Quân Vô Tiếu

Chương 14 - Kế Hoạch Giúp Đột Phá

3 ngày trôi qua, trong quãng thời gian này Quân Vô Tiếu nghe Cổ Nguyệt Nhi nói về thế giới hiện tại. Hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng, hắn không ngờ chỉ trong 138 năm, thế giới đã không giống với những gì trong hiểu biết của hắn.

Trong đó có những thứ khiến hắn kinh ngạc vô cùng như con người tạo ra phương tiện di chuyển nhanh hơn ngựa và đi được xa hơn, tạo ra phương tiên giúp con người bay trên trời, tạo ra công cụ giúp truyền tin đi xa ngay lập tức.

Nghĩ về những công cụ tiện lợi đó, hắn càng muốn ra bên ngoài hơn. Lý do rất đơn giản, nếu có những công cụ như thế hỗ trợ thì người khác sẽ giúp hắn tìm được linh dược nhanh hơn rất nhiều. Tưởng tượng về núi linh dược dùng không hết, nước miếng hắn không tự chủ chảy ra. Nhưng nghe tới có loại vũ khí có thể nhất kích hủy diệt thành phố, hắn quyết định sẽ điệu thấp lại, hiện tại hắn chơi không lại thứ đó vũ khí.

“Nguyệt Nhi, ngươi thử đi lại xem có ổn chưa. Mà nhớ cẩn thận a, hiện tại ngươi vẫn còn khá yếu.” Quân Vô Tiếu đỡ Cổ Nguyệt Nhi đứng dậy nói.

“Tên này còn thật lo lắng cho ta a.” Cổ Nguyệt Nhi nghĩ, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Ngươi không cần quá lo, cơ thể ta ta hiểu a. Hiện tại cũng rất tốt rồi rất nhanh sẽ khôi phục lại như bình thường.” nàng cười nói.

“Không sao thì tốt rồi, lần đầu tiên ta cứu người nên có chút lúng túng.” Quân Vô Tiếu nói.

Bỗng nhiên âm thanh từ bụng Cổ Nguyệt Nhi vang lên, khiến nàng đỏ mặt. Chuyện này xảy ra cũng bình thường bởi vì không có khí của Quân Vô Tiếu tiếp năng lượng, nàng vẫn cần ăn như bình thường.

Thấy nàng như thế Quân Vô Tiếu cũng hiểu là nàng đói bụng, hắn định đi bắt thú rừng về nấu cho nàng ăn.

“Chậm đã, ta rất lâu không nấu ăn nên quên mất rồi, toàn trực tiếp ăn sống cây cỏ. Nàng vẫn là người bình thường chắc chắn là không làm được như thế. Hay hỏi thử nàng xem.” Quân Vô Tiếu nghĩ.

“Ngươi có biết nấu ăn không, ta đi bắt thú rừng về cho ngươi nấu.” hắn hỏi.

Thấy Quân Vô Tiếu nhiệt tình như thế nàng cũng thấy vui vẻ, bất quá trong đồ dùng leo núi nàng chuẩn bị cũng có đồ ăn nên không cần làm phiền hắn.

“Cảm ơn ngươi nhưng không cần thiết. Ta còn có thức ăn.” Cổ Nguyệt Nhi nói.

Chợt nàng nhớ lại một việc, mấy ngày trước Quân Vô Tiếu hứa với nàng là sẽ giúp nàng trong 1 năm đột phá luyện thể cảnh.

“Vô Tiếu, ngươi nói với ta là ngươi có cách giúp cho ta trong 1 năm đạt tới luyện thể cảnh. Ngươi định làm như thế nào vậy.” Cổ Nguyệt Nhi tò mò hỏi.

“Ta đã từng nói cho ngươi nghe về đan dược đúng không. Để ngươi đột phá cần 5 năm tu vi, nên ta chỉ cần gom đủ tổng cộng 25 năm tu vi linh dược có thể sẽ mất từ 1-2 tháng. Luyện đan cần mất 5 tháng. Đan dược ngươi không thể phục dụng trực tiếp được vì cơ thể ngươi quá yếu, cần có ta hỗ trợ hấp thu, nhanh nhất 1 tháng mới có thể hoàn toàn hấp thu.” Quân Vô Tiếu nói.

Cổ Nguyệt Nhi nghe hắn nói cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nàng hiển nhiên biết cái gì là đan dược, cũng biết được sự quý giá của nó. Hắn đã giúp nàng luyện chế còn giúp nàng hấp thu đan dược, nhân tình có chút lớn làm nàng không biết nên như nào báo đáp hắn.

Nhìn thấy Cổ Nguyệt Nhi có vẻ do dự, Quân Vô Tiếu cười nói,

“Ta nói giúp ngươi chính là giúp ngươi, không cần nghĩ hoàn lại cái gì hết. Ta làm chỉ đơn thuần là vì ta thích thế thôi. Với lại ngươi cũng là bằng hữu của ta, thoải mái chút đi.”.

Cổ Nguyệt Nhi vẫn còn do dự nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Quân Vô Tiếu, nàng biết nếu không đồng ý sẽ làm hắn thấy không vui cho nên không muốn từ chối nữa.

“Ngươi đợi ta một lát, đột phát cần rất nhiều thời gian, ta phải thông báo với gian đình đã.” Cổ Nguyệt Nhi nói, sau đó lấy ra điện thoại gửi tin nhắn về nhà.

