Quân Lâm Binh Vương

Chương 855

Mai tôn giả hừ một tiếng, không khỏi có phần thất vọng, ba người này nhiều nhất là tương đương với Hạc Vương, Hùng vương, Xà Vương hợp lực, thậm chí còn còn có phần yếu hơn một nửa bậc, không phải là đối thủ của mình, nỗ lực lắm cũng chỉ đủ tư cách mà thôi. 

- Chậm đã, tham chiến còn có lão phu nữa. 

Một tiếng rống to đầy bi phẫn vang lên, Tuyệt Thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên run rẩy đứng lên. Tuy bản thân bị trọng thương, thế nhưng thủy chung cuối cùng hắn cũng là một trong những bát đại chí tôn. Gượng đứng dậy không có rời đi, giờ phút này muốn đòi lại mặt mũi từ trên người Mai tôn giả, Lệ Tuyệt Thiên cũng chỉ còn có cơ hội này để vãn hồi, nhờ vào ba đại chí tôn khác để đánh bại Mai tôn giả mới có thể triệt để rửa sạch sỉ nhục của bản thân, thậm chí còn có thể rửa nhục của ngày hôm trước nữa, nếu như đơn đả độc đấu, Lệ Tuyệt Thiên cả đời cũng đừng mong. 

Cho nên tuy hắn bị trọng thương, nhiều đốt xương bị gẫy, nội thương cũng không nhẹ, thế nhưng hắn đã sớm lợi dụng thời gian lúc Lệ Vô Bi cùng Xà Vương chiến đấu để nối lại những đốt xương bị gãy, sau đó lại tự vận khởi bí pháp "Nghịch thiên đại pháp". Thà rằng hao tổn thọ nguyên, cũng muốn để bản thân đạt được trạng thái tốt nhất, còn dùng kỹ năng huyền công của bản thân để khôi phục chỗ xương gãy. 

Một trận chiến này đối với Lệ Tuyệt Thiên mà nói vô luận như thế nào cũng là trận quyết định, dù thế nào cũng muốn trong trận đấu này tỏa sáng, khiến cho người người khiếp sợ! 

- Mai tôn giả, cái gọi là phong thuỷ luân lưu chuyển, ngươi ngày trước ban thưởng hậu hĩnh, bây giờ để bổn tọa trả lại cả nhé. 

Lệ Tuyệt Thiên ô ô thở hổn hển, ánh mắt hung hăng nhìn Mai tôn giả, phảng phất như đang nhìn cừu nhân bất cộng đái thiên vậy! 

Trên thực tế chính là như vậy, cừu hận giữa hai người đã lớn tới mức bất cộng đái thiên, vĩnh viễn không có con đường hóa giải. Hoặc có lẽ với Mai tôn giả không coi là như vậy, bởi vì nàng là người thắng, nhưng đối với Lệ Tuyệt Thiên mà nói chính là nhục nhã đời này vĩnh viễn không cách nào giải thoát, trừ phi hắn thực sự có thể đánh bại Mai tôn giả. 

- Lệ Tuyệt Thiên, ngươi có ý muốn liều mạng với ta sao? 

Với tu vi của Mai tôn giả, tự nhiên chỉ cần liếc mắt nhìn đã phát hiện ra được tình trạng trọng thương của Lệ Tuyệt Thiên, nàng không khỏi có phần trắc ẩn, chính nàng cũng biết, Lệ Tuyệt Thiên hoàn toàn vô tội, chẳng qua là khi mình nóng giận nhất, Lệ Tuyệt Thiên lại xảo diệu hai lần đều xuất hiện, cho nên mới bị vạ lây. 

Mà hai đoạn thời gian này đúng là lúc mình buồn bực nhất, thống khổ nhất, bi phẫn nhất trong đời. Cho nên phải cần một người để phát tiết, vị Lệ Tuyệt Thiên đệ nhị chí tôn này tự nhiên lại không nhường ai xông lên cãi lại. 

Vô luận là thân phận hay huyền công, Lệ Tuyệt Thiên đều là nhân tuyển thích hợp nhất, cho nên hắn mới gặp bi kịch. 

Mà bi kịch này hoàn toàn do hắn vô tình tạo ra. 

Bởi vì sĩ khả sát bất khả nhục. [kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục] 

Mai tôn giả tự nhiên là minh bạch đạo lý này, thế nhưng mình lại ở chỗ vạn người chú ý mà tới bạt tai đánh đập, khiến vị Lệ Tuyệt Thiên chí tôn này đều bị mất sạch thanh danh chỉ trong chốc lát! 

Hắn không tìm chính mình liều mạng đó mới là chuyện lạ, mà luận thực lực của hắn, vốn kiếp này vô vọng phục thù, thế nhưng lần này chí tôn liên thủ coi như là một cơ hội hiếm có, hắn nào có thể chịu bỏ qua! 

- Đáng giá không? 

Trong ánh mắt của Mai tôn giả hơi có chút ân hận, nhắc nhở: 

- Nghịch thiên đại pháp một lần sử dụng cần phải trả một cái giá rất lớn, Lệ Tuyệt Thiên ngươi hẳn là rất rõ ràng. Vì chuyện này mà phải trả một cái giá lớn như vậy, ngươi thực sự không lo lắng sao? Nếu như lúc này hối hận chỉ cần tản đi công lực, tu luyện ba năm là có thể khôi phục, vẫn còn kịp! 

- Không! Đã muộn rồi, đã sớm không còn kịp nữa rồi! 

Ánh mắt Lệ Tuyệt Thiên giống như hỏa diễm thiêu đốt, thê lương nói: 

- Mai tôn giả, ngươi cũng biết sợ sao? Ngươi nên biết lúc trước ngươi làm mất sạch mặt mũi của Lệ mỗ. Thời khắc này đã không còn kịp rồi, Lệ Tuyệt Thiên ta cũng có danh dự, sỉ nhục như vậy, duy chỉ có dùng máu để rửa, không còn con đường thứ hai! 

- Ha? Sợ? Ta sợ ngươi? Ngươi muốn rửa sạch sỉ nhục, là có ý muốn lấy mạng ta? 

Mai tôn giả nhẹ nhàng nở nụ cười, hắc bào như gợn sóng nhẹ nhàng lắc lư. 

- Đúng là như thế! 

Lệ Tuyệt Thiên nặng nề nói: 

- Vì thanh danh cả đời của Lệ mỗ, còn xin Mai tôn giả nên cẩn trọng giữ lấy cái đầu của mình đó! 

- Giữ lấy cái đầu? Ha ha... Lệ Tuyệt Thiên, ngươi khuyên ta nên cẩn thận giữ lấy đầu mình, lời này chỉ phù hợp để bố thí cho kẻ yếu mà thôi. Lúc này bản tôn tâm tình rất tốt cho nên mới phát ra một lần thiện tâm, cư nhiên bị ngươi nói thành "Sợ" Thật không biết nói ngươi là ếch ngồi đáy giếng hay nên nói ngươi ngây thơ đây! 

Mai tôn giả nhịn không được trào phúng cười, lắc đầu nói: 

- Lệ Tuyệt Thiên, nếu như ngươi thực sự có bổn sự này...Cái đầu này của ta sẽ đưa cho ngươi như thế nào đây? Chỉ sợ rơi đầu chính là ngươi đó. 

- Đến tột cùng là ai rơi đầu, Mai tôn giả hiện tại kết luận có vẻ như quá sớm rồi đó. 

Lệ Tuyệt Thiên nặng nề hừ một tiếng, nói: 

- Mai tôn giả nói không sai, danh khí của Lệ mỗ ở trong mắt tôn giả không đáng giá một xu, thế nhưng ngươi ở trong mắt Lệ mỗ lại rất trọng yếu đó! 

- Hôm nay đánh một trận xong, chỉ sợ bài danh trong bát đại chí tôn sẽ có biến đổi a... 

Mai tôn giả toàn thân núp trong hắc bào, thản nhiên nói, tựa hồ như có một loại mất mác: 

- Nhiều năm đã qua cho tới nay, chính là vì cố kỵ cuồng phong chí tôn Bố Cuồng Phong đứng đầu, cuồng phong thần Phong Quyển Vân tu vi đã sớm bình cảnh, nhưng vẫn chậm chạp không thể tiến thêm, trở thành chí tôn... Ha ha... Sau ngày hôm nay, bát đại chí tôn sẽ có một chỗ trống, hy vọng là Phong Quyển Vân sẽ có tâm trạng để tiến lên a. 

Bố Cuồng Phong ở phía xa xa, mỉm cười nói: 

- Tôn hiệu cuồng phong chí tôn đã sớm không còn thuộc về ta nữa rồi, lời này của Mai tôn giả đã đánh giá quá co Bố mỗ a.
Bình Luận (0)
Comment