Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2250

Loại máy bắn đá này mỗi lần chỉ ném được một bình dầu hỏa, ném cũng chỉ được khoảng mười thước, so với máy bẳn đá cầm tay thứ này giống như đồ chơi vậy, chưa nói tới máy bắn đá trên hạng nặng trên tường thành.

Nhưng khoảng cách này đã vượt qua được khoảng ném xa nhất của các nhân viên hộ tống, họ không ném lựu đạn xa được như vậy.

Điều đáng xấu hổ ở đây chính là, có thể tấn công quân địch cách cả mấy trắm mét, nhưng lại không làm gì được khi chúng chỉ cách có mấy chục mét.

Các nhân viên hộ tống chỉ có thể dùng cung nỏ cầm tay và cung nỏ hạng nặng để đánh trả.

Nhưng quân địch đã chuẩn bị những tấm ván gỗ, mũi tên không làm gì được, cung nỏ hạng nặng thì lại ít, không thể chống lại được nhiều kẻ địch như vậy.

Cũng may độ chính xác của máy bản đá cỡ nhỏ kia không cao, hơn nửa số bình dầu hỏa được ném qua hoặc là đề rơi xuống biển, hoặc là đập vào thành tàu.

“Mau tới phòng hơi hỏi xem bao lâu nữa có thể khởi động được Trấn Viễn số 1!”

Kim Bằng gấp tới mức gân xanh hiện rõ lên trên trán.

Thuyền phó chạy như bay về phía khoang thuyền, một lát sau chạy về với khuôn mặt đau khổ: “Thuyền trưởng, nồi hơi vừa mới được đổ nước lạnh vào, nhanh nhất cũng phải ba nén nhang nữa mới khởi động thuyền được!”

“Đáng chết!” Kim Băng nghe thấy vậy, tức giận đánh một cái vào cột.

Với đà tấn công này của quân địch, rất khó để họ cầm cự được tới ba nén nhang.

“Không phải chúng ta còn buồm sao, giương buồm lên!”

Một nhân viên hộ tống lần đầu lên thuyền vội đề nghị.

“Chiếc thuyền này quá nặng, ăn nước rất sâu, cái rãnh dưới bến tàu này là hướng Đông Tây, dù hiện tại gió có thổi, kéo buồm vẫn không được.”

Một lão thủy thủ bên cạnh nhanh chóng giải thích.

Càng gần mặt biển, nước biển lại càng nông, cho nên bến tàu không thể muốn xây ở đâu thì xây, nếu không thuyền còn chưa cập bến đã mắc cạn.

Đặc biệt là những con thuyền như Trấn Viễn số 1, mớn nước của thuyền rất sâu, một khi mắc cạn thì sẽ rất phiền phức.

Xây dựng tường thành và bến tàu tới tận đây là bởi vì ở dưới mặt biển này tự nhiên có một cái rãnh nhỏ, kéo dài lên tận đất liền.

Những con thuyền nhỏ chở lương thực có thể theo rãnh nhỏ này tới gần tường thành.

Cái rãnh này là hướng Đông Tây, cho nên Trấn Viễn số 1 chỉ có thể đi về phía Đông, nếu đi về phía Nam, rất nhanh sẽ mắc cạn.

Mà gió bây giờ là gió Bắc, dù có giương buồm lên cũng không thoát được.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Nhân viên hộ tống kia sốt ruột hỏi.

“Ta cũng không biết.” Lão thủy thủ đáp với vẻ tuyệt vọng.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lưu Thiết và Điền tiên sinh phía sau cũng không thể nghĩ ra cách gì.

“Thiết Tử, có lẽ Trấn Viễn số 1 không xong rồi, ngươi mau gọi người tới đây, nhanh chuyển đồ xuống!

Sắc mặt Kim Bằng tái nhợt, nói.

Anh ta thấy trên boong thuyền có hai tấm ván gỗ đã bị lửa thiêu rụi, phía dưới khoang thuyền cũng đã cháy.

Ngọn lửa bắt đầu cháy từ trong ra ngoài.

Cứ tiếp tục như vây, Trấn Viễn số 1 sẽ không thể cầm cự được cho tới khi động cơ khởi động được.

Sắc mặt Kim Bằng tái đi, không phải vì sợ, mà vì áy náy.

Là thuyền trưởng của Trấn Viễn số 1, Kim Bằng hiểu rõ tầm quan trọng của con thuyền hơn bất kỳ ai khác.

Nó không chỉ đơn giản là một vũ khí chiến lược, mà còn là con thuyền hơi nước đầu tiên do Kim Phi chế tạo, mang Kim Phi trở về Kim Xuyên từ Đông Hải!

Một chiến hạm quan trọng như vậy, lại bị hủy hoại trong tay anh ta.

Nghĩ tới đó, Kim Bằng vô cùng hổ thẹn, tới mức muốn rút đao tự sát!

Dù sao cũng là cựu binh đã chỉnh qua bao trận chiến, anh †a biết tự sát cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có thể cố gắng nghĩ cách giảm thiệt hại xuống thấp nhất có thể.

Bình Luận (0)
Comment