Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người

Chương 26


Phản ứng của cộng đồng mạng sau khi chương trình phát sóng vô cùng khả quan, ratings dẫn đầu trong số các show truyền hình phát sóng gần đây.

Tên của Hạ Hựu Nhiên lên hot search rất nhiều lần, Diệp Dung cũng nối đuôi theo sau.

Cư dân mạng đổ xô đi cắt ghép những khoảnh khắc của hai người thành ảnh động và video ngắn, nhiệt tình đẩy thuyền, còn hot hơn cả lúc Hạ Hựu Nhiên mới ra mắt.

Thượng Văn Vân tranh thủ lúc này để marketing cho Hạ Hựu Nhiên, đăng ảnh và video lúc nàng tập luyện, rồi tiếp tục là ảnh chơi đàn.

Hạ Hựu Nhiên hot rần rần trên mạng, không những vậy còn gây dựng được một hình ảnh tốt trong mắt công chúng.

Mà Diệp Diệc Hàm dù cùng tham gia chương trình lại không có bất kỳ phản ứng gì, suốt cả chương trình chỉ lộ diện đúng 3 phút.

Cũng chính là 3 phút khi Diệp Dung và Hạ Hựu Nhiên đi qua phòng của cô.

Mấy ngày nay các thành viên trong nhóm đều dành thời gian để xem chương trình.

Chu Phàm Nhân xem đến không biết chán là gì, mỗi lần nhìn Hạ Hựu Nhiên đều sẽ lộ ra bộ dáng chị cả vĩ đại, vui vẻ nói: "Em út của chúng ta thật thông minh, bảo sao chương trình lại hot như vậy, nhưng mà hình như quản lý Diệp đối với Hạ Hạ......"
"Bạn bè, chúng em là bạn, chị ấy giúp đỡ em rất nhiều." Hạ Hựu Nhiên giải thích xong liền cúi đầu trả lời tin nhắn của "người bạn" nào đó.

"Cũng phải." Chu Phàm Nhân nghiêm túc gật đầu, "Lần sau chị với Tri Canh sẽ đi cảm ơn chị ấy, dù sao cũng làm phiền người ta chiếu cố em."
Diệp Diệc Hàm ở xa xa cười nhạo "Nàng nói là bạn bè thì chị liền tin? Chu Chu tỷ, là do chị quá ngây thơ hay ngốc thật vậy?"
"Hạ Hạ đã nói là bạn thì chính là bạn." Chu Phàm Nhân hoàn toàn không thấy có gì khác thường.

Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Diệp Diệc Hàm thì chỉ nghĩ là do cô đang giận vì chuyện bị loại, an ủi nói: "Em đừng tức nữa, trò chơi này quá khắc nghiệt, lần sau......"
"Không có lần sau." Diệp Diệc Hàm lạnh lùng liếc nhìn Hạ Hựu Nhiên, "Tôi sẽ không đi show với loại người sẵn sàng đánh đổi cả thân thể để nổi tiếng, cùng nàng lên sóng làm tôi phát tởm."
Chu Phàm Nhân thấy cô nói quá đáng như vậy cũng không muốn đáp lại.

Diệp Diệc Hàm nhún nhún vai, chán ghét ở chung một chỗ với bọn họ.

Vì vậy khi Thượng Văn Vân đến quay video, cô cũng không định ở lại.

"Được, em muốn làm gì thì làm." Thượng Văn Vân nói: "Hạ Hạ, tuần sau có tạp chí mời em, là trang bìa của《 Phong Thượng 》, chị sẽ nói chuyện với quản lý Diệp vì bên đó muốn mời cả hai."
《 Phong Thượng 》 là tạp chí có tiếng trong nước, chuyên hợp tác với những minh tinh có tên tuổi và chỗ đứng trong giới thời trang.

Rất nhiều người đã được các nhãn hàng tin tưởng chọn mặt gửi vàng, có khả năng còn được tham dự Tuần lễ Thời trang năm nay.

