Quân Lâm Binh Vương

Chương 907

Hơn nữa là tỉnh rồi tiếp tục ngất, vòng đi vòng lại nhiều lần. 

Hiểu lầm có vẻ lớn vô cùng! 

Quân Khương Lâm tuân thủ hứa hẹn này không giả, cũng quả thật tiêu hao số lượng khổng lồ thiên địa linh khí tinh thuần, nhưng cũng cũng không phải hy sinh lực lượng của chính mình để trợ giúp hai người tiến giai. Nếu nói vậy, Quân Khương Lâm cũng tuyệt đối không chịu. Quân đại thiếu gia cho tới bây giờ cũng không phải đại anh hùng, đại hào kiệt, làm sao có thể làm ra loại "chuyện tốt" đến bực này? 

Cũng không có gì kỳ quái, đơn giản là do loại thiên địa linh khí tinh thuần mà huyền thú coi như là trân bảo này, Quân Khương Lâm muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu. Dù sao thì lượng linh khí mà Hồng Quân Tháp sở hữu thật sự khổng lồ vô cùng, chân chính là xài hoài không hết, dùng mãi không cạn! Hơn nữa, mỗi lúc hắn luyện công thì lại có vô số lin khí bị hấp thu tiếp, hoàn toàn không hề lo lắng tới việc thiếu hụt linh khí! 

Lợi dụng linh khí của Hồng Quân Tháp giúp huyền thú tiến giai, loại sự tình này đây đối với Quân Khương Lâm mà nói giống như hắn là một đại tài chủ có một núi vàng to như dãy Himalaya, trước mắt mọi người đều ra vẻ cao nhân! Sau đó, móc ra vài đồng lẻ, khẳng khái cho người khác rồi còn nói: Chút lòng thành của ta, cầm lấy mà dung đi… 

Ân, đây hẳn là sự so sánh chính xác nhất! 

Huống chi, Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu hai đại thú vương lại thuần phác, cho nên Quân Khương Lâm trợ giúp bọn hắn cuối cùng hắn lại có nhiều chỗ tốt hơn. 

Hai vị này cũng không phải là người thường, đều là có thể so sánh với cái loại Chí Tôn cao thủ a. Thi ân giao hảo như vậy với hai người, dù nói thế nào đối với chính hắn chỉ có trăm điều lợi mà không một điều hại. 

Tuy ai mở miệng ra cũng nói tri kỷ này bằng hữu nọ, nhưng người có thể chân chính trợ giúp mình, chỉ cần có một thôi cũng đã quá đủ! Loại bằng hữu tốt thế này, ai lại đi ngại là có quá nhiều? 

Đối phương có thể thật sự giúp đỡ mình sau này,mình còn từ đối phương chiếm được Thiên Tà Vạn Độc Quả và vô số linh dược. Quân Khương Lâm thậm chí cảm giác công sức mà mình bỏi ra, đem so sánh với đối phương thật sự là không đáng giá nhắc tới. Quân Khương Lâm trong lòng thậm chí có chút hổ thẹn, tam thiếu tuy rằng tự nhận không phải người tốt, nhưng ít ra hắn cũng có chút ít lương tâm. 

"Ân, lấy công sức của mình so sánh với đối phương thật sự là không đáng giá nhắc tới". Cùng lúc đó, trong lòng hai đại thú vương cũng đang có loại suy nghĩ này! Thậm chí còn to hơn gấp cả vạn lần! 

"Chân chính là tuyệt thế cao nhân a". Trong nội tâm Hùng Khai Sơn cảm thán, cảm động vô hạn bên trong, đột nhiên cảm giác đan điền của mình nguyên khí xoay tròn một trận, càng ngày càng gấp, hình thành một cái lốc xoáy, toàn bộ thiên địa nguyên khí điên cuồng tụ tập lại đây. 

Tụ linh! 

Rốt cục thì điểm tới hạn kế tiếp, chính là lúc không ngừng không nghỉ tấn công điểm đột phá! 

Hùng Khai Sơn tâm thần căng thẳng, rốt cuộc bất chấp suy nghĩ miên man, đem hết toàn lực thôi động toàn bộ nguyên khí trong cơ thể mình tới cực điểm, ra sức toàn lực trùng quan! 

Oanh! 

Sương mù nồng đậm đang bao bọc Hùng Khai Sơn trong nháy mắt đã biến mất, sau đó oanh một tiếng thật lớn, không biết phát ra từ nơi nào, giống như một loại cảm giác vi diệu khó giải thích, tiếng động oanh oanh trong lỗ tai của mọi người! 

Thân hình Quân Khương Lâm đột nhiên chợt lóe lên, bay ra xa mười trượng, cùng Hạc Trùng Tiêu sóng vai mà đứng. Đằng sau chiếc khăn màu đen không ngờ có chút mồ hôi, thân hình cũng có chút run rẩy, tóm lại trong mắt Hạc Trùng Tiêu chính là toàn thân hư thoát, không còn sức lực. 

Hạc Trùng Tiêu chân chính cảm kích vô hạn, đang muốn nói chuyện. Đã thấy Quân Khương Lâm giơ ngón trỏ lên đặt ở trước miệng, ý bảo không cần nói, nói: 

- An tâm một chút. Hắn lập tức sẽ có đột phá!

Thật lâu sau, Hùng Khai Sơn rơi xuống đất, lần thứ hai đã khôi phục lại hình người, nhìn trên người mình một lượt, vui sướng như muốn phát điên tựa hồ như đang trong giấc mơ, một hồi lâu sau, cái mộng ảo tuyệt vời đó vẫn còn chưa tan. 

Hắn đem toàn thân kiểm tra lại một lượt rốt cuộc mới chân chính tin tưởng mình thực sự tiến giai! 

Hùng Khai Sơn ngửa mặt lên trời thét dài, trong ánh mắt cực đại cuồn cuồn từng giọt nước mắt như mưa rơi xuống, đột nhiên sải bước tới trước người Quân Khương Lâm phủ phục một tiếng. Thật sự là quỳ xuống. 

Quân Khương Lâm hoảng sợ còn chưa kịp ngăn cản. Hùng Khai Sơn đã dập đầu vang lên mấy tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào: 

- Cám ơn… Cám ơn… Ngươi! 

Bên cạnh Hạc Trùng Tiêu, ánh mắt cũng có chút đỏ lên.
Bình Luận (0)
Comment