Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 19


Duệ Thư Bạch dùng xong một bữa cơm đầy sóng gió, chiều đó nhà trường cho sinh viên nghỉ ngơi, Duệ Thư Bạch không nán lại một giây, ăn xong liền tạm biệt An Dịch rồi xách túi về nhà.

Vừa đi cậu vừa hát, nắng nóng bị ô ngăn lại, nhưng vẫn mang theo hơi nóng như thiêu.

Mẹ Duệ sau khi đến đã lấp đầy mọi ngỏ ngách trong tủ lạnh của cậu, nên Duệ Thư Bạch không lo chết đói, hay ra ngoài ăn nữa.

Về đến nhà mở điều hòa, một luồng gió mát lạnh thổi bay hơi nóng làm Duệ Thư Bạch sướng đến ngồi bệt xuống sopha không động đậy.

Nếu không phải điều hòa lắp cao hơn cậu thì cậu đã ôm luôn nó rồi.

Nghỉ ngơi một lát, xương cốt liền mềm nhũn không muốn động đậy, dù sao cậu cũng ăn rồi, dứt khoát đứng dậy lên lầu.

Duệ Thư Bạch tắm rửa sạch sẽ sau đó nằm vật xuống giường.

Cậu mệt chết rồi, ngủ một giấc thôi.

Trước khi ngủ, cậu mở điện thoại, màn hình chờ là góc nghiêng của một người đàn ông, nhìn là biết chụp lén, nhưng nhan trị quá cao nên không có vẻ gì là miễn cưỡng cả, cách một màn hình, dù chỉ là một tấm ảnh nhưng phong thái quả thật kinh người.

Duệ Thư Bạch mím môi cười, hôn một cái lên điện thoại.

"Ngủ ngon." Dù cậu không biết đối phương có ngủ không, hay là đang bận rộn.

Lúc tỉnh dậy đã là hai giờ chiều
Mùa đông, nhiệt độ Thủ đô chênh lệch đến đáng sợ.

Rõ ràng hai tiếng trước còn nóng hầm hập, bây giờ không khí đã bắt đầu chuyển lạnh.

Duệ Thư Bạch nhẩm tính, có lẽ sắp tới đợt tuyết đầu mùa rồi, lạnh đến thế cơ mà.

Cậu xuống giường rửa mặt sau đó ăn một ít đồ ăn.

Cậu vừa ăn vừa xem điện thoại, lướt tới một bứa ảnh thì dừng tay.

Nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, sau đó lại ngó xuống bụng mình, vạch áo lên, nhìn một chút sau đó lại nhìn vào điện thoại.

Sao cậu không có cơ bụng?
Người trong ảnh dáng người cao lớn, nước da vàng ngâm, cơ ngực cơ bụng đều vô cùng rõ ràng, nhìn lại chiều cao của mình, màu da trắng nõn, lại không có cơ ngực cơ bụng, Duệ Thư Bạch buồn bực đến chẳng muốn ăn nữa.

Không phải đều là con trai sao, sao lại có khác biệt như vậy.

Nhớ tới dáng người của Đại tá Lục, Duệ Thư Bạch càng âu sầu.

Ây da, cái tính lười vận động này của cậu thật sự là khó hiểu quá đi, không biết di truyền từ ai.

Hôm nay vừa rảnh, cậu phải nâng cao thể chất mới được.

Chạy bộ vào mùa đông, dù có hơi lạnh, nhưng mà vừa hay, vận động một lát là rất tốt.

Lên kế hoạch xong, cậu vội ăn hết miếng thức ăn, sau đó lên phòng chuẩn bị chạy bộ.

Một năm số lần Duệ Thư Bạch chạy bộ đếm được trên đầu ngón tay.


Chỉ là cơ thể cậu khác lạ, ăn nhiều uống nhiều, không tập thể dục nhưng vẫn không béo lên tí nào, cậu không biết nên vui hay buồn.

Dù sao đó cũng là ước mơ của bao người con gái.

Chiều đó tầm 3 giờ rưỡi, cậu thay một bộ đồ thể thao ngắn rộng rãi, chân mang giày, còn tai thì gắn tai nghe không dây, nhìn vô cùng có khí thế.

Nhưng khi mở cửa ra, một cơn gió vù thổi ngang, Duệ Thư Bạch tạm đứng hình.

Lúc đó cậu chỉ có một suy nghĩ...!
Dẹp mẹ đi!
Cậu không muốn cơ bụng nữa.

Nhưng ráng kiềm suy nghĩ muốn bay vào nhà, cậu nhấc chân ra ngoài.

