Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1162

Lúc này rõ ràng là biết rồi còn cố hỏi.

Nhưng Kim Phi cũng không vạch trần mà cười nói: “Trịnh tướng quân thẳng thắn thật hợp ý ta! Vậy ta cứ việc nói thẳng, đúng không?”

Trịnh Trì Viễn không trả lời, chỉ dùng tay ra hiệu mời.

“Lần này đến doanh trại thủy quân đúng là có chuyện nhờ Trịnh tướng quân giúp đỡ.” Kim Phi nói.

“Ồ, mời Kim tướng quân cứ nói” Trịnh Trì Viễn bày ra bộ dạng lắng nghe.

“Là như vầy, dưới tay ta có một tiêu cục, còn có một thương hội, thời gian trước ở Giang Nam bị một nhóm cướp biển tấn công, thương vong nặng nề...”

Kim Phi nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra gần đây.

“Cái gì, cướp biển dám to gan như vậy, đoàn thuyền của Kim tướng quân mà cũng dám tấn công sao?”

Trịnh Trì Viễn đập bàn, vẻ mặt giận dữ.

Nhưng hoàn toàn không nói đến chuyện ra biển giúp đỡ tiêu diệt kẻ cướp.

Kim Phi biết là đối phương đang chờ để y mở miệng trước, như vậy mới có thể chiếm thế chủ động trong đàm phán.

Nếu là bình thường, Kim Phi tuyệt đối sẽ không để cho đối phương được như ý, nhưng lúc này y đang vội quay về Tây Xuyên, nên không có tâm trạng trả giá với Trịnh Trì Viễn.

Y chủ động mở miệng nói: “Đám cướp biển này hiện đang trốn ở đảo Giải Kiềm, nhân viên hộ tống của ta không có sở trường chiến đấu trên biển, cũng không có thuyền chiến, ta muốn nhờ Trịnh tướng quân ra tay, giúp ta tiêu diệt đám cướp này!”

Vẻ mặt Trịnh Trì Viễn tỏ ra khó xử, quả nhiên giống với những gì Kim Phi đoán.

“Kim tướng quân, theo lý thì tiêu diệt cướp: biển là trách nhiệm không thể từ chối của thủy quân, tuy nhiên khi thủy quân mới được thành lập, triều đình đã quy định phạm vi quyền hạn rất rõ ràng, điều thứ nhất trong trách nhiệm của thủy quân chính là bảo vệ cho dân chúng ven biển, không thể ra biển chiến đấu”

“Còn có quy định như vậy sao?” Kim Phi hơi ngạc nhiên.

Y đoán Trịnh Trì Viễn sẽ mặc cả, không ngờ đối phương lại dùng lý do này.

"Thủy quân không thể ra biển chiến đấu còn gọi thủy quân làm gì?

“Ta lừa tướng quân làm gì?”

Trịnh Trì Viễn lấy từ bên cạnh ra một phần công văn, đưa cho Kim Phi: “Đây chính là phạm vi quyền hạn và kỷ luật quân sự của thủy quân Đông Hải, tướng quân xem một chút sẽ rõ.”

Kim Phi nhận lấy công văn, nhìn qua đã xác nhận được là thật.

Mở công văn ra, điều thứ nhất thật sự đúng như Trịnh Trì Viễn nói, quy định thủy quân Đông Hải chỉ có thể hoạt động gần vùng ven biển, không thể ra biển chiến đấu.

Quy định này khiến cho Kim Phi dở khóc dở cười, nhưng sau đó lập tức bừng tỉnh.

Nguyên nhân chủ yếu mà nhóm quyền quý thành lập thủy quân là để cho bọn họ bảo vệ ruộng phơi muối chứ không phải để bọn họ tiêu diệt cướp.

Nếu thủy quân đều ra biển đuổi giết cướp biển thì ai bảo vệ xưởng làm muối?

Hơn nữa đi xa chiến đấu sẽ làm tăng nhanh tốc độ hao mòn của thuyền chiến, những thứ này đều do nhóm quyền quý trả tiền, bọn họ có thể đồng ý mới lạ.

Tuy nhiên Kim Phi không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, sau khi xem xong điều thứ nhất cũng không trả lại công văn mà tiếp tục đọc, hi vọng có thể tìm được chỗ sơ hở có thể lợi dụng được.

Khi thấy điều thứ 15, ánh mắt Kim Phi sáng lên

Điều này quy định, thủy quân phải ra biển tập luyện ba tháng một lần.

Điều mục này được lập ra để đề phòng thủy quân lười biếng, khiến cho Kim Phi thấy được cơ hội

“Trịnh tướng quân, nếu như thủy quân bị hải tặc tấn công trong lúc ra biển luyện tập thì có thể đánh trả không?” Kim Phi hỏi.

“Đương nhiên là có thể...” Trịnh Trì Viễn gật đầu, sau đó ngây người. Anh ta hiểu ý của Kim Phi

Thật ra anh ta đã suy nghĩ kỹ, nếu Kim Phi chịu trả giá thỏa đáng, anh ta có thể ngoại lệ làm trái quân lệnh một lần để giúp Kim Phi xử lý đám hải tặc này.

Cùng lắm là bị nhóm quyền quý trong triều quở trách một chút, bọn họ cũng sẽ không vì chút chuyện này mà loại bỏ anh ta.

Bình Luận (0)
Comment