Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 570

Edit: Sahara

"Đi thôi, mang ta đi gặp Đường Duyệt! Nếu có thể thì hôm nay ta sẽ nhận nha đầu kia làm đồ đệ luôn thể!"

Trầm Điền trầm ngâm hơn nửa ngày rồi mới nói.

"Trầm Điền đại nhân, mời đi bên này!"

Nụ cười trên mặt Đường Nhiên càng tăng thêm phần nịnh nọt, ông ta làm một tư thế mời với Trầm Điền rồi đi trước dẫn đường.

Bên trong nội sảnh yên tĩnh, Đường Duyệt đang lo lắng ngồi trước giường, nhìn gương mặt Thiên Ngọc lúc này không có một chút huyết sắc nào mà đáy mắt không ngừng hiện lên vẻ áy náy.

"Biểu ca, thật xin lỗi, nếu không phải vì ta, huynh cũng sẽ không bị thương!"

Đường Duyệt khẽ mấp máy môi mỏng: "huynh yên tâm, muội nhất định sẽ báo thù cho biểu ca, hơn nữa, còn phải lấy cánh tay của Vân Lạc Phong nối lại tay cho huynh."

Thiên Ngọc nằm trên giường dường như là nghe được lời của Đường Duyệt nói, chân mày khẽ động, nhưng rất nhanh thì đã biến mất, hai mắt vẫn nhắm nghiền như cũ, thần sắc trên mặt vô cùng thống khổ.

"Duyệt nhi!"

Đột nhiên, một giọng nói già nua từ bên ngoài phòng truyền đến: "Trầm Điền đại nhân đích thân đến đây nhận con làm đồ đệ, còn không mau ra đây ra mắt Trầm Điền đại nhân!"

Trong lòng Đường Duyệt bỗng thấy kích động vô cùng, lập tức đứng dậy, đúng lúc này, Đường Nhiên cũng đã dẫn Trầm Điền đi vào.

Nhìn thấy Trầm Điền bước vào phòng, Đường Duyệt đoan trang thi lễ, khẽ gọi một tiếng: "Trầm Điền đại nhân!"

"Nha đầu ngốc này, còn gọi đại nhân cái gì? Mau mau bái kiến sư phụ!" Đường Nhiên ra hiệu cho Đường Duyệt bằng một ánh mắt, ngữ khí lại rất ôn hòa.

Đường Duyệt cố gắng đè xuống sự phấn khởi trong lòng, dịu dàng bước từng bước đến gần trước mặt Trầm Điền, sau đó hơi cúi người tôn kính thi lễ: "đồ nhi bái kiến sư phụ!"

"Ha ha!" Trầm Điền sang sảng cười to hai tiếng: "không tệ! Đúng là một hạt giống không tệ! Duyệt nhi, về sau con có nguyện ý theo ta học tập y thuật hay không?"

Đáy mắt Đường Duyệt lóe lên ý cười: "sư phụ đồng ý thu nhận đồ nhi làm đồ đệ, đó là vinh hạnh của đồ nhi, đồ nhi sao có thể không biết tốt xấu mà cự tuyệt."

Tuy nói Đường Duyệt là người kiêu căng tùy hứng, nhưng đồng thời cô ta cũng xem như là biết chọn người mà nói chuyện, ở trước mặt người của Trầm gia, Đường Duyệt luôn cố gắng thể hiện ra mặt tốt đẹp nhất của mình.

Quả nhiên, lời nói lấy lòng này của Đường Duyệt làm cho tâm trạng của Trầm Điền vô cùng vui vẻ, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn vài phần.

"Duyệt nhi, ta nghe nói con muốn trở thành đương gia chủ mẫu của Trầm gia phải không?"

Đường Duyệt bất giác sửng sốt, theo bản năng mà nhìn về phía Đường Nhiên.

Lúc này, Đường Nhiên cũng đang nhíu mày, dường như ông ta không hề nghĩ tới chuyện Trầm Điền sẽ hỏi thẳng vấn đề này với Đường Duyệt, ông ta lo lắng Đường Duyệt sẽ trả lời sai, ánh mắt liền dâng lên sự nôn nóng.

"Sư phụ!" Đường Duyệt ổn định lại tinh thần, ánh mắt lần nữa chuyển hướng về phía Trầm Điền: "con cũng không nghĩ là sẽ trở thành thê tử của Trầm gia chủ!"

Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "người con thích là Trầm Ngọc Khanh! Không hơn!"

Ý chính là, người mà Đường Duyệt cô ta thích là Trầm Ngọc Khanh, không phải thân phận Trầm gia chủ của hắn.

Suy cho cùng thì từ nhỏ Đường Duyệt đã lớn lên ở một nơi như Thiên Võ Các này, làm sao lại có thể là một người ngu dốt? Cô ta đương nhiên là biết phải nói như thế nào thì mới có lợi cho mình nhất!

Trên thực tế, nếu Trầm Ngọc Khanh không phải gia chủ của Trầm gia, Đường Duyệt sao có thể muốn gả cho hắn ta? Một nam nhân cho dù có diện mạo đẹp thế nào đi chăng nữa nhưng lại chẳng có chút quyền thế nào thì làm sao có thể xứng với cô ta?

"Ha ha!"

Đối với lời nói của Đường Duyệt, Trầm Điền ngược lại lại tin đó là thật, ông ta cười sảng khoái, cho thấy rõ là tâm trạng đang rất tốt!

"Duyệt nhi quả thật là không giống với những nữ nhân lẵng lơ đê tiện ngoài kia! Cũng chỉ có con mới không quan tâm đến thân phận của gia chủ, một lòng một dạ mà yêu chính con người của ngài ấy! Nếu con có thể giữ vững được mảnh chân tâm này, ta tin tưởng không cần bao nhiêu thời gian, gia chủ nhất định sẽ bị con làm cho cảm động!"

Trầm Điền cười không khép được miệng, trong lòng lại thầm suy nghĩ, nếu đồ đệ ông ta có thể trở thành đương gia chủ mẫu của Trầm gia, đối với ông ta mà nói cũng có chỗ tốt rất lớn.

Cho nên, đối diện với phần tâm tư đã quá rõ ràng của Đường Duyệt, Trầm Điền chẳng những không có khuyên răn ngăn cản mà còn quạt gió thêm củi.
Bình Luận (0)
Comment