Chỉ một cơn gió mà thôi, Duệ Thư Bạch không sợ!
Thế nhưng, thật cmn lạnh!
Dù thời gian còn sớm nhưng cứ như 6 giờ, trời chỉ le lói vài tia nắng nhạt, không đủ sưởi ấm, rõ ràng giữa trưa cậu còn nóng đến bốc khói.

Thời tiết đáng ghét!
Duệ Thư Bạch đi ra phía sau khu hộ.

Chỗ này cùng lúc với khởi công khu hộ thì cũng được xây thành công viên, buổi chiều có không ít người ra đây đi bộ, ngồi nói chuyện, mà Duệ Thư Bạch cũng chỉ biết chỗ này cách đây không lâu, chỉ vì cậu suốt ngày lăn lộn bên ngoài, về nhà thì ngủ, thật sự chả làm gì nhiều.

Giờ thấy công viên này cậu mới hiểu ra, thế nào mà nơi này đắt như vậy, nhìn nhà, rồi lại nhìn đường, không đắt mới lạ.

Công viên rộng rãi, trồng đầy cây xanh trong bồn.

Có ghế đá, có xích đu, lại có bàn nhỏ, nhìn không khác gì công viên công cộng.

Mua được nhà ở một nơi thế này, đắt một chút không thành vấn đề.

Công viên cũng không ít người chạy bộ nên Duệ Thư Bạch cũng không cảm thấy quá lẻ loi.

Cậu làm theo hướng dẫn, làm vài động tác thả lỏng, sau đó bắt đầu chạy.

Tai nghe bên tai vang lên âm thanh êm dịu khiến cậu cảm thấy, chạy bộ cũng không có gì ghê gớm.

Cơ bụng cũng không có gì ghê gớm, cậu nhất định sẽ có.

Có động lực thì mọi thứ diễn ra trơn tru hơn.

Công viên không lớn không nhỏ, một người chạy một vòng là vừa sức, thế nhưng đối với một kẻ vừa bắt đầu chạy như cậu thì ôi thôi...!
Duệ Thư Bạch cảm thấy bụng phải bên dưới đau từng luồng.

Mới chạy nửa vòng mà cậu đã đau sốc hông rồi.

Sao lại mệt như vậy chứ.

Đành phải dừng chân nghỉ một chút, vừa ngồi xuống ghế thì một bà lão đi tới, "Cậu trai nhỏ, mệt rồi à?"
Duệ Thư Bạch quẹt mồ hôi trên trán, cười nói, "Vâng, mệt quá."
"Cháu mới dọn đến đúng không?"
Cậu giật mình, sau đó gật đầu, "Sao bà biết ạ?"

Bà lão bật cười, "Ngày nào bà cũng đi bộ, hôm trước không thấy cháu."
Duệ Thư Bạch cảm thấy bà đang gián tiếp đả kích tinh thần của cậu, cậu còn thua cả một người lớn tuổi, nhục nhã cho tuổi trẻ.

"Cháu đúng là mới biết nơi này, ngày thường cháu đi học, ít ở nhà, nên cũng không có thời gian tập thể dục.

Hôm nay vừa vặn rảnh rỗi nên đi ra hít thở khí trời."
Bà lão gật đầu, "Ừ, tuổi trẻ nên vận động nhiều, sau này già rồi, muốn làm cũng chẳng còn bao sức."
Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Duệ Thư Bạch hiếm thấy ai lớn tuổi mà suy nghĩ theo kịp thời đại thế này.

"Cháu có bạn gái chưa?"
Duệ Thư Bạch lắc đầu.

"Vậy...!bạn trai?"
Cậu tròn mắt, sau đó lại lắc đầu.

"Nhưng mà cháu có thích một người."
Bà lão nói chuyện với cậu vô cùng hợp, cũng vì thế mà thoải mái hơn, bà tò mò, "Ai thế?"
Cậu cong môi, định giới thiệu thì mắt quét qua một phía, nháy mắt đơ người, sau đó tim đập như trống bỏi, cậu không kìm được vui vẻ, chỉ tay về phía đó, "Chính là người đó."
Bà lão nhìn theo tay cậu, thấy bóng người chậm rãi chạy đằng kia, mắt nheo lại, sau đó cười nhìn cậu.

"Cậu đó không tệ."
Duệ Thư Bạch hỏi, "Bà biết anh ấy sao?"
"Ừ, tính tình lạnh lùng nhưng lại rất tốt."
Duệ Thư Bạch nghe Lục Huyền Âm được người khác khen thì vô cùng vui vẻ, nói với bà, "Đúng vậy, vô cùng tốt.

