Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1839

Trước khi chiến đấu hãy suy nghĩ đến sự thất bại, đây là một trong những kiến thức binh pháp mà Kim Phi đã từng nói với Cửu công chúa.

Bởi vì sau khi thắng lợi phe ta sẽ năm quyền kiểm soát cục diện, có nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên làm thế nào, nhưng lỡ như thất bại, phe ta sẽ phải đối mặt với khả năng bị truy sát trên diện rộng, thời gian dành cho chúng ta sẽ càng lúc càng ít. Mỗi giây đều rất quan trọng.

Vì vậy khi biết được kẻ địch đã lên bờ sông Gia Lăng, Cửu công chúa lập tức lập kế hoạch rút lui, đồng thời nhanh chóng di dời các loại vật liệu chiến lược và dân làng đi.

Dựa theo kế hoạch, có hai khả năng rút lui.

Khả năng thứ nhất chỉ là để đề phòng lỡ như. Nếu mấy người Lão Ưng thành công tiêu diệt được đội quân lương của kẻ địch thì dân làng sẽ ngừng rút lui, cùng phối hợp với các nhân viên hộ tống sử dụng pháo đài để chống lại kẻ địch.

Khả năng thứ hai là Lão Ưng thất bại, vậy cả làng sẽ phải tiến hành rút lui quy mô lớn.

Cái gọi là rút lui quy mô lớn là rời khỏi làng, sơ tán mọi người đến dãy núi nhấp nhô ở bên ngoài làng, triển khai chiến tranh du kích với kẻ địch, đợi khi Kim Phi trở về sẽ tiến hành phản công lại.

“Vũ Dương, còn có cách nào khác không?”

Quan Hạ Nhi nắm lấy cánh tay Cửu công chúa hỏi: “Chúng ta rút lui rồi, vậy ngôi làng phải làm sao? Nhiều nhà xưởng như vậy sẽ như thế nào? Đây chính là tâm huyết của đương gia đấy!"

Nhà xưởng làng Tây Hà đều bắt đầu xây dựng sau khi Kim Phi nổi dậy, đa số chỉ mới đưa vào sản xuất được vài tháng, nhiều công trình còn mới xây được một nửa, hoặc là những nhà xưởng mới đã hoàn thành phần dự án chính, sắp bàn giao sử dụng.

Một khi ngôi làng bị kẻ thù chiếm đóng, thì có thể tưởng tượng được số phận của những nhà xưởng này.

Cho dù Kim Phi có quay lại đánh đuổi kẻ địch, sợ rằng cũng chỉ có thể thu lại được một đống đổ nát.

“Tỷ tỷ, ta cũng biết những nhà xưởng này là tâm huyết của phu quân và tất cả mọi người. Nhưng khinh khí cầu của kẻ địch quá nhiều, chúng ta không giữ được làng đâu!”

Trong mắt Cửu công chúa cũng tràn đầy đau lòng và bất đắc dĩ: “Nhưng sự việc đã đến nước này, đây là đối sách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra."

Quan Hạ Nhi mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Bất kì thời đại nào, chỉ cần năm quyền khống chế trên không trung thì đồng nghĩa với việc năm giữ quyền chủ động trên chiến trường.

Mặc dù hình dạng của khinh khí câu mà phe địch chế tạo ra rất xấu xí, tốc độ bay lên chậm, độ cao giới hạn cũng không cao, nhưng họ không thể đối phó được với số lượng nhiều.

Kẻ địch ném bình đựng dầu ở trên trời xuống, cho dù nhân viên hộ tống ở dưới đất có khả năng chiến đấu mạnh hơn đi nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục liều chết bảo vệ làng thì cũng chỉ có một con đường chết.

Đến lúc đó, nhà xưởng vẫn sẽ rơi vào tay của kẻ địch.

“Tỷ tỷ, phu quân từng nói, nơi nào còn sự sống nơi đó còn hy vọng. Chỉ cần chúng ta vẫn còn người, thì nhà xưởng vẫn có thể xây dựng lại. Nhưng nếu người không còn, thì không còn gì cả.

Cửu công chúa lại an ủi Quan Hạ Nhị, hỏi: “Tỷ tỷ, đồ ở kho hàng sau núi đã chuyển hết đi chưa?”

Kho hàng sau núi là bảo khố lớn nhất của làng Tây Hà. Vàng, tiền mặt cùng với các loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng, khôi giáp mà Kim Phi tích lũy được trong một năm nay hầu hết đều ở đó.

Vậy nên kế hoạch rút lui vừa bắt đầu, Cửu công chúa đã lập tức bố trí lượng lớn nhân viên hộ tống đi di dời đồ đạc trong kho hàng ở sau núi.

“Ta vừa đi xem thử rồi, dựa theo yêu cầu của muội, vũ khí như cung nỏ hạng nặng, khôi giáp và xe bắn đá đều đã chuyển đi hết rồi, còn vàng bạc tiền đồng vẫn chưa chuyển, có lẽ một giờ nữa là có thể chuyển hết đi rồi.” Quan Hạ Nhi trả lời.

Hắc đao, xà phòng thơm, châu Thủy Ngọc đều là những thứ hái ra tiền, sau khi ra mắt đã mang về cho Kim Phi một lượng tiền mặt lớn.

Kim Phi từ lâu đã biết chế độ ngân phiếu của Đại Khang cực kỳ không ổn định, vậy nên chỉ dùng ngân phiếu vào giai đoạn việc làm ăn mới bắt đầu, về sau khi nhân lực của tiêu cục Trấn Viễn đã đủ, thì dùng tiền mặt để thanh toán.

Bình Luận (0)
Comment