Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1766

Bắc Thiên Tâm đan lưới đánh cá ở trên cao, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Cuộc sống kiểu này đã diễn ra được vài tháng, Bắc Thiên 'Tâm sớm đã không còn ôm nhiều hy vọng nữa rồi.

Chẳng qua chỉ là vô thức ngẩng đầu lên mà thôi.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô ấy phát hiện một làn sóng trắng xuất hiện ở phía chân trời.

“Tiên sinh, Tiểu Bắc, hai người mau nhìn xem đó là cái gì?”

Bắc Thiên Tâm chỉ về phía xa xa hỏi.

Kim Phi còn tưởng rằng Bắc Thiên Tâm đã phát hiện ra thuyền cứu hộ, bèn vội vàng ném xẻng ở trên tay đi, rồi chạy lên trên cao.

Đường Tiểu Bắc cũng nhanh chóng cố định cần câu vào tảng đá.

Mấy tháng nay, công việc chính của Đường Tiểu Bắc là câu cá.

Bất kỳ thú vui nào một khi biến thành công việc đều nhanh chóng mất đi niềm vui của nó.

Trên đường tới Đông Hải, Đường Tiểu Bắc chỉ muốn câu cá từ sáng đến tối, khoảng thời gian này ở trên đảo, cô ấy hoàn toàn hết nghiện rồi.

Mỗi ngày đều ở trên bờ biển câu cá ít nhất là tám tiếng, bây giờ cô ấy nhìn thấy cần câu là muốn ói.

Nhưng không còn cách nào khác, ba người còn phải dựa vào việc câu cá của cô ấy để sống sót, cô ấy chỉ có thể tiếp tục câu không ngừng nghỉ.

Nếu như phát hiện ra thuyền cứu hộ, vậy có thể kết thúc chuỗi ngày nhàm chán ngày ngày phải đi câu cá này lại rồi.

Nghĩ tới đây, Đường Tiểu Bắc chạy như bay lên chỗ đất cao.

Nhưng điều khiến cô ấy thất vọng là, không có con thuyền nào ở phía mà Bắc Thiên Tâm chỉ cả, mà chỉ có một làn sóng biển.

“Thiên Tâm,chỉ là bọt sóng mà thôi, có gì phải ngạc nhiên như thế?”

Đường Tiểu Bäc có phần thất vọng.

“Bây giờ không có gió, ở đó cũng không có đá, làm sao có thể xuất hiện bọt sóng từ trong không trung được cơ chứ?” Bắc Thiên Tâm nói: “Nhất định là có gì đó.”

“Đó không phải là bọt sóng, mà là ngư triều!” Kim Phi bỏ kính viễn vọng xuống, kích động nói: “Thiên Tầm, Tiểu Bắc, mau đi chuẩn bị lưới đánh cá, chúng ta sắp phát tài rồi!”

Chim di trú và rất nhiều động vật trên cạn đến một mùa nhất định sẽ di cư đi. Rất nhiều loại cá ở đại dương cũng có tập tính di cư theo dòng hải lưu.

Thời gian này, chính là vụ mùa thu hoạch của ngư dân.

“Ngư triều là gì vậy?”

Đường Tiểu Bắc bối rối hỏi.

“Đừng hỏi nữa, mau đi chuẩn bị lưới đánh cá, lát nữa nàng sẽ biết.”

Kim Phi vừa nói, vừa chạy như bay xuống núi.

Mặc dù Bắc Thiên Tâm cũng không biết ngư triều là gì, nhưng cô ấy có thể nhìn ra được không phải Kim Phi đang nói bừa, nên cũng thi triển thân pháp nhảy từ trên cao xuống, còn tới nhà lá trước Kim Phi một bước.

Hiện tại nhà lá đã chia thành ba gian, có một gian chuyên dùng để chất đồ lặt vặt.

Thực ra bọn họ cũng không có nhiều đồ lặt vặt, thứ nhiều nhất trong gian phòng lá này là các loại lưới đánh cá mà Bắc Thiên Tâm đã đan trong mấy tháng nay.

Có loại mắt to, cũng có loại mắt nhỏ.

Kim Phi vác một cuộn lưới lên rồi chạy đi.

Bắc Thiên Tâm không nói một lời, một tay xách một cuộn lưới đánh cá lên, chạy theo Kim Phi ra ngoài bãi biển.

Động tác của Đường Tiểu Bắc là chậm nhất, lúc cô ấy vất vả ôm một cuộn lưới tới bờ biển, Kim Phi và Bắc Thiên Tâm đã kéo thuyền cứu sinh từ bãi cát xuống biển rồi.

“Tiểu Bắc, nhanh lên chút!”

Bắc Thiên Tâm lao đến vác cả Đường Tiểu Bắc và lưới đánh cá lên, rồi chạy về phía thuyền cứu sinh.

Ba người thay phiên nhau chèo thuyền, nhanh chóng đến gần con sóng.

Con sóng càng ngày càng gần, Đường Tiểu Bắc cũng ngày càng nhìn thấy rõ hơn.

Cô ấy rốt cuộc cũng biết ngư triều nghĩa là gì rồi, cuối cùng cũng biết tại sao Kim Phi lại nói phát tài rồi.

Đàn cá màu trẳng giống như một làn sóng, nhìn thoáng qua thì không thể nhìn thấy được điểm cuối, mà mỗi một bọt sóng chính là một con cá.

Không phải ngư triều thì là gì?

“Đừng ngây ra đó nữa, mau chuẩn bị lưới đi!”

Kim Phi đang điều chỉnh lại những kẽ hở của lưới đánh cá, tranh thủ gõ nhẹ vào đầu Đường Tiểu Bắc một cái.

Bình Luận (0)
Comment