Bà ơi, cháu đi trước đây, bữa khác lại tìm bà."
Bà lão cười ha ha, vô vai cậu nói, "Cố lên."
Duệ Thư Bạch chạy đi.

Lúc Lục Huyền Âm thấy cậu thì hơi kinh ngạc.

Duệ Thư Bạch chủ động giải thích: "Tôi chạy bộ.

Tôi muốn cao! Vận động tốt cho cơ thể."
"Ừ."
Duệ Thư Bạch nói theo một khía cạnh nào đó thì khá là vô tư, cậu không để ý đến Lục Huyền Âm trả lời nhạt nhẽo, tiếp tục bắt chuyện.

"Anh ngày nào cũng chạy sao?"
Hắn lắc đầu, "Có thời gian thì thả lỏng một chút.

Phần lớn thời gian tôi huấn luyện ở Quân khu."
"Thảo nào..." Dáng người đẹp như thế, Duệ Thư Bạch vô thức nuốt nước bọt.

Cởi bỏ quân trang dày nặng, Lục Huyền Âm mặc bộ đồ thể thao thoải mái, bắp tay bắp chân có cơ vô cùng đẹp đẽ, độ cong mạnh mẽ nhưng không tục tĩu, thật sự là hoàn hảo chẳng chỗ chê.

Cậu không ao ước mình như hắn, đó là chuyện viển vông.

Chỉ cần cậu cao lên một chút, có cơ một chút là cậu đã vui lòng rồi.


Duệ Thư Bạch nói, "Chạy chung nhé?"
Lục Huyền Âm chẳng nói gì, chỉ gật đầu khẽ sau đó bắt đầu chạy tiếp.

Sống lưng hắn cao ngất, như lúc nào cũng có thể chống đỡ bầu trời, dẫu có sụp đổ.

Cậu lon ton chạy theo, từ dáng người đến khuôn mặt, nhìn cậu cứ như em trai hắn vậy, non choẹt.

Thế nhưng Duệ Thư Bạch vẫn muốn gây ấn tượng với crush, thế là cậu hít sâu, dốc sức mà chạy.

Ngặt nỗi...!
Ấn tượng không nhất thiết lúc nào cũng phải là ấn tượng tốt.

Ấn tượng xấu thì vẫn là ấn tượng đó thôi.

Chạy một vòng rưỡi, khi mà đối phương một cái nhíu mày cũng không có, thì Duệ Thư Bạch đã mệt đến mướt mồ hôi.

Quá thê thảm.

Cậu lẩm bẩm.

Lục Huyền Âm chú ý cậu dừng lại, bước chân hắn chậm dần sau đó cũng đứng yên, đi ngược lại về phía cậu.

"Mệt sao?"
Duệ Thư Bạch cúi người, hai tay chống gối, thở hồng hộc.

"Tôi, tôi cảm thấy, mình, thật sự chẳng hợp với thể loại vận động này."
Cậu vừa thở vừa nói.

Mất mặt mất mặt!!
Lục Huyền Âm không để ý giơ tay đỡ cậu từ từ đứng thẳng người, sau đó nói, "Tư thế chạy của cậu không đúng, tốc độ không ổn định, lấy nhịp thở cũng không đều nên dễ mất sức.

Sau này luyện nhiều một chút."
Duệ Thư Bạch rầu rĩ, "Tôi cũng muốn luyện, nhưng mà cơ thể tôi khuyết thiếu tế bào vận động.

Anh hiểu không?"
Lục Huyền Âm buồn cười.

Mặt cậu đỏ ửng vì mệt, mồ hôi đọng lại chỗ chóp mũi do cúi đầu, Duệ Thư Bạch cảm thấy ngứa ngứa, chun mũi muốn đưa tay phủi đi thì người trước mặt đã nhanh hơn một bước.

Ngón trỏ cong lại, lướt nhẹ qua chóp mũi mang giọt mồ hôi đi, thế nhưng, hành động kia lại như mang một ý khác...!
Giống như cưng chiều đầy dịu dàng vậy...!
Duệ Thư Bạch ngẩn người, nhìn chằm chằm hắn, mà Lục Huyền Âm cũng giật mình vì hành động không theo khống chế của mình.

Hai người im lặng một lúc lâu, mắt đối mắt, lát sau không biết ai ngượng nghịu quay mặt đi trước, bầu không khí kì lạ mới vỡ tan.

Duệ Thue Bạch lắp bắp, "Anh, anh cứ chạy đi, tôi ngồi đây nghỉ mệt là được rồi."
Lục Huyền Âm tưởng cậu muốn về, ai ngờ cậu lại ngồi xuống ghế đá, hắn không kìm được chút vui vẻ nhỏ bé dưới đáy lòng.

