Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2217

"Hỏi rõ ràng rồi, bọn họ đều là người đến từ đất Tấn, là người của Tấn vương!"

Lão Tiền nghiến răng nói: “Những người Đông Man này là đám chó nhà có tang lúc trước bị chúng ta đánh bại kia!”

“Tấn vương?” Lưu Thiết sững sờ, sau đó tức giận nói: “Thằng chó khốn nạn này!”

Cứ cách một thời gian, thuyền hơi nước sẽ tới thành Du Quan cung cấp vật tư một lần, nhân cũng sẽ mang một phần nhật báo Kim Xuyên mới nhất tới đây.

Biết được Tấn vương cấu kết với người Đông Man giết hại quân Phạm Gia, Lưu Thiết với tất cả quân Bắc phạt đều cực kỳ ngạc nhiên.

Bởi vì trong quan của họ, Tấn vương vẫn luôn có thù oán sâu nặng với người Đông Man, Lưu Thiết thật sự không ngờ đến việc bọn họ sẽ cấu kết với nhau.

Càng không ngờ đến chuyện Tấn vương với người Đông Man sẽ cùng nhau công đánh thành Du Quan.

Trên thực tế, không chỉ Lưu Thiết không ngờ đến, cho dù là người cẩn thận như Điền tiên sinh cũng không ngờ tới.

Bởi vì thành Du Quan quá đặc thù.

'Tấn vương đã từng nói không chỉ một lần, rằng mơ ước lớn nhất trong đời của ông ta là hoàn thành tâm nguyện của phụ thân, giành lại thành Du Quan.

Sau khi biết quân Bäc phạt lấy lại được thành Du Quan, Tấn vương rất vui mừng, đích thân mang theo hai nghìn lạng vàng, tới thăm hỏi các chiến sĩ của quân Bắc phạt.

Lúc đó Lưu Thiết cũng có mặt, anh ta có thể cảm nhận được, Tấn vương là thật sự phấn khởi.

Trừ lần đó ra, địa bàn của Tấn vương cách quá xa thành Du Quan, từ đất Tấn phái binh tới đây, ít nhất cũng phải bôn ba một nghìn dặm.

Tất cả mọi người đều không ngờ tới việc Tấn vương sẽ đâm một đao sau lưng thành Du Quan.

Nếu như không phải nhóm nhân viên hộ tống có lựu đạn, nếu không phải Kim Phi kịp thời đưa người đến tiếp viện, chỉ sợ lúc này tường thành phía nam đã bị người của Tấn vương công chiếm rồi.

Một khi tường thành phía nam bị công chiếm, quân địch sẽ có thể nhanh chóng tiến vào trong thành, phát động tấn công nhân viên hộ tống từ cầu thang trên tường thành phía Bắc.

Với số lượng nhân viên hộ tống này, chỉ sợ ngay cả một nửa giờ cũng không kiên trì được!

Cho dù là bây giờ, một đao này của Tấn vương cũng vô cùng hung ác!

Trương Lương với Lưu Thiết đều không chú ý đến phòng ngự của tường thành phía nam, máy bắn đá trên tường thành, cùng với gạch đá chuẩn bị cho máy bản đá cực kỳ ít, số lượng người cũng ở thế hoàn toàn bất lợi, chỉ có thể không ngừng ném lựu đạn với lọ dầu hỏa, ngăn chặn quân địch công thành.

Cho dù cuối cùng đã ngăn chặn được quân địch, ước tính số lượng lựu đạn với lọ dầu hỏa cũng không còn bao nhiêu.

Quân Bắc phạt tác chiến với quân Trấn Viễn nổi dậy chỉ có bốn nghìn người, một mình phòng thủ ở tường thành phía bắc đã cố gảng hết sức rồi, bây giờ còn phải đối mặt với thế gọng kìm ở cả hai hướng nam bắc, tình hình sẽ trở nên càng thêm khó khăn.

“Con chó khốn nạn Tấn vương, mất công trước đây ông đây còn cảm thấy ông ta là một người đàn ông, bây giờ thế mà lại đâm sau lưng ta! Đợi ta rảnh tay, nhất định sẽ đến đất Tấn lật tung hang ổ của ông ta trước!”

Lúc này bị người trước đây mình tôn trọng đâm sau lưng, Lưu Thiết cực kỳ nóng nảy.

Bình Luận (0)
Comment