lại quá tranh cường háo thắng, tính tình của hai người đó đều không hiểu được hai chữ nhường nhịn, cứ cố tình gán ghép ở bên nhau thì chỉ có thể trở thành một đôi oan gia, hiện tại tình hình giữa hai người chính là như thế, còn không đến nửa tháng là tới ngày hai người kia thành thân, hiện giờ vẫn đứng cãi nhau trên đường lớn, thật là mất mặt, hoàn toàn ném hết mặt mũi.

“Aiii, ta đã sớm nói hai người bọn họ không phù hợp mà.” Ninh Như Ngọc vừa thở dài một tiếng vừa lắc lắc đầu.

“Nàng đang nói ai?” Hoắc Viễn Hành bỗng nhiên dựa gần vào đây, nhìn theo tầm mắt nàng, đúng lúc nhìn thấy một màn Tiêu Dục Minh và Ninh Như Trân lôi kéo trên đường lớn.

Lúc này Tiêu Dục Minh đang đứng trên đường cái như có giác qua thứ sáu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai của Túy Tiên Lâu, tầm mắt sắc bén.

“Á……” Khi Ninh Như Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Viễn Hành đã nhanh tay nhanh mắt ôm eo nàng, lắc mình trốn sau cửa sổ, tránh đi tầm mắt của Tiêu Dục Minh.
Bình Luận (0)
Comment