Khoé miệng Diệp Diệc Hàm cứng đờ, cô nhìn về phía Thượng Văn Vân, vẻ mặt như đang hỏi: Còn em?
Thượng Văn Vân không thèm để ý cô, nếu như cô biết suy nghĩ một chút thì đã không làm khó Hạ Hựu Nhiên trong chương trình, trang bìa tạp chí cũng sẽ là cô chứ không phải Diệp Dung.

Nhưng Thượng Văn Vân vẫn có chút lo lắng nói: "Lời mời này cũng chưa chắc sẽ thành, không nên hy vọng quá nhiều.

Chủ yếu là không biết ý của quản lý Diệp thế nào."
Hạ Hựu Nhiên bình thản, "Nếu không được thì cũng không sao ạ, chị ấy cũng không thích mấy thứ như vậy."
"Chị cũng nghĩ thế.

Hiện tại chúng ta đã đủ độ hot rồi, nên biết tiết chế một chút, nếu không sẽ khó ăn nói với quản lý Diệp bên kia......"
Hạ Hựu Nhiên hot bao nhiêu ngày thì Thượng Văn Vân cũng lo lắng bấy nhiêu ngày, sợ Hạ Hựu Nhiên sẽ bị kéo vào vũng bùn.

Cô chỉ mong Hạ Hựu Nhiên có thể phát triển thật tốt, Flamingo cũng dựa vào đó mà đi lên.

Diệp Diệc Hàm lập tức cười khẩy, "Tưởng thế nào, hoá ra vẫn còn cần thảo luận, vậy thì hỏi hay không hỏi khác gì nhau."
Thượng Văn Vân trừng mắt liếc cô, "Không có 《 Phong Thượng 》 thì vẫn còn 《 Tinh Toa 》, bên đó họ mời riêng Hạ Hạ, cũng là lên trang bìa."
Danh tiếng của 《 Tinh Toa 》 cũng tương đương với 《 Phong Thượng 》, chỉ là tháng sau mới đi chụp, muộn hơn một tháng so với 《 Phong Thượng 》, vì vậy Thượng Văn Vân mới xếp nó xuống cuối cùng.

Thượng Văn Vân như đang nhìn một đứa trẻ thiểu năng, Diệp Diệc Hàm thẹn quá hoá giận.

Rõ ràng cùng tham gia một chương trình nhưng vì sao Hạ Hựu Nhiên có thể lên bìa tạp chí mà cô đến cả một lời mời cũng không có.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đúc kết được một lý do chính là vì Hạ Hựu Nhiên ngày đó giết cô, cũng trực tiếp cắt đứt con đường gia nhập làng giải trí của cô.

Thượng Văn Vân nhắc nhở nói: "Hôm nay em lo mà thu âm bài hát mới cho tốt, đừng có làm mấy việc dư thừa tốn công vô ích, quản lý Diệp và ekip chương trình vẫn đang nắm giữ mọi thứ."
"Hừ."
Hạ Hựu Nhiên không có hứng thú với mấy thủ đoạn vặt vãnh của cô, cúi đầu nhắn tin trả lời Diệp Dung.

Từ khi kết bạn trên WeChat, các nàng thường trò chuyện qua lại đôi ba câu.

Hơn phân nửa là Hạ Hựu Nhiên chủ động nhắn tin, sau đó Diệp Dung trả lời lại.


Ảnh hậu dưới trướng của Diệp Dung đang chuẩn bị tấn công màn ảnh quốc tế, vì vậy cô phải liên tục bay qua bay lại giữa hai quốc gia, thời gian rảnh cũng không có bao nhiêu.

Diệp Dung: 【Chị vừa xuống sân bay, em còn tập nhảy sao?】
Hạ Hựu Nhiên: 【Dạ, buổi chiều sẽ đi thu âm.】
Diệp Dung: 【Gửi ảnh cho chị xem.】
Hạ Hựu Nhiên lập tức mở Weibo chọn mấy tấm ổn áp nhất rồi gửi đi, sau đó chờ mong nhìn khung chat, có thể là do bận nên mấy phút sau Diệp Dung mới trả lời.

