Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1593

Bắt đầu từ ngày mười sáu châu Yến Vân mất đi, không biết có bao nhiêu võ tướng lấy việc thu phục mười sáu châu Yến Vân làm mục tiêu suốt đời.

Nhưng sau hai lần Trân Vũ tổ chức Bắc phạt thất bại, không có võ tướng nào dám nói tới chuyện này, chỉ có Tấn Vương vẫn nỗ lực vì nó.

Đáng tiếc tuy Tấn Vương có hùng tâm, nhưng lại không có năng lực tương xứng, đừng nói là thu phục mười sáu châu Yến Vân, bây giờ còn sắp không bảo vệ được mình rồi.

Mỗi năm người Đông Man đều tới thái ấp của ông ta để cướp bóc, năm nào Tần Vương cũng tổ chức cho quân dân chống cự, đáng tiếc là người của ông ta còn lâu mới là đối thủ của người Đông Man, lần nào cũng bị đánh cho chạy trối chết.

Mười sáu châu Yến Vân vẫn luôn bị tất cả người Đại Khang coi là sự sỉ nhục.

Tuy Kim Phi không có sự đồng cảm gì với Đại Khang, nhưng y là người Trung Nguyên, trong cảm nhận của y, mười sáu châu Yến Vân thậm chí là Đông Man ở phương bắc, địa bàn của Đảng Hạng, đều là một bộ phận của lãnh thổi

Cho nên Kim Phi cực kì để tâm tới chuyện Bắc phạt, hôm đó không trở về kinh thành, mà ở lại xác nhận kế hoạch dự phòng và kế hoạch tác chiến của quân Trấn Viễn với Trương Lương một lần nữa.

Có thể nói bây giờ kế hoạch Bắc phạt là chuyện quan trọng nhất của Đại Khang, biết được quân Trấn Viễn đã tới, sáng hôm sau, Cửu công chúa lùi mọi việc triều chính, chuẩn bị đi tới bờ bắc thăm quân Trấn Viễn.

Còn chưa ra khỏi cung, đã gặp được Trần Cát có dự định như cô ấy.

Hoàng đế ra khỏi cung là chuyện rất bình thường nhưng muốn ra khỏi thành để tới bờ bắc sông Hoàng Hà thì là chuyện lớn.

Bây giờ phía bắc sông Hoàng Hà vẫn là địa bàn của người Đông Man, nếu khi Hoàng đế tới bờ bắc thị sát, đột nhiên có một đám người Đông Man bắt Hoàng đế đi thì xong đời.

Tuy biết Kim Phi và quân Trấn Viễn đều ở bờ bắc, nhưng Liêu Ấn phụ trách công tác an ninh vẫn không dám mạo hiểm.

Để lại một nửa quân giáp đỏ bảo vệ hoàng cung, dẫn tất cả các binh lính của quân giáp đỏ còn lại theo.

Dù vậy, Liêu Ấn vẫn cảm thấy không yên tâm, lại phái người đi tìm cấp trên Tần Trấn xin viện trợ.

Tần Trấn biệt được tình hình, lập tức triệu tập 500 người trong cấm quân bảo vệ thành ra, tự mình dẫn đội hội hợp với Hoàng đế ở cửa bắc của kinh thành.

Dưới sự bảo vệ của mấy trăm cấm quân, Hoàng đế và Cửu công chúa bước lên con tàu lớn đã được chuẩn bị sẵn một cách hoành tráng.

Trần Cát đứng ở trên boong tàu tầng cao nhất của con thuyền, giơ kính viễn vọng quan sát doanh trại quân Trấn Viễn.

Trên bãi cỏ xanh mượt, chỗ nào cũng có ngựa chiến cúi đầu gặm cỏ.

Từng hàng lều trại chỉnh tề chạy dài vài trăm thước.

Ở góc chết của nơi đóng quân còn có bốn cái khinh khí cầu trôi nổi trên trời cao, đóng vai trò làm tháp canh.

“Tần Trấn, ngươi cũng là một tay già đời trong đội hình chiến đấu, ngươi cảm thấy đội hình chiến đấu của quân Trấn Viễn thế nào?”

Trần Cát cười nhìn Tân Trấn.

“Bệ hạ, chúng ta còn cách doanh trại của quân Trấn Viễn mấy trăm dặm nữa, thần lại không có kính viễn vọng, sao thấy rõ được..."

Trân Cát bất đắc dĩ.

Bây giờ vẫn chưa có cách nào để sản xuất hàng loạt kính viễn vọng, nên Kim Phi ưu tiên cung cấp cho người nhà dùng, Tần Trần và Khánh Quốc công đã ởi tìm xin Kim Phi mấy lần, mà Kim Phi đều không cho bọn họ.

“Muốn dùng kính viễn vọng thì cứ nói thẳng!” Trần Cát đưa kính viễn vọng cho Tần Trấn: “Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng của trãẫm!”

“Đa tạ bệ hạ!”

Hai tay Tần Trấn cung kính nhận kính viễn vọng, cẩn thận đặt vào trước mắt.

“Thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment