Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2385

Mặc dù lần này hàng trăm nữ công nhân ở lại thành Du Quan, nhưng lại khiêng hàng trăm người bị thương khác lên thuyền.

Vì để tạo môi trường phục hồi tương đối tốt cho những người bị thương, trên thuyền trở nên đông đúc hơn so với khi đến.

Bốn người Kim Phi, Nhuận Nương, Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam vẫn chen chúc trong một khoang thuyền nhỏ.

Cũng may lần này không cần kéo thêm một chiếc thuyền, lại là gió bắc nên tốc độ của Trấn Viễn số hai nhanh hơn lúc tới rất nhiều.

Thật ra ban đêm chạy quá nhanh cũng không an toàn, nhưng trong lòng Kim Phi lo lắng cho tình hình ở Hy Châu, không giảm tốc độ thuyền, ngược lại còn phái ba chiếc thuyền tốc hành đi trước để thăm dò đường đi.

Khi đi ngang qua bến tàu Đông Hải, Kim Phi nhìn ra xa lại nhìn thấy Hồng Đào Bình và Đại Cường đang đứng vẫy tay trên bến tàu, nhưng Kim Phi vẫn không để Trấn Viễn số hai cập bến, chỉ thổi còi từ xa coi như là chào hỏi bọn họ rồi tiếp tục lên đường.

Nhưng ai ngờ, vừa đi không bao lâu, nhân viên hộ tống trên boong thuyền sau đã chạy tới báo cáo, nói có một chiếc thuyền tốc hành đang đuổi theo tới.

"Đuổi theo tới?" Kim Phi sửng sốt, vội vàng đi tới boong bên phải.

Nhìn lại phía sau, quả nhiên có một con thuyền tốc hành. treo cờ đen của tiêu cục đang nhanh chóng đuổi theo.

Thân thuyền Trấn Viễn số hai khổng lồ, tăng tốc độ và giảm tốc cũng rất phiền phức, để tiết kiệm thời gian, Kim Phi đã bảo thuyền lớn tiếp tục duy trì tốc độ di chuyển hiện tại, sau đó khi thuyền tốc hành tới gần, Thiết Chùy ném một sợi dây thừng xuống, nhanh chóng buộc thuyền lớn và cột thuyền lớn lại với nhau, sau đó để Hồng Đào Bình và Đại Cường leo lên theo dây thừng.

Trước đây Đại Cường là thợ săn, thành thạo trèo lên trên, nhưng đến lượt Hồng Đào Bình thì phải chật vật.

Anh ta là một người đàn ông thích ở nhà, trên lưng còn mang theo một cái gói dài và hẹp, bên trên kéo, bên dưới đẩy, tốn rất nhiều công sức mới lên được.

Sau khi lên thuyền anh ta đi thẳng tới chỗ Kim Phi mặt đầy ấm ức hỏi: "Tiên sinh, ngài đi qua xưởng đóng thuyền hai lần, tại sao đều không ghé qua chút vậy? Là ta làm sai cái gì sao?"

"Không, là ta đang vội." Kim Phi bị lời nói của Hồng Đào Bình chọc cười.

Lời nói vừa rồi của Hồng Đào Bình ẩn chứa chút trách móc và phàn nàn.

Với địa vị hiện tại của Kim Phi, rất ít người ở Đại Khang có thể nói chuyện với y như thế này.

Đó cũng chính là lý do Hồng Đào Bình một nam công nhân khoa học và kỹ thuật tâm huyết với ngành đóng thuyền lại thẳng thắn đến như vậy.

Điều này cũng làm cho Kim Phi dường như nhìn thấy chính mình kiếp trước, vì vậy lại giải thích nói: "Có lẽ ngươi cũng biết tình hình ở thành Du Quan, cho nên lần trước đi ngang qua không có thời gian cập bến, lần này Hy Châu xảy ra chuyện, người Đảng Hạng tập hợp mấy trăm nghìn binh mã có thể tấn công bất cứ lúc nào, ta chỉ ước bây giờ có thể mọc cánh bay về được."

Kim Phi nói xong, Hồng Đào Bình còn chưa kịp nói, Đại Cường không nhịn được nói: "Tiên sinh, người Đảng Hạng lại không thành thật sao?”

"Đúng vậy." Kim Phi thở dài: "Phi thuyền và khinh khí cầu của chúng ta bây giờ không thể dùng được, người Đảng Hạng lại bắt đầu khiêu khích."

"Đám ăn cháo đá bát này, đáng lẽ lúc đó nên để Thiết Ngưu đại cao giết chết hết mới đúng!"

Đại Cường chửi rủa, sau đó giương mắt nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, ta dẫn các huynh đệ theo ngài cùng trở về giết chết người Đảng Hạng nhé?"

Bây giờ xưởng đóng thuyền đã được cải tạo thành gần giống một căn cứ quân sự rồi, không nói đến những tên trộm thông thường, ngay cả cướp biển cũng không dám đến gần.

Đại Cường dần dần cảm thấy chán nản, bây giờ nghe nói Hy Châu có thể đánh giặc, lập tức hưng phấn.

Đáng tiếc, Kim Phi không do dự từ chối yêu cầu của anh †a: "Không cần, nhiệm vụ của các ngươi là canh giữ xưởng đóng thuyền! Không cần nghĩ tới những thứ khác!"

Bình Luận (0)
Comment