Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 136

Ninh Như Ngọc mỉm cười, nghe ý tứ của Hoắc Viễn Hành thì có lẽ thật ra chàng cũng biết Đường thị ngấm ngầm làm những việc xấu xa kia ở sau lưng.

“Nhị thẩm đem sổ sách, thẻ bài, danh sách quản sự cho thiếp, thiếp cũng nhìn qua một lượt, mặt ngoài thì sổ sách cũng không có vấn đề gì, nhưng một số việc không phải rất hợp lý.” Ninh Như Ngọc bĩu môi, không tiếp tục nói nữa.

Hoắc Viễn Hành đau lòng mà vuốt ve gương mặt nàng, lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nói: “Việc này khiến nàng khó xử rồi, trước tiên nàng cũng đừng quản, nàng cứ làm tốt việc sau này là được.”

Chứng tỏ Hoắc Viễn Hành biết rõ ràng Đường thị dựa vào quyền quản gia mà đầu cơ trục lợi tham ô ngân lượng.

Ninh Như Ngọc nói: “Thiếp đã biết.”

Nếu Hoắc Viễn Hành đã nói như vậy thì nàng còn có thể nói cái gì.

Hoắc Viễn Hành ôm lấy bả vai nàng, để nàng dựa vào trên người chàng, thở dài một tiếng, nói: “Tốt xấu gì bà ta cũng từng nuôi dưỡng ta, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, bà ta cũng chỉ quản một bộ phận của hầu phủ, Sùng An Đường của ta chưa từng để bà ta quản, chỉ cần bà ta không làm quá phận thì tùy bà ta đi thôi.”

Hắc Viễn Hành có thể ra tay tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình với người ngoài, nhưng về việc này, lão phu nhân Khương thị đã từng tìm chàng nói chuyện một lần, nói rất nhiều lời lẽ, cuối cùng lão phu nhân bảo chàng phải đảm bảo sẽ không làm khó dễ nhị phòng.

Lão phu nhân làm như vậy là vì bảo vệ toàn bộ phủ Vũ An Hầu, cả đời bà chỉ có hai nhi tử, đại nhi tử đã chết, chỉ còn tiểu nhi tử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, mặc kệ nhị phòng không biết cố gắng như thế nào, bà vẫn là hy vọng Hoắc Viễn Hành có thể thả cho người của nhị phòng một con đường sống. Hoắc Viễn Hành nể mặt lão phu nhân Khương thị nên mới không truy cứu đến cùng.

“Tổ mẫu từng nói với ta rồi, bảo ta phải nhớ ơn nuôi dưỡng của Đường thị, khoan dung với bà ta một chút.” Hoắc Viễn Hành bất đắc dĩ giải thích.

“Vì vậy chàng đồng ý.” Ninh Như Ngọc nhìn chàng, nói: “Sau đó chính là tổ mẫu thanh tra nhà kho trong phủ, tiếp theo đợi thiếp gả vào phủ thì tổ mẫu sẽ để thiếp tiếp nhận quyền quản gia, những việc này đều do chàng và tổ mẫu thương lượng tốt trước đó rồi đi.”

“Nàng quá thông minh, cái gì cũng không thể gạt được nàng.” Hoắc Viễn Hành thật không ngờ nàng có thể lập tức đoán ra, chàng đem tình huống cụ thể nói cho nàng: “Lúc ấy ta vừa trở về từ Tây Bắc, phát hiện tình hình trong phủ không thích hợp nên cho người đi tra xét, kết quả tra được một số việc không hay, sau đó ta sai người bẩm báo những việc tra được cho tổ mẫu biết, tổ mẫu rất tức giận, lập tức chấn chỉnh lại Nhị thẩm, Nhị thẩm than thở khóc lóc bảo đảm sẽ sửa sai trước mặt tổ mẫu, tổ mẫu mới không truy cứu đến cùng, sau đó gọi ta qua nói tốt vài lời cho bà ta, thương lượng chuyện chờ nàng gả tới đây thì sẽ để nàng quản gia.”

Trên thực tế toàn bộ sự việc trải qua cũng không phải đơn giản như Hoắc Viễn Hành vừa nói, khi chàng điều tra còn phát hiện rất nhiều việc xấu khác, bao gồm cả những việc Đường thị và Hoắc Viễn Thành ngấm ngầm làm sau lưng, lúc ấy chàng bị chấn kinh rồi, không ngờ bọn họ lại to gan lớn mật như vậy, vì vậy chàng không chút do dự mà lập tức hành động, không lưu tình chút nào mà chèn ép Hoắc Viễn Thành đi xuống, khiến hắn ta đến tận bây giờ cũng không thể bò dậy được, đem hết thảy bóp c;hết từ trong trứng nước, chặt đứt mưu đồ của Đường thị và Hoắc Viễn Thành.

Ninh Như Ngọc có thể hiểu được sự khó xử củaHoắc Viễn Hành, nàng rất hiểu Đường thị và Hoắc Viễn Thành là người như thế nào, vì vậy không hề tiếp tục đề tài này, kêu Bích Hà và Hồng Châu tiến vào dọn dẹp sổ sách, đồ vật trên bàn đi xuống.

“Chàng cũng bận rộn suốt một ngày rồi, chàng muốn ăn cái gì?” Ninh Như Ngọc hỏi Hoắc Viễn Hành, trước đó nàng chỉ muốn ăn một bát cháo và hai món ăn kèm.

Hoắc Viễn Hành bận rộn một ngày ở bên ngoài, cũng rất mệt, chàng cũng không có yêu cầu đặc biệt gì với đồ ăn, nói: “Nấu bát mì là được.”

Ninh Như Ngọc suy nghĩ thêm, nói với Bích Hà: “Nấu một bát mì, thêm hai quả trứng tráng và một bát thịt bò kho.”

“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.” Bích Hà đáp lời một tiếng rồi đi ra ngoài.

Trong thời gian chờ phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Hoắc Viễn Hành đi tắm gội, Ninh Như Ngọc ngồi ở trong phòng, nghĩ tới việc ngày mai gặp quản sự trong phủ, đa số quản sự trong phủ vẫn là những người làm việc lâu năm trước kia, một hai năm nay cũng chỉ thay đổi hai người quản sự, còn lại đều là các phó quản sự trước đây được đề bạt đi lên, nàng nhớ lại các quản sự hiện tại một lần trong đầu, trong lòng ngầm chuẩn bị.

Hoắc Viễn Hành tắm rửa xong thì đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy Ninh Như Ngọc ngồi trên giường ngẩn người, chàng đi tới đứng trước mặt nàng một lúc lâu mà nàng cũng không phát hiện ra.

“Nàng nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?” Hoắc Viễn Hành duỗi tay ôm lấy Ninh Như Ngọc, để nàng ngồi lên đùi mình.

Ninh Như Ngọc đang tập trung suy nghĩ, bị động tác bất thình lình của chàng dọa sợ, dùng đôi tay trắng mịn như phấn đấm nhẹ lên ngực chàng, hờn dỗi nói: “Chàng làm gì thế? Dọa thiếp sợ!”

“Ta đứng trước mặt nàng một hồi lâu mà nàng cũng không nhìn ta, ta đành phải làm như vậy.” Hoắc Viễn Hành cố ý lộ ra vẻ mặt đáng thương, cúi đầu cắn một ngụm lên cổ nàng.

Ninh Như Ngọc cuống quít đẩy mặt chàng ra, sốt ruột nói: “Minh Tông, đừng náo loạn.”

Hoắc Viễn Hành nâng mặt nàng lên, hung hăng hôn một cái lên má nàng rồi mới buông nàng ra: “Lát nữa lại tìm nàng tính sổ!”

Ôi ôi, người này thật là……

Chỉ chốc lát sau, Bích Hà dẫn theo tiểu nha hoàn tiến vào bày thức ăn, Ninh Như Ngọc muốn ăn cháo gạo kê và hai món ăn kèm, Hoắc Viễn Hành ăn mì sợi thêm trứng tráng và thịt bò kho.

Thức ăn mang lên bàn, Hoắc Viễn Hình nắm tay Ninh Như Ngọc đi đến bên cạnh bàn, Hoắc Viễn Hành ăn mì, Ninh Như Ngọc uống cháo, phối hợp đến không tồi, màu sắc hương vị đều đầy đủ, hai người ăn thật sự ngon miệng, cuối cùng Hoắc Viễn Hành ăn xong còn cảm thấy không đủ, lại uống thêm một chén cháo.

Cơm nước xong, uống trà, Hoắc Viễn Hành dắt tay Ninh Như Ngọc đi dạo một vòng ở Sùng An Đường.

“Cơm nước xong thì phải đi dạo, hỗ trợ tiêu cơm.” Hoắc Viễn Hành nói.

Ninh Như Ngọc mỉm cười, ngoan ngoãn để chàng dắt tay nàng đi, ngẩng đầu nhìn trời đêm tối như mực, sao trời sáng lấp lánh, chợt lóe sáng chợt tối trên bầu trời, rực rỡ lóa mắt, giống như tơ lụa màu đen được khảm đá quý, bóng đêm tĩnh lặng, tốt đẹp ấm áp, có người thương làm bạn, chính là không thể tốt hơn.

