Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 897

Trong lều binh lính nữ sau núi, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam cũng không ngủ được.  

 

 

Tất nhiên họ không tạo em bé giống Kim Phi và Quan Hạ Nhi, mà đang thì thầm nói chuyện.  

 

 

“Vũ Dương, hôm nay muội nói hơi to gan rồi, tiên sinh bị muội nói đến mức đỏ cả mặt”.  

 

 

Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn Cửu công chúa ở bên gối: “Trước kia không nhìn ra muội lại có thể đùa được thế”.  

 

 

“Tỷ tỷ, tỷ cũng nghĩ ta đang đùa sao?”, Cửu công chúa nhìn cái màn hỏi.  

 

Advertisement

 

“Muội không phải đùa à?”, Khánh Mộ Lam sửng sốt: “Chẳng lẽ muội muốn gả cho tiên sinh thật sao?”  

 

 

“Tiên sinh có gì không tốt à?”, Cửu công chúa hỏi ngược lại.  

 

 

“Ơ…”, Khánh Mộ Lam nghẹn họng.  

 

 

Advertisement

Nếu gả cho Kim Phi không tốt, trong làng sẽ không có nhiều cô nương nhớ mong y như thế.  

 

 

“Nhưng tiên sinh đã có Hạ Nhi và Tiểu Bắc rồi, tiên sinh chắc chắn sẽ không bỏ bọn họ”.  

 

 

Khánh Mộ Lam nói: “Muội là công chúa, lẽ nào muốn làm tiểu thiếp cho một Nam tước như y sao? Phủ Tông nhân, Lễ bộ cũng không có khả năng đồng ý”.  

 

 

Phò mã không thể nạp thiếp, chỉ có thể có một người vợ là công chúa.  

 

 

Nếu đã thành hôn trước khi cưới công chúa thì cũng phải bỏ thê thiếp đã cưới trước đó.  

 

 

Nhưng với tính cách của Kim Phi, chắc chắn sẽ không vì làm phò mã mà bỏ vợ của mình.  

 

 

“Ta chỉ nói tiên sinh rất tốt, muốn ở bên cạnh, chứ nói muốn gả cho y lúc nào?”  

 

 

Cửu công chúa quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam.  

 

 

“Vậy muội có ý gì?”, Khánh Mộ Lam càng khó hiểu.  

 

 

“Tỷ tỷ, tỷ ở làng Tây Hà lâu như vậy rồi, lẽ nào không nhận ra, thật ra có rất nhiều cô nương đang nhớ nhung tiên sinh sao?”  

 

 

“Đương nhiên là ta biết”, Khánh Mộ Lam nói: “Trong làng vẫn còn ổn, các cô nương chỉ lén lút liếc mắt đưa tình thôi, ta nghe A Điệp kể có một lần cô ấy đi theo tiên sinh đến núi Thiết Quán, các công nhân nữ ở đó mới táo bạo, không chỉ nói đùa mà còn động tay động chân nữa”.  

 

 

“Vậy tiên sinh có làm loạn không?”  

 

 

“Không, ta nghe A Điệp nói, tiên sinh đợi đến tối thì đóng cửa đi ngủ rồi”.  

 

 

Khánh Mộ Lam nói: “Lúc trước ở quận Quảng Nguyên cũng thế, không biết có bao nhiêu thẻ đỏ thanh lâu tự đề cử mình, tiên sinh cũng chẳng để ý đến họ dù chỉ một lần”.  

 

 

“Chứng tỏ tiên sinh là người có nguyên tắc, sẽ không dễ dàng chung phòng với người khác, mà một khi chung phòng thì sẽ thật tâm thật lòng như với Hạ Nhi, Tiểu Bắc”.  

 

 

Cửu công chúa nói: “Thật ra ta có thể cảm nhận được tiên sinh vẫn còn cảnh giác ta, nếu một ngày nào đó, tiên sinh bằng lòng… vậy thì chứng tỏ tiên sinh thực sự tin tưởng ta, chấp nhận ta từ tận đáy lòng”.  

 

 

“Vũ Dương, y thật sự tốt như vậy sao? Đáng để một công chúa như muội…”, Khánh Mộ Lam do dự một chốc, sau đó nói: “Đáng cho muội hạ thấp mình như thế sao?”  

 

 

Cô ấy nghĩ đường đường là Cửu công chúa mà lại không danh không phận đi hầu hạ như một tiểu thiếp làm ấm giường, thế chẳng phải là đang hạ thấp mình thì là gì?  

 

 

“Tỷ tỷ, một ngàn năm chưa chắc đã có một đại tài như tiên sinh, có được y thì Đại Khang mới có thể thịnh vượng”.  

 

 

Cửu công chúa nói: “Chỉ cần Đại Khang thịnh vượng, cho dù bảo ta đi chết, Vũ Dương cũng sẵn lòng chứ đừng nói là bảo ta đi hầu hạ”.  

 

 

“Vũ Dương…”, Khánh Mộ Lam đau lòng ôm lấy Cửu công chúa: “Khiến muội phải chịu ấm ức rồi”.  

 

 

“Tỷ nghĩ ta gả đến Thổ Phiên hoặc về kinh tuyển phò mã, sẽ tốt hơn gả cho tiên sinh sao?”  

 

 

Cửu công chúa tự giễu nói: “Gả đến Thổ Phiên thì không nói, hai năm đầu chắc chắn sẽ bị đối xử như một con súc vật.  

 

 

Cho dù về kinh tuyển phò mã cũng phải gả cho con cháu của một quốc công.  

 

 

Tỷ còn không biết đám người đó có đức hạnh thế nào sao?  

Bình Luận (0)
Comment