Diệp Dung: 【Chị muốn ảnh em mặc đồ mát mẻ hở eo, mồ hôi nhễ nhại, nhìn một phát liền n*ng, hiểu không?】
Hạ Hựu Nhiên đỏ bừng mặt, suýt làm rơi cả di động.

May mà Cố Tri Canh gọi nàng một tiếng, nếu không nàng đã tự thiêu cháy bản thân.

Hạ Hựu Nhiên: 【Giờ em phải tập luyện, lát nữa sẽ nói chuyện với chị.


Diệp Dung nhắn lại một câu "Cố lên".

Được cô cổ vũ, Hạ Hựu Nhiên càng thêm ra sức tập luyện, lão sư biên đạo thấy vậy cũng phải cảm thán, lần này mà không hot sẽ làm chó!
Chỉ là mỗi khi giải lao Hạ Hựu Nhiên đều ôm di động, mỗi lần ôm đều mặt đỏ tai hồng, hô hấp dồn dập, ai không biết còn tưởng nàng cầm điện thoại làm chuyện xấu.

Buổi chiều đi thu âm, lời bát hát là do chính những thành viên trong nhóm viết, công ty mời cả lão sư đến hướng dẫn cho các nàng, còn thu xếp phòng thu âm tốt nhất.

Lão sư còn chưa đến, các nàng trước tiên tập luyện ở phòng bên cạnh.

Hạ Hựu Nhiên là nhảy chính đứng ở vị trí trung tâm, những thành viên còn lại sẽ di chuyển dựa theo tiết tấu của nàng.

Vì bài hát mới khá sôi động nên nhảy cũng mất sức hơn.

Không biết tại sao nhưng khi nhảy Hạ Hựu Nhiên liền cảm thấy có người đang theo dõi mình, hơn nữa còn chăm chú nhìn vào phần eo và những chỗ thiếu vải.

Theo lý mà nói nàng hẳn sẽ chán ghét thể loại rình rập lén lút này.

Nhưng bên trong lại nảy sinh một cảm giác gần gũi khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc.

Nàng không khỏi trở nên cuồng dã dưới ánh mắt kia, cố ý giơ tay cao hơn để tà áo bay lên, lộ ra vòng eo thon thả tinh tế, nàng nhảy đến nhiệt tình, mồ hôi nhễ nhại toàn thân.

Nhảy xong, quay đầu lại thấy đội ngũ thu âm đã đến từ lúc nào, chỉ đạo lão sư đang xem bài hát của họ, mà đứng ở sau cùng chính là một bóng dáng thân quen.

"Nhảy xong rồi?" Diệp Dung dựa vào lan can hỏi nàng.

Hạ Hựu Nhiên nhìn cô, trong lòng ngập tràn kinh ngạc, "Sao chị lại ở đây?"
Diệp Dung nói: "Tới làm công."
Hạ Hựu Nhiên đỏ bừng mặt.

Diệp Dung lại nói: "Mấy ngày nay lão bản vẫn luôn bặt vô âm tín, chị sợ bị lão bản sa thải, hơn nữa lão bản cũng không chịu gửi hình nên chị phải tự đi qua đây nhìn."
Hạ Hựu Nhiên nào có gan nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, nàng lái sang chuyện khác: "Chị vừa đáp máy bay có mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lát không?" Không thấy Diệp Dung trả lời, nàng lại tiếp tục thỏ thẻ: "Làm việc vất vả phải nghỉ ngơi đủ thì mới lấy lại sức được."
"Cũng đúng, như vậy sẽ càng nâng cao hiệu suất công việc.

Nhưng mà lão bản đã bỏ ra cả trăm triệu bạc, có vất vả mấy chị cũng sẽ làm đến cùng." Diệp Dung cười nói.

Hai người nói qua nói lại, càng lúc càng đặc sắc.

