Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1910

"Đi lúc nào cũng được ư?”

Lý Địch nghe vậy, kéo muội muội đi ra ngoài ngay.

Còn việc thu xếp hành lý gì đó, hoàn toàn không cần thiết.

Ở nơi này, bọn họ là nô lệ, bất kỳ tài sản gì bao gồm cả mạng sống của bọn họ, đều thuộc về chủ nhân.

Trừ y phục rách rưới đầy lỗ thủng trên người này ra, cậu bé và muội muội không có bất kỳ tài sản gì cả.

"Ca ca..."

Muội muội phát hiện ca ca dẫn đầu rời đi, bèn kéo tay áo của Lý Địch.

Cô bé hơi sợ hãi, muốn để cho người khác đi trước, đến khi xác nhận người khác không sao thì mới đi theo ra ngoài.

"Dù sao cũng phải có người dẫn đầu!"

Lý Địch lại ngẩng đầu nhìn phi thuyền, sải bước đến cửa sau của viện.

Không ai ngăn cản cậu bé, Lý Địch dắt muội muội, dễ dàng không trở ngại mà đi qua cửa sau, đi tới đường phố phía sau phủ Tể tướng.

Những nô lệ khác nhìn thấy Lý Địch không sao, cũng đuổi sát theo.

Đến khi tất cả nô lệ đều đã đi ra khỏi sân, quản gia phất tay, một đám gia đinh chạy ra.

Các nô lệ tưởng gia đỉnh tới để giết bọn họ, bị dọa sợ lại quỳ đầy xuống đất.

"Các ngươi không phải sợ, bọn họ đến để bảo vệ các ngươi ra khỏi thành!"

Quản gia bị họ dọa sợ phải mau chóng giải thích.

Sát thủ trên bầu trời vẫn đang chăm chú theo dõi, nếu lỡ có một người chết, thì sẽ mất nhiều hơn được.

"Mọi người đứng lên hết đi!" Lý Địch thấy các nô lệ vẫn không dám đứng lên, bèn hét lớn: "Trên trời đều là người của quốc sư, chúng ta thật sự tự do rồi"

Nói xong, cậu bé kéo muội muội chạy về phía cửa thành Tây.

Phần lớn người đều có tâm lý đám đông, có Lý Địch dẫn đầu, những nô lệ khác cũng đuổi sát theo.

Quản gia vội vàng gọi gia đinh chạy lên phía trước mở đường.

Chịu đói chịu khát đối với nô lệ là chuyện bình thường như cơm bữa, thế nên rất nhiều nô lệ có sức khỏe rất kém.

Huynh muội Lý Địch cũng vậy.

Mới chạy hơn một trăm thước, hai huynh muội đã bắt đầu thở hổn hển.

Phía sau có hai nô lệ thậm chí còn ngã xuống, nhưng sau khi bò dậy, ngay cả vết thương cũng không thèm nhìn, tiếp tục chạy thật nhanh.

Tất cả mọi người đều dốc hết sức lực, chạy về phía cửa thành Tây.

Không, bọn họ đang chạy về phía tự do và hy vọng!

Cửa thành Tây ngày thường được canh gác nghiêm ngặt, lúc này lại mở toang cửa ra.

Lý Địch dẫn theo muội muội, là người đầu tiên ra khỏi cửa thành.

Ngay bãi đất trống đối diện với cửa thành có cắm một lá cờ màu đen rất to, giống y như cờ đen trên phi thuyền.

Phía dưới cờ đen, nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đứng một hàng.

Lúc này mặt trời đã ngả về tây, cờ đen và nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen tựa như được mạ thêm một lớp vàng.

Cảnh này giống như đã khắc sâu trong đầu Lý Địch, cho đến lúc chết già cũng không quên.

"Ồ, người đi ra ngoài đầu tiên lại là hai đứa trẻ!"

Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống đứng ở trước mặt ngoäc tay về phía hai huynh muội: "Đến đây đi!"

"Các... Các ngài là do quốc sư đại nhân... phái tới đón bọn †a sao?"

Lý Địch thở hổn hển hỏi.

"Đúng vậy, Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống gật đầu: "Tiên sinh phái chúng ta tới, đón các ngươi về nhài"

"Cha! Mẹ! Hai người nghe thấy chưa?"

Lý Địch đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu về phía Đại Khang: "Quốc sư của Đại Khang chúng ta phái người tới đón con và muội muội rồi! Hai người có thể yên lòng nhắm mắt rồi!"

Sau khi dập đầu ba cái, Lý Địch lại quỳ xuống trước mặt đại đội trưởng của nhân viên hộ tống: "Xin hỏi đại danh tôn quý của quốc sư đại nhân? Ta muốn lập bia trường sinh cho đại nhân, cung phụng cả đời!"

"Ha ha, tiểu quỷ thế mà biết nói chuyện thật đấy."

Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống cười nói: "Nhớ cho kỹ, tiên sinh nhà ta là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Đại Khang, quốc sư Đại Khang, thống lĩnh quân Trấn Viễn, đại đương gia của tiêu cục Trấn Viễn, tổng chưởng quầy của tiền trang và thương hội Kim Xuyên: Kim Phil"

"Đa tạ đại nhân đã nói cho biết!"

Lý Địch gật đầu, ghi nhớ kỹ cái tên này trong lòng.

"Được rồi, đứng lên qua bên kia ăn chút gì đi."

Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống kéo Lý Địch dậy: "Chờ ngày mai mọi người đến đông đủ sẽ lập tức dẫn các ngươi về nhài"

Bình Luận (0)
Comment