Đi dạo vòng quanh sân hơn hai nén nhang, Ninh Như Ngọc bị Hoắc Viễn Hành ôm trở về phòng.

Vào nội thất, Hoắc Viễn Hành đặt Ninh Như Ngọc lên giường, cánh tay chống hai bên sườn của nàng, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng ngậm ý cười khẽ, chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi nàng, ngậm lấy cánh môi nàng rồi mút vào, giống như đang nếm thức ăn ngon ngọt nhất trên đời này.

Bàn tay to ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ngón tay mơn trớn lên trên quần áo rồi dùng sức kéo dây lưng của nàng, quần áo lập tức rớt xuống dưới, lộ ra yếm đỏ rực bao vây lấy hai đại bạch thỏ, trên yếm thêu một đôi uyên ương thân mật, bộ ng.ực phập phồng lên xuống theo hô hấp, hai đại bạch thỏ đáng yêu như muốn nhảy ra ngoài…..

Ban đêm mang lên hai lần nước ấm, Ninh Như Ngọc bị chàng lặn lộn mệt tới mức cả người mềm nhũn vô lực, ghé vào trên giường, mềm mại mà nhỏ giọng khóc, giống như tiếng mèo nhỏ kêu r.ên, khiến người chàng càng thêm máu nóng sôi trào, Hoắc Viễn Hành phải dùng hết nghị lực mới có thể khắc chế xúc động đè nàng dưới thân thêm một lần nữa!

Buổi sáng ngày hôm sau Ninh Như Ngọc lại dậy muộn, khi mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành vẫn ở đây, mặc áo lót trong màu trắng, cầm một quyển sách ngồi ở đầu giường, mái tóc đen dài rối tung xõa xuống dưới, ngũ quan anh tuấn nhu hòa, cả người tràn ngập khí chất dịu dàng đẹp mắt.

“Tỉnh.” Hoắc Viễn Hành buông quyển sách trên tay, giơ tay vén sợi tóc rơi trên má nàng lên sau tai, lộ ra gương mặt xinh đẹp của nàng.

Ninh Như Ngọc dùng tay dụi mắt, ngồi dậy nói: “Giờ nào rồi?”

“Còn sớm, nàng muốn ngủ thêm một lát không? Chút nữa ta gọi nàng dậy.” Hoắc Viễn Hành dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, giọng điệu nhỏ nhẹ ám áp.

Ninh Như Ngọc lắc đầu: “Không được, thời gian không còn sớm, thiếp muốn đi thỉnh an tổ mẫu trước, sau đó còn gặp mặt quản sự trong phủ, một đống việc phải làm, hôm nay bận lắm……….”

Ninh Như Ngọc vừa nói chuyện vừa muốn bò qua người Hoắc Viễn Hành để trèo xuống, bỗng nhiên nhớ tới có một ngày làm cũng làm như vậy, sau đó bị Hoắc Viễn Hành bắt lấy ấn trên giường khi dễ một phen, lập tức luống cuống dừng động tác, cúi đầu nhìn thoáng qua áo lót trong màu trắng của mình, còn tốt còn tốt, không lộ ra ngoài.

Hoắc Viễn Hành cũng nhận ra động tác đột ngột dừng lại của nàng, không khỏi cười khẽ một tiếng, nghe được tiếng cười, Ninh Như Ngọc bỗng nhiên đỏ mặt, ngay cả cần cổ thon dài cũng đỏ lên theo, cúi đầu xấu hổ không dám nhìn chàng.

Bẹp một tiếng, Hoắc Viễn Hành thò lại gần hôn một cái lên mặt nàng, Ninh Như Ngọc bị hoảng sợ, kinh hoảng nhìn chàng, như có con nai con chạy loạn trong lồng ngực, dường như sắp nhảy ra ngoài.

“Ngoan ngoãn ngồi ở đây, ta đi gọi người tiến vào hầu hạ nàng.” Cũng may Hoắc Viễn Hành không bắt nạt nàng, có lẽ cũng hiểu rằng nàng có rất nhiều việc cần làm, chỉ hôn nàng một cái rồi buông tha nàng, đứng dậy gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng mặc quần áo.

Chỉ chốc lát sau đã thu thập thỏa đáng, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành dùng qua đồ ăn sáng, Hoắc Viễn Hành muốn tới thư phòng xử lý công vụ, Ninh Như Ngọc muốn đi thỉnh an lão phu nhân Khương thị, hai người chia tay nhau đi làm việc của mình.