Quân Vô Tiếu thấy điện thoại cũng tò mò tới gần xem, đây là cái thứ mà Cổ Nguyệt Nhi nói có thể gửi tin tức ngay lập tức, hắn cũng muốn xem nó rốt cuộc làm sao làm được. Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên làm hắn giật mình.

“Cái điện thoại này làm sao mà có thể phát sáng vậy. Ta thật muốn tháo tung nó ra để quan sát a. Bất quá bây giờ nhịn trước, lỡ làm hư thì không ổn lắm, chờ ra ngoài rồi mua mấy cái tìm hiểu sau.” Quân Vô Tiếu suy nghĩ.

“A ta quên hỏi ngươi một việc, hiện giờ tiền có thể đã thay đổi, không biết cái này của ta có còn dùng được không.” Nói xong hắn chạy đi lấy 500 lượng vàng còn thừa từ lần trước ra.

Nhìn thấy chỗ vàng trước mắt, Cổ Nguyệt Nhi cũng khá bất ngờ khi Quân Vô Tiếu có giữ thứ này. Vì theo nàng biết Quân Vô Tiếu không cần ăn uống hay mua sắm thứ gì nên cũng không cần tiền.

“Cái này có thể dùng được a, nó rất có giá trị. Chỗ này vàng ngươi bán ra đổi thành tiền mua mấy trăm cái điện thoại thoải mái.” Cổ Nguyệt Nhi nói.

Nghe thấy thế hắn cũng yên tâm, vàng vẫn còn dùng được thì tốt, không cần phải chạy đi kiếm tiền như trước đây.

“Tên thủ lĩnh không biết tên kia đúng là phúc tinh của ta, nhờ có hắn mà ta đỡ phải đi kiếm tiền.” Quân Vô Tiếu nghĩ, thầm cảm ơn tên thổ phỉ tốt bụng.

Một bên khác, Cổ Nguyệt Nhi đang gửi tin nhắn về nhà nói rằng nàng sẽ đi du lịch 1 năm. Nhân được tin nhắn phản hồi về, sắc mặt của nàng trở nên khó coi.

Quân Vô Tiếu cũng phát hiện nàng dị thường, hắn hỏi,

“Chuyện gì xảy ra vậy, gia đình không đồng ý để ngươi đi hay sao?”

Cổ Nguyệt Nhi lắc đầu không nói.

“Có chuyện gì thì nói với ta, ta giúp ngươi giải quyết.” Quân Vô Tiếu nói.

“Ta là con gái trong một gia tộc lớn, khi nãy trong tộc gửi đến tin nhắn hơn 1 năm sau, ta phải kết hôn với Đường Liệt, Đường gia thiếu chủ.” Cổ Nguyệt Nhi nói.

Thấy thần sắc của nàng không đúng, Quân Vô Tiếu cũng biết là nàng không nguyện ý.

“Nếu ngươi đã không nguyện ý sao lại không từ chối, cha mẹ ngươi đâu, họ cũng đồng ý sao?” Quân Vô Tiếu hỏi.

“Cha mẹ ta đều qua đời rất sớm, ta lớn lên dưới sự quản lý của gia tộc, ta chỉ có một thân một mình, muốn trốn cũng trốn không được, buộc phải nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, nói thẳng ra chính là cái công cụ người.” Cổ Nguyệt Nhi phẫn hận nói.

“Ngươi muốn khóc không?” Quân Vô Tiếu hỏi.

Quân Vô Tiếu lời nói khiến nàng ngạc nhiên, nàng cười đáp lại,

“Nếu khóc có thể giải quyết vấn đề thì ta đã sớm khóc, còn cần ngươi nhắc sao.”

“Ha ha ha ha!” nghe được câu trả lời, Quân Vô Tiếu cười to.

Nghe thấy tiếng cười lớn, Cổ Nguyệt Nhi giận không có chỗ phát tiết.

“Ngươi a, đây là cái quái gì, cười trên nỗi đau của người khác sao. Uổng công ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi lại coi ta như trò hề.” Cổ Nguyệt Nhi trong lòng nghĩ.

“Tốt, tốt lắm. Nhưng mà ngươi quên mất một điểm, ngươi hiện tại không hề một mình, ngươi còn có ta. Đi với ta, hãy trở nên mạnh hơn, sẽ có ngày ngươi trở thành cường giả trấn áp thế gian, khi đó không kẻ nào có thể điều khiển cuộc sống của ngươi nữa.” Quân Vô Tiếu hùng hồn nói.

Nghe được Quân Vô Tiếu lời nói, Cổ Nguyệt Nhi cảm động rơi lệ.

“Hóa ra là ta trách lầm hắn.” nàng trong lòng nghĩ.

“Uy, vừa bảo không khóc sao giờ lại khóc rồi.” Quân Vô Tiếu nói với giọng đùa cợt vì hắn không thấy sự u buồn trong nàng khi rơi lệ mà thay vào đó là vui vẻ.

Thấy Quân Vô Tiếu đùa cợt chính, Cổ Nguyệt Nhi giận đấm vào ngực hắn, hiển nhiên là không thực sự dùng lực, mà cho dùng lực cũng vô dụng với hắn.

“Hừ, chỉ biết đùa cợt ta.” Nàng giận dỗi nói.

“Ha ha, tập trung vào chuyện chính đi, ta giúp ngươi đột phá.” Quân Vô Tiếu nói.

Bình Luận (0)
Comment