Chỉ đạo lão sư đứng kế bên nghe xong hoàn toàn mờ mịt, nàng nhìn Diệp Dung, "Hôm qua cô nói với tôi là muốn đi gặp lão bản để bàn công việc, lão bản là Hạ Hạ?"
Diệp Dung gật đầu, "Giới thiệu với cô, đại lão bản của tôi."
Dương lão sư nhất thời hạn hán lời.

Bình thường nàng cũng không hay qua lại với Diệp Dung, ngày hôm qua Diệp Dung đột nhiên gọi cho nàng, nói muốn đi gặp đại lão bản, nàng còn tin là thật chạy ra sân bay đón cô.

Trước nay cũng nghe phong phanh Diệp Dung có chút lưu manh, khi đó còn không tin, hiện tại......!Quá lưu manh!
Dương lão sư nói: "Tôi cóc quan tâm! Chu Chu, mấy đứa phải cố gắng hát cho tốt, lát nữa sẽ có dương cầm lão sư đến hoà thanh.

Nhất định phải hát chuẩn từng nốt, đừng có chiếc ô mà thành chiếc ố."
Diệp Dung nói: "Phiền cô chiếu cố lão bản của tôi."
Dương lão sư: "Ok, Hạ Hạ nhớ luyện nốt La nhiều vào nha."
Diệp Dung thở dài, ý của cô không phải như thế.


Cô quay sang nháy mắt với Hạ Hựu Nhiên, ý là: "Xin lỗi em, chị làm hư bột hư đường hết rồi."
Hạ Hựu Nhiên lắc đầu ra hiệu không sao cả.

Quản lý Diệp đột nhiên xuất hiện làm các thành viên trong nhóm vô cùng kinh ngạc.

Trước đó chỉ có thể nhìn qua một lớp màn hình TV, không ngờ có ngày được gặp người thật ở ngay trước mặt.

Chu Phàm Nhân khẽ huých khuỷu tay Hạ Hựu Nhiên, "Hạ Hạ, em quen quản lý Diệp thật hả?"
Hạ Hựu Nhiên giơ một ngón tay lên môi ra hiệu cho cô nói nhỏ lại.

"Thật sự!" Chu Phàm Nhân hô lên kinh ngạc.

Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như quay lại thời đi học, người bạn thích đi ngang qua cửa lớp, khi đó nhỏ bạn thân sẽ thì thầm vào tai nhắc nhở.

Kỳ thật nàng là người phát hiện ra đầu tiên nhưng lại giả vờ như không thấy vì sợ bị phát hiện.

Nếu bị ai đó vạch trần thì chỉ có nước đào lỗ chui xuống.

Hạ Hựu Nhiên nài nỉ, "Chu Chu tỷ, chị đừng nói lung tung.

Chắc là chị ấy đến tìm Dương lão sư, thuận tiện trêu em thôi, chúng ta tập luyện đi."
"Okkkk!"
Chu Phàm Nhân theo thói quen định xoa đầu Hạ Hựu Nhiên, vừa mới giơ tay lên liền cảm giác có một ánh mắt sắc bén, cô quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Dung và Dương lão sư đang hàn huyên với nhau.

Mặc dù chẳng có ai uy hiếp cô nhưng cảm giác này rất khó chịu.

Bàn tay vốn định đặt lên đầu Hạ Hựu Nhiên lại đột ngột đặt lên đầu cô.

Thật kỳ lạ.

......!
Vài phút sau, Dương lão sư liên tục lắc đầu, "Không được, Hạ Hạ, em hát còn nhẹ nhàng quá, chưa đủ mãnh liệt.

Trước kia chỉ hát về ước mơ bình thường, hiện tại là thiếu nữ hoài xuân, em cần phải thể hiện được niềm khao khát tình yêu trong đó."
Trong lúc thu âm bị khiển trách một hai câu cũng là chuyện thường tình, nhưng Diệp Dung lại ở đây khiến cho Hạ Hựu Nhiên xấu hổ.