Hôm nay đi thỉnh an lão phu nhân Khương thị, nàng không gặp lại Đường thị, Ninh Như Ngọc nhỏ giọng hỏi Hạ ma ma một câu, mới biết được tối hôm qua Đường thị không cẩn thận nhiễm lạnh nên bị bệnh, bây giờ còn nằm trên giường.

Hiện tại đang giữa tháng bảy, là thời điểm nóng nhất trong mùa hè, ban ngày mặt trời nóng rát chiếu rọi mặt đất, vô cùng oi bức, cho dù là buổi tối cũng không hề lạnh, trong thời tiết này chỉ nghe thấy bị cảm nắng, khả năng bị cảm lạnh là rất nhỏ, hôm qua Đường thị còn khỏe mạnh, hôm nay đã nói bị nhiễm lạnh, còn không tới thỉnh an lão phu nhân Khương thị, nói rõ bà ta bất mãn với việc lão phu nhân Khương thị giao quyền quản gia cho Ninh Như Ngọc, vì vậy mới cáo ốm không tới thỉnh an.

“Đã mời đại phu tới bắt mạch chưa?” Ninh Như Ngọc hỏi.

Hạ ma ma nói: “Đã mời rồi, không có gì đáng lo, uống mấy thang thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày là được.”

“Vậy thì tốt rồi.” Ninh Như Ngọc nói: “Vậy chút nữa ta sẽ tới thăm Nhị thẩm.”

Lão phu nhân Khương thị rất vừa lòng với Ninh Như Ngọc, biết nàng mới quản gia nên có nhiều việc cần làm, chỉ giữ nàng lại nói chuyện một lát, ngồi trong thời gian uống một chén trà nhỏ rồi cho nàng trở về.

Ra khỏi phòng của lão phu nhân Khương thị, Ninh Như Ngọc trực tiếp trở về Sùng An Đường, bảo Hồng Châu đi nhà kho lấy một ít dược liệu, lại kêu Trần ma ma tới đây, sai bà ấy đưa dược liệu sang chỗ Đường thị.

Sở dĩ Ninh Như Ngọc bảo Trần ma ma đi đưa mà không phải những người khác, bởi vì Trần ma ma là người làm lâu năm ở hầu phủ, là người hầu hạ Hoắc Viễn Hành từ nhỏ, rất được Hoắc Viễn Hành coi trọng, cho dù Đường thị có oán có hận nàng trong lòng thì cũng phải cho Trần ma ma ba phần thể diện, không dám làm gì quá phận với Trần ma ma, nhưng những người khác đi thì khả năng cao sẽ bị làm khó dễ.

“Nô tỳ lập tức đi ngay.” Trần ma ma cầm dược liệu đi tới nơi ở của Đường thị.

Lúc này quản sự trong phủ đều đã tới phòng tiếp khách ở Sùng An Đường, Bích Hà đến đây mời Ninh Như Ngọc qua đó, Ninh Như Ngọc đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo trên người, cất bước đi về phía phòng tiếp khách.

Tới bên ngoài phòng tiếp khách, Ninh Như Ngọc cũng không vội vã đi vào, nàng nghe thấy các quản sự đang dùng lời lẽ chính đáng để nghị luận về mình.

“Hầu phu nhân mới gả tới đây đã tiếp nhận việc quản gia, nhưng phu nhân không hiểu biết tình huống trong phủ, sợ là không làm được!”

“Các ngươi không biết đâu, Hầu phu nhân còn rất trẻ, không biết đã đủ mười sáu chưa nữa, khi nữ nhi của ta mười sáu tuổi còn ở nhà thêu hoa, làm sao biết quản gia được?”

“Ngươi nói cái gì vậy, có thể lấy nữ nhi của ngươi so sánh với Hầu phu nhân hả, mặt ngươi cũng lớn thật đấy!”

“Ai da, không phải ta chỉ nói sự thật thôi sao, việc nào ra việc đó mà thôi, chúng ta đều là những người làm việc lâu năm ở hầu phủ, hầu phủ có gia nghiệp lớn như vậy, giao cho một tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu thì ngươi có thể yên tâm hả?” Người nọ dừng một chút, nói thêm một câu: “Còn ta thì không yên tâm!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Việc này đúng là không dễ làm!” Những người khác cũng lên tiếng nói phụ họa, không khí sôi trào, dường như các quản sự đều có ý kiến với Ninh Như Ngọc, tình hình cực kì bất lợi với Ninh Như Ngọc.
Bình Luận (0)
Comment