Quan Tài Con Người

Chương 24

6

Nhìn tia sáng chuyển động dưới mặt nước, tôi đoán đây có lẽ là chiêu cuối cùng của Mặc U.

Nhưng từ sự mong chờ của anh về quan tài người, hành động này có vấn đề.

Tôi không muốn như thế!

"Mặc U." Tôi kéo anh lại, lắc đầu, "Anh rời khỏi đây trước đi."

Chỉ cần ra ngoài thì chắc chắn sẽ có cách.

Chẳng lẽ anh định hy sinh bản thân để đưa tôi thoát khỏi đây sao?

Mặc U lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm.

Từ lòng bàn tay anh, tôi dần thấy rõ bên dưới là lá sen màu xanh đang phát sáng, mà sắc mặt Mặc U càng ngày càng tệ giống như đang truyền tất cả năng lượng vào lá sen.

Không lẽ anh thật sự không màng hậu quả để đưa tôi ra ngoài?

Đang cuống cuồng, tôi bỗng nghe có người gọi mình ở xa, còn có một tia sáng như ánh nắng giữa trưa đánh xuống.

Những thứ kỳ quặc kia lập tức né tránh.

Tôi tự hỏi đó là gì, tại sao lại gọi tôi thì Mặc U đã rút tay về, trầm giọng: "Lúc tìm được cô có phải Trương Thiên Nhất cầm theo hôn thư đúng không?"

Trên tờ hôn thư đó mệnh lý tương liên, khí vận tương thông.

Tôi gật đầu.

"Thảo nào!" Mặc U hừ lạnh.

Cổ kiếm Mặc U đang cầm rung lắc dữ dội, sau đó bay về lại tay tôi, kéo tôi đi về phía tia sáng.

Vừa bước vào ánh sáng, bên trong chói đến mức chẳng thể thấy gì.

Nhưng dưới chân nét vẽ của tôi vẫn còn ở đó.

Mới đi được mười bước, tôi đã nghe Long Linh ở bên cạnh hò reo: "Sắp được rồi kìa!"

Tôi chớp mắt sau khi bị tia sáng kí,ch thích, đến khi mở mắt ra lại, tôi thấy thái dương đã ló dạng trên bầu trời vốn đầy mây đen, xung quanh là bầu không khí nóng rực của cái nóng tháng sáu.

Bên ngoài cửa hàng quan tài treo đầy biểu ngữ và cờ hình kim ô (*) phấp phới trong gió như muốn tung cánh bay.

(*) Kim ô (金乌): quạ ba chân trong truyền thuyết.

Trương Thiên Nhất chỉ mặc quần cộc làm từ tre trúc đang ngồi khoanh chân trên một tế đàn làm từ đá, trên người đầy phù văn vẽ bằng máu, nằm giữa tế đàn chính là tờ hôn thư.

Rõ ràng tôi chỉ mới ở dưới đó một lúc nhưng cả người Trương Thiên Nhất bong tróc, đôi môi nứt nẻ, đôi mắt đục ngầu như phơi dưới ánh mặt trời rất lâu.

Khuôn mặt đó hoàn toàn không còn nét tuấn tú lúc đầu.

Thấy tôi và Mặc U bước ra, anh ta nở nụ cười: "Tôi đã nói sẽ cứu cô ra mà." Ngay sau đó anh ta ngã xuống.

Long Linh và vệ sĩ nhà họ Trương nhanh chóng đưa Trương Thiên Nhất vào cửa hàng quan tài, cho anh ta uống nước rồi thoa dầu khắp người anh ta.

Mặc U thấy tờ hôn thư đặt trên tế đàn, cầm lên xem một lúc lâu, im lặng không nói gì. Sau đó anh sờ tảng đá đen làm tế đàn, lại nhìn cờ kim ô, sau đó quay sang nhìn tôi, nói bằng giọng khàn khàn: "Cậu ta mượn hôn thư, dùng máu làm bùa, lấy thân làm vật hiến tế, dùng thế lực nhà họ Trương cầu xin kim ô soi sáng con đường u minh, đưa vợ mình về. Đây là bí thuật thượng cổ, chỉ có hậu duệ sở hữu cơ thể thuần dương của nhà họ Trương mới có thể thi triển. Một khi hiến tế thì phải dùng máu dương nuôi kim ô, lần này hắn làm phép sẽ phải mất ít nhất ba năm tuổi thọ." Mặc U đưa hôn thư cho tôi, cười khổ, "Quan Cửu, là nhà họ Trương không đáng tin, không phải Trương Thiên Nhất."

Hôn thư mạ vàng khắc nổi, cầm rất nặng. Tôi nhận lấy, ngước mắt nhìn Mặc U, nhưng anh lại biến mất.

Anh đến đây là vì mẹ tôi nói nhà họ Trương và Trương Thiên Nhất không đáng tin, bây giờ anh lại nói Trương Thiên Nhất rất đáng để tín nhiệm.
Bình Luận (0)
Comment