Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 3479

Băng Nhi lo lắng cho công chúa Lộ Khiết, lạnh lùng nói với Thiết Chùy: “Tránh

ra”. Nhưng Thiết Chùy không động đậy, các cận vệ khác thấy thế cũng bao vây lại. Không ít người còn cho tay vào túi.

Ngay lúc Băng Nhi chuẩn bị ra tay, Quan Hạ Nhi chạy đến ngăn giữa cô ta và Thiết Chùy, giải thích với Thiết Chùy: “Là tướng công bảo Băng Nhi vào”.

Nghe thế, Thiết Chùy đưa mắt nhìn vào trong, vừa lúc nhìn thấy Kim Phi bước ra.

“Thiết Chùy, để cô ta vào đi, ta có vài lời muốn hỏi cô ta”. Nói xong, Kim Phi vẫy tay với Băng Nhi.

Thật ra tự Thiết Chùy cũng hiểu rõ, nếu Băng Nhi muốn hại Kim Phi thì có quá nhiều cơ hội, mình cũng không cản được.

Hơn nữa Kim Phi đã nói thế, anh ta bèn nghiêng người đứng sang một bên. Băng Nhi trợn mắt nhìn anh ta, nhanh chân bước vào trong.

Đầu tiên cô ta lo lắng nhìn công chúa Lộ Khiết, sau đó nhìn Kim Phi: “Tiên sinh muốn hỏi gì?”

“Điện hạ các cô sốt từ lúc nào?”, Kim Phi hỏi. “Chuyện này..., Băng Nhi ngẫm nghĩ, cúi đầu đáp: “Ta cũng không biết...”

“Cô không biết hả?”, Kim Phi sửng sốt: “Có phải cô là thị nữ bên cạnh cô ta không thế? Điện hạ bị sốt mà cô cũng không biết?”

“Hai ngày nay điện hạ cứ không ngủ được, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ tỉnh dậy, chiều hôm qua ta thấy điện hạ ngủ say nên không dám quấy rầy, muốn ngài ấy ngủ thêm một lát...”, Băng Nhi giải thích.

“Chiều hôm qua ngủ lúc canh mấy?”, Kim Phi hỏi.

Băng Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hình như là ngủ giờ Dậu”.

“Ngủ đến lúc nào thì dậy?”, Kim Phi lại hỏi.

“Lúc tiên sinh và phu nhân đến, điện hạ vừa thức dậy”, Băng Nhi trả lời.

Nghe xong, Kim Phi dở khóc dở cười: “Đại tỷ ơi, ngủ từ giờ Dậu hôm qua đến tận trưa hôm nay, cô nghĩ bình thường lắm sao?”

Lúc nãy nhìn thấy mắt công chúa Lộ Khiết hơi sưng, còn tưởng cô ta ngủ không ngon, bây giờ mới biết là ngủ quá nhiều cũng bị sưng mắt.

“Sáng hôm qua Chu đại phu đến, ta nói với cô ấy là điện hạ ngủ không ngon, Chu đại phu nói sẽ kê một số loại thuốc để xoa dịu thần kinh và giúp dễ ngủ, ta cứ nghĩ là do tác dụng của thuốc, hơn nữa..."

Nói đến đây, Băng Nhi lén nhìn công chúa Lộ Khiết, muốn nói lại thôi.

“Hơn nữa cái gì?”, Kim Phi hỏi: “Cô nói mau đi”.

Thấy công chúa Lộ Khiết không nói gì, Băng Nhi nhỏ giọng nói: “Bình thường điện hạ của bọn ta ngủ cũng khá nhiều...”

“Vậy trong lúc đó cô không nghĩ đi xem thử sao?”

“Gần đây điện hạ cứ ngủ không ngon, khó khăn lắm mới ngủ say, ta sợ đánh thức ngài ấy nên không làm phiền”, Băng Nhi giải thích.

“Có phải điện hạ còn thị nữ khác ở Đông Man không?”, Kim Phi hỏi.

“Vâng”, Băng Nhi gật đầu: “Ngoài ta và Sương Nhi, còn có Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết, nhưng họ không đến”.

“Có phải bình thường Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết phụ trách việc ăn uống hàng ngày, cô và Sương Nhi phụ trách sự an toàn của cô ta?”

“Sao tiên sinh biết?”, Băng Nhi nghiêng đầu hỏi. “Ta đoán”, Kim Phi tùy tiện che giấu. Y bỗng cảm thấy Băng Nhi hơi ngốc.

Xem ra ông trời cũng công bằng, cho Băng Nhi một võ công cao cường và bản lĩnh xuất sắc nhưng lại lấy đi một ít trí thông minh của cô ta.

Băng Nhi vừa định nói gì đó, Sương Nhi bưng chậu nước vào, trong chậu nước còn có một cái khăn màu trắng.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment