Quốc Gia Ác Quỷ

Chương 110

Ngơ ngác nhìn khuôn mặt trong gương giống mình như đúc, Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy quen thuộc với cái thế giới này.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cũng như cảm nhận được cảm giác đau, hắn sẽ rất khó tin lời của Lãnh Nguyệt nói trước đó, thế giới này rất chân thật.

Hiển nhiên là đã vượt xa khỏi lý giải của hắn về giấc mơ trong quá khứ.

"Theo lời của Lãnh Nguyệt thì chỉ có ý thức của mình mới nhập vào thế giới này, nhưng cảm giác này quá chân thực, không biết chuyện gì đã xảy ra với thân thể mình?"

Lắc đầu, tạm thời, hắn nén xuống những nghi ngờ trong lòng, Hạ Thiên Kỳ hít sâu một hơi, đặt toàn bộ suy nghĩ về việc tìm kiếm ba con ác mộng kia.

Trước khi hắn vào đây, Lãnh Nguyệt không nói rõ là ba con ác mộng kia ở chỗ nào, chỉ nói cho hắn biết, bọn chúng đang ở trong "mộng cảnh" này, lúc ấy hắn cũng không hỏi nhiều, nhưng hiện tại xem ra đã quá ngu xuẩn rồi.

Lúc ấy hắn nên hỏi thêm vài câu nữa.

Tuy nhiên chuyện này không hẳn là tuyệt đối, có lẽ tìm kiếm bọn chúng không khó như trong tưởng tượng, không phải, lẽ ra Lãnh Nguyệt phải nhắc nhở hắn mới đúng. Sở dĩ hắn ta không nhắc nhở gì mình, có lẽ Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy ba ác mộng kia không khó để tìm.

Sau khi suy nghĩ qua qua, hắn cảm thấy khả năng này cũng rất lớn, nên lúc này cũng không nghĩ tiếp nữa mà bắt đầu hành động, tìm kiếm khắp nơi.

Căn phòng này không khác phòng khách nhà Tào Kim Hải là mấy, chỉ là sau khi tìm tòi một lúc, hắn lại phát hiện, trong phòng ngoài hắn ra thì không bắt gặp ai khác.

Mặc dù hắn không biết ác mộng sẽ tồn tại ở trạng thái nào, nhưng Lãnh Nguyệt đã để hắn vào đây, hẳn bọn chúng sẽ có dáng dấp giống Tào Kim Hải. Ở đây giết chết bọn chúng, hẳn là cách giải quyết nguyên nhân bắt đầu chuyện này.

Trong lòng nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ đã đứng trên ban công, mở cửa sổ ra, từng làn gió lạnh thổi vào bên trong.

Hạ Thiên Kỳ không phải rùng mình một cái, sau đó nghiêng đầu ra khỏi ban công quan sát.

Bên ngoài là một mảnh tối đen như mực, hoàn toàn không có chút ánh sáng, chỉ có gió lạnh không ngừng rít gào.

Đóng cửa sổ lại, Hạ Thiên Kỳ lập tức dẹp bỏ suy nghĩ này, cảm thấy nửa đêm canh năm, mình đi tìm ba con ác mộng kia ở ngoài đường quả là một việc làm hết sức ngu xuẩn.

Thế nhưng nếu không làm vậy, thì hắn nên tìm chúng ở đâu đây?

Bỗng nhiên trong đầu Hạ Thiên Kỳ nảy ra một suy nghĩ, hắn đã đoán được ba ác mộng kia sẽ dùng hình tượng của gia đình Tào Kim Hải để xuất hiện, như vậy thì phải chăng hắn có thể thông qua điện thoại để tìm kiếm gia đình Tào Kim Hải?

Bọn chúng đều ở cùng một chỗ, tìm được một con phải chăng sẽ tìm được toàn bộ?

Nghĩ xong, Hạ Thiên Kỳ sờ vào túi mình, mò ra một cái điện thoại không phải của hắn.

Nhìn chiếc điện thoại xa lạ trên tay, Hạ Thiên Kỳ thầm hô một tiếng kỳ quái, trên mặt lộ rõ vẻ kỳ quái tìm kiếm trên điện thoại, kết quả lại tìm được số điện thoại của Tào Kim Hải.

Trừ dãy số đó ra, trong danh bạ còn có số điện thoại của nhóm người Lý Xương Dã, và người nhà của hắn.

Nhìn thấy những số điện thoại kia, hắn không khỏi nhớ lại Tào Kim Hải đã nói với hắn, cậu ta đã từng gọi điện thoại cho Lý Xương Dã.

Mặc dù lúc ấy là trong hiện thực Tào Kim Hải kể cho, nhưng hắn khó mà kìm nén lại suy nghĩ trong đầu.

Hắn muốn gọi thử cho Lý Xương Dã.

Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhấn nút gọi, không bao lâu trong điện thoại lại truyền đến một tràng âm thanh mệt mỏi:

"Ai vậy?"

Nghe giọng nói của Lý Xương Dã lần nữa, nội tâm Hạ Thiên Kỳ không khỏi rung động, dáng vẻ Lý Xương Dã đang nằm ngủ, và giọng nói có chút cau có như hiện ra trước mắt.

"Xương Dã à? Tao là Thiên Kỳ."

"Gì vậy? Muộn thế này còn gọi điện thoại cho ta, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, mày và Thư Thành đang ở trường học sao?"

"Nói nhảm, mày cho rằng tao là mày thứ hai à, có thể mượn chuyện thực tập ở Do Tử để không lên lớp. Rốt cục cũng không có chuyện gì phải không, vậy thì tao đi ngủ đây, sáng mai còn lên lớp."

"Ừm..."

Sau khi dập máy, cả người Hạ Thiên Kỳ giống như là mơ, hắn không xác định được rốt cục Lý Xương Dã là người hay là quỷ vật hóa trang, nhưng lại cho hắn một cảm giác rất chân thực, rất thân thiết.

"Chẳng lẽ ở đây, Xương Dã và Thư Thành đều là người?"

Đầu Hạ Thiên Kỳ trở nên rối mù, hắn lại mơ hồ nhớ đến câu Lý Xương Dã nói hắn lúc trước:

"Thiên Kỳ, mày tin trên thế giới này có hai cái tôi không?"

Lần nữa đứng soi mình trước gương, Hạ Thiên Kỳ không khỏi cười khổ, Lý Xương Dã không hề nói sai, quả thật trên thế gian này có khả năng tồn tại hai cái tôi.

Không, thậm chí còn nhiều hơn.

Không tìm thấy thuốc lá trên người, Hạ Thiên Kỳ giống như không tìm được cách giải tỏa phiền muộn, nên bực bội đi đi lại lại trong phòng.

Giao cho hắn việc này, đối với cảnh trong mộng hắn hoàn toàn không biết gì, đích thực rất khó khăn, vốn dĩ vấn đề là ở chỗ hắn không biết ra tay như thế nào.

Nhưng Lãnh Nguyệt là do hắn mời tới, xem như đã cho hắn mặt mũi, hắn làm sao có thể mở miệng, để Lãnh Nguyệt tiến vào mộng thay hắn?

Hắn thừa nhận mình có chút vô sỉ, nhưng còn lâu mới đạt đến cấp độ không biết xấu hổ là gì đó.

"Thiên Kỳ? Thiên Kỳ?"

Trong lúc Hạ Thiên Kỳ đang bực bội đi lại trong phòng, thì không biết tại sao, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói bên ngoài cửa sổ khẽ gọi tên mình.

Âm thanh có chút đứt quãng, đồng thời cũng rất nhẹ, vậy nên hắn cũng không phân biệt được, rốt cục chủ nhân của tiếng gọi là ai.

Trước mắt có thể nói, hắn đang ở trong hai thế giới, hơn nữa trước đó Lãnh Nguyệt cũng đã nhắc nhở với hắn, ở nơi này rất có thể sẽ tồn tại quỷ vật cấp bậc Lệ Quỷ, nhưng ở đây ngay cả một con quỷ vật cũng không có, vậy nên hắn chưa thể nắm chắc điều gì.

Chuyện này giống như một mình đi đến một thành phố xa lạ, trong lòng vừa thấy lạ lẫm vừa bất an.

Giống như hắn bây giờ, điển hình là cảm giác thiếu an toàn.

Hạ Thiên Kỳ không trả lời lại tiếng gọi đó, mà hắn chậm rãi bước về phía cửa.

Cùng lúc đó, tiếng gọi tên hắn lại vang lên lớn hơn:

"Thiên Kỳ? Thiên Kỳ?"

Rõ ràng âm thanh lần này lớn hơn lần trước một chút, nghe cũng rõ ràng hơn.

Đó là một giọng nói xa lại, âm thanh trầm thấp, nếu ví von một chút thì giống như một ông già tuổi đã cao, giọng ho khan khàn khàn.

Trong trí nhớ của Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có giọng nói như vậy, vẻ cảnh giác trên mặt Hạ Thiên Kỳ càng sâu, lúc này đã đi đến cạnh cửa.

Nhưng lúc hắn vừa đi đến cạnh cửa, ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng gọi của lão già ho khan kia:

"Thiên Kỳ? Thiên Kỳ?"

Nghe hai tiếng gọi này, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rung mình, lông tơ trên thân đều dựng đứng lên. Hạ Thiên Kỳ vẫn không đáp lại, mà chậm rãi đi đến cạnh cửa mắt mèo, nhìn xuyên qua về phía hành lang.

Sau đó, lại trông thấy một màn kinh hãi.
Bình Luận (0)
Comment