Nàng cũng tự thấy mình chưa bắt được cảm xúc của bài hát, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, đang định đi lấy nước uống thì Dương lão sư chặn lại nói: "Không phải do cổ họng mà là độ rung chưa đủ, em chú ý hít sâu để lấy hơi."
Hạ Hựu Nhiên lại cất giọng, chưa thấy rung đâu đã tắt đài.

"Không được." Sắc mặt Dương lão sư rất tệ, "Tôi cũng không muốn nhai đi nhai lại hai chữ này, em cố gắng tự cảm nhận bài hát đi.

Hôm nay làm sao vậy? Hát như muốn đấm vào tai."
Diệp Dung khoanh tay đứng ở bên cạnh, thấy Dương lão sư chuẩn bị nổi cơn tam bành bèn đi qua, "Được rồi, mắng em ấy làm gì? Nếu em ấy cái gì cũng biết thì còn cần đến cô nữa sao?"
Dương lão sư khịt mũi, "Tôi không giận, tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ngày hôm qua tập tốt bao nhiêu thì hôm nay tệ bấy nhiêu, rõ ràng em ấy có thể làm tốt hơn nữa."
"Được rồi được rồi, cô nói làm em ấy tự ti luôn đó, để tôi chỉ cho em ấy." Diệp Dung ngồi xổm nhìn Hạ Hựu Nhiên, Hạ Hựu Nhiên cúi đầu lí nhí xin lỗi, "Thật xin lỗi, bình thường em không hay như vậy."
Nàng muốn dõng dạc nói nhưng vì lo lắng nên càng nói càng nhỏ.

Dương lão sư nói: "Tông điếc như cô mà bày đặt dạy ai? Hôm nay tôi còn phải sửa lỗi cho em ấy, không đi ăn với cô đâu."
Diệp Dung ghét nhất bị người khác khiêu khích, vươn tay nâng cằm Hạ Hựu Nhiên, "Bảo bối, hôm nay em phải cố gắng vì chị, đừng để chị mất mặt nha."
Hạ Hựu Nhiên lập tức khẩn trương.

Diệp Dung đặt một ngón tay lên môi và nói: "Chẳng phải lần trước chụp ảnh chúng ta rất ăn ý sao? Nếu em hát không tốt thì chính là do chị quá gà, không phải tại em."
"Không phải tại chị." Hạ Hựu Nhiên nhìn cô, một mình nàng bị mắng thì không sao, nhưng nếu liên luỵ đến Diệp Dung thì sẽ rất mang tiếng.

Diệp Dung hỏi lại: "Em có tin chị không?"
"Tin!" Hạ Hựu Nhiên cầm chai nước uống một ngụm rồi chuẩn bị ổn thoả, "Bắt đầu thôi."
Biểu cảm của Diệp Dung nghiêm túc hiếm thấy, "Trước tiên điều chỉnh lại tư thế, hóp bụng, lấy đủ hơi thì mới hát được."
Hạ Hựu Nhiên còn cho rằng Diệp Dung thật sự chuyên nghiệp, chẳng qua cô đang khiêm tốn mà thôi, nàng dùng sức hóp bụng.

"Hoàn mỹ." Diệp Dung lại nói: "Sau đó nhấc hông, đúng rồi, chính là như vậy, chổng mông lên xíu nữa."
Hạ Hựu Nhiên: "............"
"Sao lại đứng ngây ra đó?" Diệp Dung nghi hoặc, "Không thích tư thế này sao? Vậy đi qua chỗ đàn dương cầm đi, đứng đúng tư thế rồi chúng ta bắt đầu tập."

Dương cầm lão sư nhanh chóng chạy đi nhường chỗ cho hai người, Hạ Hựu Nhiên đứng cạnh cây đàn, vừa bất lực vừa yếu ớt.

Diệp Dung vẫn luyên thuyên không ngớt, "Bảo bối mau qua đây, chị thấy biểu cảm này của em nằm lên đàn sẽ hợp hơn đó, nào, qua xem thử đi."
Mọi người: "............"
Dương lão sư không thể nhịn được nữa, chuẩn bị đi ngăn cản tên lưu manh kia nhưng chưa kịp nói gì thì Diệp Dung đã ôm eo nhấc bổng Hạ Hựu Nhiên.

Hạ Hựu Nhiên kiễng chân, người lảo đảo ngồi xuống.

Đây là trò con bò gì vậy?
Dương lão sư tỏ ra bất lực.

Đáng nói hơn nữa là Diệp Dung còn giả vờ tỏ ra nghiêm túc, một tay nhéo má Hạ Hựu Nhiên, "Lấy hơi, để chị xem nội lực của em đến đâu.

Hát mà không ra gì chị sẽ đánh đòn đó."
Hạ Hựu Nhiên lập tức ngồi ngay ngắn, Diệp Dung dựa sát vào nàng, "Quả thật vừa nãy em hát không tốt lắm, lúc trước ở trên xe nghe hay hơn, nào, hát lại chị nghe thử."
Thanh âm của cô không lớn, chỉ đủ cho một mình Hạ Hựu Nhiên nghe, tất cả câu chữ đều rót vào lỗ tai Hạ Hựu Nhiên.

Hạ Hựu Nhiên mặt đỏ tai hồng, chật vật cất giọng.

Độ rung rõ ràng hơn trước, tất cả những kìm nén trước đó hoàn toàn được giải phóng, giọng hát thanh thoát hơn.

Dương lão sư gật gật đầu, ngầm đồng ý cho các nàng tiếp tục.

Có được sự tán thành, Diệp Dung càng ra sức trêu nàng, "Ca từ cũng rất hay, tiêu đề là Độ thần đúng không?"
"Đúng ạ."
"Vậy cố gắng lên." Diệp Dung nghiêm túc nói: "Không nên thần thánh hoá nó đến bất khả xâm phạm, chỉ cần em chinh phục được nó, nó sẽ quy phục em bất cứ lúc nào.

Em chính là thần, nó tới gần em mới trở thành độ thần."
Tương tự như khi học đàn, người mới học sẽ coi đàn như thần thánh không dám xâm phạm, nhưng đối với người lão luyện, đàn chính là tín vật trung thành nhất, hoàn hoàn bị đôi tay của họ kiểm soát, cam tâm tình nguyện bị người khinh bạc.

"Làm được không?" Diệp Dung hỏi.

Hạ Hựu Nhiên gật đầu, "Được ạ."
"Vậy chị sẽ không khách khí."
Nhạc nền vang lên, ngón tay dương cầm lão sư run rẩy trên phím đàn, ba thành viên còn lại tập trung nghe giai điệu rồi lần lượt cất giọng, Chu Phàm Nhân và Cố Tri Canh mỗi người hát một câu.

"Xiềng xích của Thần"
"Tại địa ngục rực lửa"
"Trói buộc chân ngươi"
"Bàn tay vuốt ve"
"Khao khát chạm vào"
"Quá tồi tệ, how terrible"
【Body, breath, your lips】
Giai điệu nóng bỏng quẩn quanh lỗ tai Hạ Hựu Nhiên, trống ngực dồn dập, cánh môi run rẩy, kinh hãi trước nụ cười của Diệp Dung.

Hai người ngồi sát nhau nên không sợ bị phát hiện, nhưng xung quanh có rất nhiều người, lại nhiều gương......!có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, không chỗ che giấu.

Cảm giác xấu hổ đồng thời quét qua.

Gần đến điệp khúc, Chu Phàm Nhân cất cao giọng.

"Close to you, Touch you"
【Tiếp cận ngươi】
【Hôn ngươi】
【Ta ở giữa biển lửa hôn ngươi】
Giằng xé quyết liệt giống như tình cảm thầm kín của nàng, thuần phục ở bên Diệp Dung với hy vọng chiếm được tình yêu của cô.

Chinh phục cô sao, mãnh liệt hôn cô sao?
Trước khi Diệp Dung kịp tách hai chân nàng ra ngay trước mặt mọi người, nàng muốn Diệp Dung nhận lấy ấn ký, để Diệp Dung tự nguyện quy phục xiềng xích của Thần.

Chỉ trong nháy mắt, đôi chân dài miên man của Hạ Hựu Nhiên quấn lấy eo Diệp Dung, nàng dùng sức khoá chặt và kéo cô lại gần mình.

Động tác quá nhanh khiến Diệp Dung không kịp phòng bị, tay chống lên phím đàn phát ra âm thanh dữ dội.

Diệp Dung bị ép phải ngẩng đầu nhìn nàng, dường như muốn khuất phục nàng.

Hạ Hựu Nhiên nắm lấy cà vạt của cô và kéo lên.

"Put you under house arrest in chains."
【Trói ngươi bằng xiềng xích】
"To irison you with fetters."
【Giam cầm ngươi bằng xiềng xích】
Hạ Hựu Nhiên dán sát vào tai Diệp Dung, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, thiêu cháy lỗ tai cô, thì thầm dụ dỗ, "Now, be slave."
【Đến chạm vào ta đi】
【Ngay lúc này, đến làm nô lệ của ta】
Tựa như một vị thần đang ban thưởng cho thần dân của mình, cũng tựa như ác ma ở nghĩa địa không ngừng dụ dỗ người qua đường, nàng cao cao tại thượng nhưng chân lại lún vào vũng bùn dục vọng.

Tựa như ngọn lửa cuồng nộ lay động trong gió, thổi cháy lên dục vọng.


Ánh nhìn, đôi mắt, linh hồn, tất cả đều phải gào thét vì Hạ Hựu Nhiên.

Thu âm lão sư giơ tay ra hiệu, "Lần này rất ổn, Hạ Hạ, nếu em còn cảm giác thì qua đây thử thêm lần nữa, có thể còn tốt hơn đó."
Diệp Dung hơi kinh ngạc nhìn Hạ Hựu Nhiên, vừa rồi Hạ Hựu Nhiên quấn chặt lấy cô khiến cô gần như bị nàng áp đảo.

"Vẫn còn." Hạ Hựu Nhiên nói.

Cũng không biết là trả lời Diệp Dung hay là thu âm lão sư.

Diệp Dung lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ, quay lại nói với dương cầm lão sư: "Tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao những phím đàn này trông giống hệt nhau nhưng thanh âm phát ra lại vô cùng khác biệt, đôi khi còn rất du dương."
"Thì cũng giống như con người thôi.

Ai cũng có mắt, mũi, miệng nhưng tổng hoà lại sẽ tạo ra những khuôn mặt khác nhau.

Có người nhìn một lần liền thích, cũng có người cho dù nhìn tới nhìn lui vẫn không thể nào vừa mắt, đúng không?"
Diệp Dung tâm phục khẩu phục, "Bảo sao kỹ thuật của ngài lại tốt như vậy."
Dương cầm lão sư thụ sủng nhược kinh.

Lần đầu tiên nghe Diệp Dung gọi một chữ "Ngài", hắn lập tức nở nụ cười khiêm tốn.

Mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng để thu âm lại lần nữa.

Hạ Hựu Nhiên đeo tai nghe, ánh mắt so với lúc trước càng mê ly hơn, nàng lên nốt cao rất ổn định, thân mình cũng lắc lư theo điệu nhạc, dùng âm xát* mê hoặc lòng người.

*Âm xát: các phụ âm được tạo ra khi đường dẫn luồng không khí bị đóng chặt và sau đó đột ngột mở ra; chẳng hạn như b, p, d, t, g và k trong tiếng Quan Thoại.

【Đến làm nô lệ của ta.】
Câu hát này cứ vang vọng trong phòng thu âm.

Thu âm xong, mọi người đồng loạt vỗ tay.

