Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2806

Đúng vậy, chuyện này phái người đi xem sẽ biết ngay, người trẻ tuổi trừ khi điên rồ, bằng không cũng không có lý do gì để lừa ông ta.

Nghĩ tới đây, chưởng quầy xua tay ngăn nhân viên lại: "Ngươi đi xem với cậu ta, rốt cuộc chuyện như thế nào!"

"Dạ!" Nhân viên năm lấy cổ áo của người trẻ tuổi: "ĐiI" Chưởng quầy cũng không quay về phòng, mà xoay người đi qua căn phòng bên cạnh, kêu tay sai và nhân viên ở phòng đó dậy.

Nhân viên và tay sai khác vừa tập hợp ở trong sân thì nhân viên đi ra kho lương thực đã chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng.

"Chưởng quầy, không xong rồi, kho lương thực thực sự bị thổ phỉ cướp rồi!"

Nhân viên nói nhanh: "Các huynh đệ trông coi kho lương thực đều bị thổ phỉ giết chết, kho lương thực đã bị thổ phỉ chiếm giữ rồi!"

Phù phù!

Chưởng quầy vừa đặt mông ngồi vào trên băng ghế, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch!

Mặc dù vừa rồi đã nghĩ tới khả năng này, nhưng khi suy đoán được xác nhận, chưởng quầy vẫn không thể chấp nhận.

Ngây người khoảng mấy phút, chưởng quầy mới hồi phục tỉnh thần lại, nắm cổ áo của nhân viên: "Là thổ phỉ nơi nào mà lớn mật như thế?"

“Không biết ạ!” Nhân viên lắc đầu.

Thổ phỉ không có nhiều, càng không có y phục thống nhất, nhân viên cũng không dám đi tới thăm dò, đâu biết được tên của thổ phỉ chứ?

"Không biết thì ngươi không biết hỏi sao?" Chưởng quầy mắng.

"Chưởng quầy, ngài tha cho ta đi!"

Nhân viên vừa nghe, sợ đến mức quỳ xuống đất: "Những tên thổ phỉ đó giết người không chớp mắt, ngài bảo ta đi hỏi, không phải bảo ta đi chịu chết sao?"

"Không đi hỏi, bây giờ ông đây sẽ làm thịt ngươi!"

Chưởng quầy rút ra một cây đao từ phía sau, khuôn mặt dữ tợn nói: "Có đi không?”

Mấy người làm phía sau, cũng nhìn về nhân viên với vẻ mặt không lành.

Nhân viên sợ đến phát run, vội vàng dập đầu nói: "Ta đi, ta đi!"

Nói xong, hắn chạy về phía cổng một cách lộn nhào.

Hắn quyết định rồi, sau khi rời khỏi đây thì trở về nhà luôn, sau đó dẫn theo người nhà chạy trốn.

Ngay cả nơi chạy trốn hắn đều nghĩ xong xuôi.

Khoảng thời gian trước, nghe hai người bán dạo vùng khác nói, bây giờ Xuyên Thục không thu thuế đầu người, các thuế khác cũng rất thấp, cho dù đi trồng trọt hay là đi mua bán, đều tốt hơn gấp vạn lần ở Giang Nam.

Nhân viên làm hai năm ở cửa hàng lương thực, mệt không nói, chưởng quầy cũng chưa bao giờ xem hắn là con người, hắn đã muốn đi Xuyên Thục xem thế nào, nhưng vẫn không hạ quyết tâm được.

Bây giờ thì tốt rồi, chưởng quầy thay hắn hạ quyết tâm.

Nhân viên nghĩ xong, chờ dẫn theo người nhà đi Xuyên Thục chạy nạn.

Nhưng chưởng quầy căn bản không cho hắn cơ hội này, nhân viên vừa mới chạy ra, chưởng quầy đã cùng tay sai theo đến, uy hiếp nói: "Ta cho ngươi biết, đừng giở trò, hỏi không ra lai lịch của thổ phỉ, ông đây sẽ giết cả nhà ngươi!"

Nhân viên vừa nghe, dũng khí trong lòng vừa mới có đã tiêu tan trong nháy mắt.

Chiến tranh loạn lạc đầu năm nay, mạng người là thứ không đáng giá tiền nhất.

Chưởng quầy có thủ đoạn độc ác, sau lưng lại có người chống lưng, nói giết cả nhà của hắn, thật không phải đùa giỡn!

Những tay sai đó theo chưởng quầy đã từng giết người, trong đó có hai người đã từng giết chết toàn bộ gia đình người khác!

Nhân viên quay đầu lại liếc nhìn chưởng quầy một cách căm giận, sau đó xoay người chạy về hướng kho lương thực.

Chưởng quầy cầm đao đi theo phía sau.

Hai người đi chưa được mấy bước, người trẻ tuổi báo tin lúc trước chạy tới trước mặt.

"Tiểu ca ca, sao ngươi chạy nhanh như vậy?" Người trẻ tuổi trẻ phàn nàn một tiếng, thấy chưởng quầy, mắt lập tức sáng lên: "Đại gia, ta không lừa ngài chứ, bây giờ có thể cho tiền thưởng chưa?"

Nói xong, cậu ta nhìn về phía chưởng quầy với vẻ mặt trông đợi.

Nhưng chưởng quầy không hề để ý đến cậu ta, tiếp tục đi về phía trước.

Người trẻ tuổi trẻ muốn giơ tay kéo quần áo của chưởng quầy, kết quả vừa mới giơ tay, đã cảm thấy một cơn đau dữ dội ở trong ngực.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A_zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment