Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2193

“Phu quân, chàng đồng ý tuyển binh sao?”

Cửu công chúa rất giỏi nhìn mặt đoán ý, hiện tại cô ấy đã biết rất rõ về Kim Phi, có thể đoán được suy nghĩ của Kim Phi từ phản ứng của y.

Nam giới ở Đại Khang khan hiếm, vì muốn mau chóng khôi phục dân số, sau khi khống chế Xuyên Thục, Kim Phi không chọn cách cưỡng ép tuyển binh mà chọn cách chiêu mộ mở rộng tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.

Chỉ phí quân sự cho tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn là một trong những khoản chỉ lớn nhất ở làng Tây Hà, nó còn tốn tiền hơn cả việc xây dựng nhà xưởng.

Nếu chọn cách bắt buộc tuyển binh, sẽ không cần trả tiền lương cho binh lính, chỉ cần cung cấp lương thực và vũ khí là được, và có thể tiết kiệm một lượng lớn chỉ phí quân sự.

Tính luôn cả Cửu công chúa, trong phòng có rất nhiều người đưa ra đề nghị với Kim Phi về việc bät buộc tuyển binh, nhưng đều bị Kim Phi bác bỏ.

Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm cũng cho rằng lần này Kim Phi vẫn sẽ từ chối.

“Trước khác nay khác, tình hình như bây giờ, không tuyển binh là không được!” Kim Phi thở dài.

Hiện tại không có ưu thế về phi thuyền, mô hình tác chiến trước đây của tiêu cục Trấn Viễn không còn khả thi nữa, phải có thật nhiều binh lính canh giữ trận địa nên không tuyển binh là không được.

Nghe thấy Kim Phi nói thế, Trương Lương cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh, ta đã chuẩn bị xong lệnh tuyển binh, lát

nữa ta sẽ cho Trần Văn Viễn đăng lên báo phát ra ngoài!”

“Không.” Kim Phi vung tay ngăn Trương Lương lại: “Hiện tại vẫn chưa nên phát lệnh tuyển binh.”

“Tại sao?” Trương Lương cau mày hỏi.

Nhưng Kim Phi không trả lời anh ta mà quay sang nhìn về phía Trần Văn Viễn: “Trần công tử, ngươi phụ trách một kỳ số báo đặc biệt, nói hết về tình hình hiện tại của chúng ta ra, sau đó thí điểm ở huyện Thanh Sơn, kêu gọi người dân chủ động đến tòng quân”

“Kêu gọi như thế có được không?” Trần Văn Viễn cau mày.

“Được hay không, thử là biết” Kim Phi nói: “Nếu không được hãy phát lại lệnh tuyển binh.”

“Tiên sinh, việc này có cần thiết không?” Trương Lương không biết tại sao Kim Phi lại làm như vậy.

“Có!” Kim Phi nói: “Chủ động hưởng ứng lệnh triệu tập với bị động nhận lệnh triệu tập, sự tích cực về sĩ khí của binh lính hoàn toàn khác nhau.”

Cửu công chúa thấy Trương Lương vẫn muốn nói, lập tức nháy mắt với anh ta: “Nghe theo tiên sinh đi!”

Trương Lương thấy Kim Phi với Cửu công chúa đã quyết định như thế, cũng chỉ biết gật đầu.

“Viết lương bổng như thế nào đây?” Trần Văn Viễn nói: “Phát tiền hàng tháng sao?”

“Tất nhiên là phát rồi!” Kim Phi gật đầu không chút do dự, sau đó lấy một tờ giấy trên bàn đưa cho Trần Văn Viễn: “Đây là sắp xếp lương thưởng, ngươi chỉ việc đăng công khai lên báo là được, nếu có người không nhận được trợ cấp sau khi đầu quân, có thể tìm đến các đốc quân ở bất kỳ nơi nào, nếu đốc quân không quản lý, thì cứ việc đến trụ sở chính của tiêu cục Trấn Viễn tố cáo!”

“Rõ!” Trần Văn Viễn vội vàng nhận lấy tờ giấy. Tờ giấy liệt kê rõ ràng lương bổng cho tân binh, cựu binh và các sĩ quan cấp cao, cũng như mức khen thưởng sau khi chiến đấu lập công.

Mặc dù tiền lương không cao hơn tiêu cục Trấn Viễn, nhưng nó đã rất cao với người dân bình thường rồi.

Hơn nữa, cuối tờ giấy còn viết rằng sau này tiêu cục Trấn Viễn sẽ không tuyển người trong dân thường nữa, mà chỉ tuyển các cựu binh trong các đơn vị khác trừ quân Trấn Viễn ra.

Bình Luận (0)
Comment