Diệp Dung cũng vỗ tay tán thưởng các nàng.

Hạ Hựu Nhiên ra hiệu bằng khẩu hình miệng với Diệp Dung sau đó chạy nhanh đi tìm Thượng Văn Vân xin nghỉ, gấp đến độ không kịp nhận chai nước Chu Phàm Nhân đưa qua.

"Hạ Hạ đúng là nhanh như gió a." Chu Phàm Nhân vặn chai nước, cảm thán nói: "Ai không biết còn tưởng Hạ Hạ đang yêu đó."
Vừa nói cô vừa tò mò nhìn sang Cố Tri Canh.

Từ khi bọn họ hát xong, Cố Tri Canh liền ôm sổ tay cặm cụi viết, lại còn cười bí hiểm, hơn nữa càng viết càng cười.

Chu Phàm Nhân thắc mắc: "Em đang viết gì đó?"
"Khiêu d......" Cố Tri Canh khựng lại, nụ cười trên môi dần biết mất, nghiêm túc nói: "Em đang sáng tác, cảm hứng dâng trào nên tranh thủ viết lời cho bài hát mới luôn."
Chu Phàm Nhân kinh ngạc, "Nhanh như vậy sao, em viết cái gì?"
"Lá mùa hè*."
*Nguyên gốc là "Hạ Nhật Diệp", chính là ghép tên của Diệp Dung và Hạ Hạ đó.

"Hả?"
"Nếu không hiểu xin đừng làm phiền em." Cố Tri Canh tận dụng thời gian múa bút thành văn, Chu Phàm Nhân nhìn thoáng qua liền thấy những thứ không nên thấy, cô tắc lưỡi, "Sao, sao em lại viết thể loại này?"
Cố Tri Canh không để ý đến cô, "Đây là nghệ thuật."
Cô nhanh chóng viết xong một đoạn, sau đó tiếp tục nghiên cứu tư liệu sống của mình.

Lúc này mới phát hiện Hạ Hựu Nhiên và Diệp Dung đã cùng nhau mất tích, hỏi: "Hạ Hạ đâu rồi?"
Chu Phàm Nhân chăm chú nhìn cô, "Em ấy xin Thượng tỷ nghỉ rồi, nói là muốn......!Muốn đi ra ngoài chơi."
Cố Tri Canh: "???" Cứ như vậy biến mất sao?
Hạ Hựu Nhiên bước lên xe với Diệp Dung trước vẻ mặt đau khổ của Thượng Văn Vân, sau đó lấy ra từ trong túi quần một chiếc hộp và đưa cho Diệp Dung, "Tặng chị."
"Hử?" Diệp Dung liếc nhìn nàng, "Cái gì đây?"
"Kim cương mua lần trước em đã lấy được rồi."
Diệp Dung ừ một tiếng, nhận lấy chiếc hộp trị giá 100 triệu, cẩn thận cầm trong tay.

Bên trong chính là viên kim cương xanh lấp lánh tinh khiết.

Nghệ nhân chế tác chiếc nhẫn này hẳn là đã có đối tượng, do đó mới có thể biến một viên kim cương khoa trương xa xỉ trở nên mềm mại như vậy, bên tai cô lại vang lên câu hát kia.

【Ngay lúc này, đến làm nô lệ của ta】
Đeo nhẫn vào sẽ thành nô lệ của ta.

Trong một khoảnh khắc, cô đã muốn Hạ Hựu Nhiên đeo nhẫn cho mình.

- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lời bài hát là ta tự biên tự diễn từ các chương trình và dựa theo tính cách lưu manh của Diệp Dung tỷ.

Ta cảm thấy không tệ, quý dzị thấy sao? Ta thật đúng là nữ nhân không biết xấu hổ, ta tự mắng bản thân luôn đó!
Editor có lời muốn nói:
Những từ nhạy cảm có cần che khum mọi người ơi? Tại mình khum biết Wattpad có kiểm duyệt gì hay khum á..

Bình Luận (0)
Comment