"Ừ." Một tiếng kia, thật nhẹ, như gãi vào tim đối phương, vành tai Duệ Thư Bạch hồng hồng.

...!
Lục Huyền Âm chạy đúng một giờ đồng hồ, thế nhưng khuôn mặt chẳng có bao nhiêu mệt mỏi, chỉ có lưng áo sau lưng ẩm ướt dán vào tấm lưng rộng lớn.

Hắn hơi bất ngờ vì Duệ Thư Bạch vẫn còn ngồi.

Cậu đung đưa chân, cười nói, "Dù sao bây giờ về nhà cũng chỉ có mình tôi, chi bằng ở đây thêm một lát."
Lục Huyền Âm nhất thời không biết nên đối đáp thế nào.

Khuôn mặt nghiêm trang không chút biểu tình, chỉ là đôi mắt vẫn không dời khỏi mặt chàng trai.


Duệ Thư Bạch không biết chạm mạch chỗ nào, buột miệng nói, "Tôi, có thể ăn ké với anh không?"
Lục Huyền Âm làm sao nghĩ tới cậu hỏi câu này, lát sau vẫn không đáp lời.

Thế nhưng sự im lặng kia trong mắt cậu chính là từ chối, cậu bĩu môi, không nói tiếp nữa.

"Vậy, tôi về trước đây."
Cậu ngồi đợi hắn một giờ đồng hồ, chỉ mong có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người, thế nhưng, có một số thứ cậu không thể thay đổi.

Đang lúc ủ rũ thất vọng thì cậu nghe tiếng nói, "Đi thôi."
Duệ Thư Bạch ngẩng đầu, "Hả?"
"Không phải cậu muốn ăn ké sao?"
Cảm giác được vớt lên giữa hố băng lạnh lẽo là gì, bây giờ cậu cảm nhận được rồi.

Đó là sự tiếp xúc ngọt ngào giữa nóng và lạnh.

Duệ Thư Bạch một giây trước chán chường ra mặt, một giây sau phơi phới chạy theo sau người khác.

"Tôi mang đồ đến."
"Không cần."
"Oh."
Mùa đông trời sụp xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc màn đen đã phủ kín bầu trời, trời trong vắt, trăng lại sáng bừng, như đang cố gắng hòa đi cái lạnh lẽo của đêm đen.

...!
Hai người bận rộn trong bếp, từ bên ngoài chỉ nghe tiếng nói văng vẳng của chàng trai, giọng nói đầy hưng phấn cùng một chút ngọt ngào, như mật ong thơm ngào ngạt.

Thỉnh thoảng còn có tiếng đáp lại của người khác, âm điệu trầm thấp ngắn gọn, nhưng lại toát ra vẻ kiên nhẫn cùng tập trung.

Bầu không khí vốn đang 100 điểm thì "phụt" một cái, không gian tối đen như mực.
____
*Chuyện vui hàng ngày*
Đại tá Lục: Câu dẫn tôi?
Tiểu Mật Tử: Hả? Gì cơ?
Đại tá Lục: Đừng tưởng rằng cậu làm như thế sẽ khiến tôi rung động.

Cậu nghĩ mình là ai? Cút khỏi mắt tôi, ngay lập tức!
Tiểu Mật Tử: Anh, anh nói gì? *Đỏ mắt*
Đại tá Lục: *Hoảng hốt* Sao vậy? Sao vậy? Sao lại khóc? Không phải em bảo tôi nói như vậy sao?
Tiểu Mật Tử: Anh dữ như thế làm gì? Không phải bảo không biết diễn sao?
Đại tá Lục: Không phải, là em bảo...!
Tiểu Mật Tử: Hức...!
Đại tá Lục: Tôi xin lỗi, là tôi sai.

Đừng khóc, ngoan *Hôn hôn*
Tiểu Mật Tử: Không diễn nữa.

Đại tá Lục: Ừ, không diễn nữa.

Đau lòng chết rồi.

Bộ phim quỷ gì thế, sau này không cho xem nữa.

____
Ui trùi ui, 1 chương thôi mà tui ngâm nó gần 4 ngày...!
Bận tối mặt, mỗi ngày chỉ viết được đoạn nhỏ, nay dành thời gian viết xong chương rồi đăng lên cho mọi người.

Thêm một thông báo nho nhỏ:
Có lẽ Đình sẽ ngưng cập nhật truyện ít nhất một tuần nhiều nhất hai tuần do Đình có kiểm tra, nên mọi người thông cảm giúp Đình nhaaa, kiểm tra xong Đình sẽ quay lại ngay.

Yêu mọi người nhiều:3.

Bình Luận (0)
Comment